Con ngươi đen nhìn chăm chú vào hai má đỏ bừng, nhìn bọn họ tách ra, nhìn nàng thẹn thùng chạy tới, trong lòng căng thẳng, nổi lên một trận nhiệt khí. Nàng luôn không nghe lời hắn nói, luôn cùng nam nhân khác thân cận, luôn làm cho hắn phẫn nộ, luôn……

Hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn thân ảnh kiều nhỏ từ xa đến gần, khi nàng sắp lướt qua người hắn, một tay kéo lấy cánh tay của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng.

“A! Đa Duy?”

Phi Nhi kinh hoảng nhìn Diêm Vô Xá, gương mặt quen thuộc giờ này khắc này như là muốn ăn thịt người, cảm thấy thật xa lạ.

Bàn tay đột nhiên chế trụ cằm của nàng, run run hỏi: “Phi Nhi, không ngoan……”

“Đa Duy.”

“Đã đáp ứng với Đa Duy, không cùng nam nhân khác thân cận, hiện tại lại lật lọng.”

“Đa Duy, ta…… Ta xin lỗi, không có lần sau được không? Đa Duy……”

“Lần sau? Còn dám có lần sau ?! Con không thể rụt rè một chút sao?”

“Đây…… Đây chính là một loại lễ phép, Đa Duy, chúng ta ở……”

“Đừng nói với ta ở Tinh Linh Quốc phải lễ phép như thế nào! Nhớ kỹ, đừng lấy ta cùng nam nhân khác so sánh với nhau!”

Diêm Vô Xá phẫn nộ bỏ nàng ra, xoay người rời đi

Phi Nhi xoa xoa cằm, nhíu mày nhìn bóng dáng cao lớn rời xa. Đây là lần đầu tiên Đa Duy giận dữ với nàng, còn vì một chuyện bé xíu nữa, chỉ là một cái hôn, căn bản không tính là thân mật tiếp xúc gì mà.

Ít nhất nàng xem là như vậy. Nhưng là Đa Duy lại…

‘‘ Đa Duy chịu đả kích gì sao ? ’’

Nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, chu miệng « A, đau quá ». Đau đớn làm cho nàng nhăn mi, không chừng cằm của nàng bầm tím rồi ?

Thật chán ghét thể chất của mình, chỉ cần dùng sức quá sẽ xuất hiện dấu vết, nếu không lại dễ dàng lưu lại vết sẹo.Quên đi, đêm nay lại dỗ Đa Duy, hắn sẽ tha thứ cho nàng, nhất định là như thế !

Bữa tối, Diêm Vô Xá tuy rằng ngồi bên cạnh Phi Nhi, nhưng chưa từng nói một câu với nàng, cũng không vì nàng mà xé thịt dê mà chỉ cùng Đạt Y Đồ, Đạt Mộc Tề thảo luận ngày xuất chiến cùng kế hoạch tác chiến.

Phi Nhi vừa ăn thịt, một bên ủy khuất nhăn mi, đôi mắt ngập nước, đáng thương hề hề nhìn Diêm Vô Xá, chờ mong hắn sẽ liếc nhìn nàng một cái, bị nàng cảm hóa. Đáng tiếc là, Diêm Vô Xá chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái !

Cho đến khi bữa tối chấm dứt, Phi Nhi đành phải chu miệng, buông tha ánh mắt làm cho người ta phải đau lòng kia, bỗng dưng đứng lên, rời khỏi lều vải.

Diêm Vô Xá uống một ngụm trà, nhìn lướt qua bóng dáng thất vọng của bé con kia, con ngươi đen ảm đạm. Tuy rằng yêu nàng, nhìn nàng đau lòng, trong lòng hắn khó chịu hơn ai hết, nhưng lần này tuyệt đối không thể mềm lòng, hắn muốn cho nàng biết một ít quy củ của nơi này, làm nàng hiểu, nữ nhân phải biết rụt rè một chút, hiểu lễ nghĩa một chút.Nàng thật sự rất…rất tùy tiện !

Đạt Y Đồ nhăn mi, không biết bọn họ đã phát sinh chuyện gì, nhưng rất ít khi nhìn thấy Diêm Vô Xá không cùng Phi Nhi nói chuyện. Đầu óc hiện lên một hình ảnh, đáy lòng thầm kêu không ổn. Chẳng lẽ Minh Vương nhìn thấy bọn họ hôn môi lúc chiều sao? Trong lòng đau xót, vô cùng áy náy, là hắn phá hư tình cảm của bọn họ….

Buổi tối, Yên Chi cầm một mâm điểm tâm, đi về hướng lều vải của Phi Nhi. Còn chưa đến gần, liền thấy tiểu tử kia ngồi trên bãi cỏ phía sau lều vải, nhìn trời không ngẩn người. Phi Nhi ngẩn người, Diêm Vô Xá ở lại quân trướng, xem tình huống, hình như giống như lời Đạt Y Đồ đã nói, nàng cùng Diêm Vô Xá nhất định giận dỗi rồi.

Thân ảnh mảnh khảnh ngồi xuống bên cạnh Phi Nhi, đem điểm tâm đặt ở trước mặt nàng, cầm lấy một miếng đưa qua :

« Ăn một chút đi, là tự tay ta làm. »

« Cám ơn » Phi Nhi tiếp nhận điểm tâm, đôi mắt đẹp đều là đau thương.

