Sau khi người của Đạt Mỗ Tộc rời đi, rừng rậm lại khôi phục yên tĩnh. Thật lâu sau, cây cối lý truyền ra một trận tiếng vang, một bàn tay run run đẩy ra bụi cỏ cao hơn nửa người.
“Thiên…… Trời ạ……”
Hiện ra ở trước mắt Thiết Hú là ác mộng mà hắn chưa bao giờ từng nghĩ đến, nghe bên ngoài truyền đến tiếng rên la thảm thiết, hắn cũng dự đoán được sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa, lại không nghĩ rằng khủng bố như thế, làm sao có thể……cảnh tượng này, tựa như Diêm La địa ngục….
Cách bước chân một chút là một cái đầu người, cách đó không xa chính là một đống thi thể nhận không ra hình người, đứt tay đứt chân. Trong đó, một thủ hạ đắc ý nhất của hắn, bị một kiếm chặt