« Làm sao vậy ? Cùng phụ thân cãi nhau sao ? »

« Vâng » Phi Nhi rũ mắt xuống, đầu cúi thật thấp, nhìn chăm chú vào mặt cỏ.

« Nói cho tỷ nghe một chút, Yên Chi tỷ giúp muội nghĩ cách. »

« Buổi chiều, ta hôn Đạt Y Đồ, dường như bị Đa Duy thấy, cho nên hắn tức giận. Nhưng mà ta cũng thường xuyên hôn hắn, lần này sao lại mắng ta ? »

Yên Chi thở dài, vươn tay nắm bả vai của nàng giải thích nói : « Ở nơi này của chúng ta có một tật xấu. Nam nhân có tính chiếm hữu rất mạnh, cũng rất ích kỉ, không nam nhân nào muốn nữ nhân của mình thân cận với người khác. Nếu có nam nhân khác sờ ta một chút, Đạt Mộc Tề sẽ không chút do dự chặt bỏ tay của người đó. »

« ……Nhưng mà, hôn môi chính là một loại đáp tạ, căn bản là không có ý gì khác. »

« Nếu….Bệ hạ muốn cha muội ngủ chung với giường với nàng thì sao, muội sẽ thế nào ? »

« Ta sẽ diệt nàng ! »

Phi Nhi sửng sốt « đợi chút, Yên Chi tỷ, hai việc này mục đích không giống nhau. »

« Cha muội thấy đều giống nhau. »

« ….Đa Duy thật ngốc ! » Phi Nhi ảo não chu miệng lên, « trước kia đều nói với hắn rồi, còn hờn dỗi cái gì. »

« Bảo bối nhớ kĩ…… » vỗ vỗ bả vai của nàng, « chỉ có yêu muội mới có thể tức giận với muội. »

« …..Yêu ta ? »

« Đúng vậy, đừng cùng nam nhân khác thân cận quá, cho dù là Đạt Y Đồ, cha muội cũng sẽ ghen đó »

« Bọn họ là huynh đệ. »

« Huynh đệ có thể cộng sự, nhưng tuyệt đối không thể âu yếm chung nữ nhân! Huống chi Minh Vương là nam nhân bá đạo, nếu như lần tới còn bắt gặp, rất khó đảm bảo hắn sẽ không bỏ rơi muội, lựa chọn huynh đệ. »

Yên Chi mỉm cười lắc đầu « đã xưng là ‘‘ Vương’’ , mọi người đều như vậy. Nghĩa khí, huynh đệ đều đứng trước nữ nhân. »

« Huynh đệ, nữ nhân ? »

« Cẩn thận suy nghĩ, đi ngủ sớm một chút. » Yên Chi thở dài đứng lên rời khỏi Phi Nhi.

Sau này, tốt nhất tìm một người im lặng phân tích hết thảy, nhận thức sự tình mấu chốt, tìm được biện pháp giải quyết. Thủy chung trưởng thành hay không thì phải dựa vào chính mình….

« Huynh đệ, nữ nhân ? » Phi Nhi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, vẫn như cũ bồi hồi ngây ngẩn.

Trong lúc Phi Nhi đang suy nghĩ sâu xa, phía sau đột nhiên xẹt qua một trận hồng quang, cảm giác được lo lắng, Phi Nhi quay đầu lại

« Oanh ! »

Phát hiện lều vải của mình đột nhiên bốc cháy, ánh lửa tận trời, nhiệt khí phả ra ngùn ngụt.

« A! » Phi Nhi kinh hô một tiếng, liên tục lui về phía sau vài bước, kích động nhìn lửa đỏ trước mắt. Thủy Tinh Linh đều sợ một thứ giống nhau, chính là hỏa! Lửa có thể khiến cho Thủy Tinh Linh ý chí hạ thấp, pháp thuật mất đi hiệu lực, vạn phần sợ hãi không biết làm gì.

« Nàng ở bên kia ! »

Tầm mắt dời đi, lều vải bên cạnh nhảy ra mấy bóng đen, phát hiện ra nàng lập tức chạy đến.

« Ngươi…..Các ngươi là…..Người nào….. »

Lửa đỏ nóng rực làm cho Phi Nhi hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, chỉ biết một mặt lui về phía sau, lui về phía sau.

« Ha ha…. »

Hắc y nhân đi đầu nhảy đến trước mặt nàng, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của nàng, một tay đem nàng khiêng lên bả vai.

« Phi Nhi! »

Xa xa, nghe thấy tiếng Đạt Nhĩ Mục rít gào, một thân ảnh màu trắng hiện lên, nhanh chóng chạy tới.

Mắt thấy hắn sắp bị đuổi kịp, hắc y nhân vung tay lên, bỏ lại một đoàn sương khói. « Ba! » một tiếng mọi người biến mất trong sương khói.

Đạt Nhĩ Mục vượt qua được màn sương khói dày đặc, dáo dát nhìn xung quanh một lượt cũng không phát hiện thân ảnh nhỏ bé của nàng, thấp giọng rủa một tiếng : « Đáng giận! » vội vàng xoay người hướng lều vải của Đạt Y Đồ chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play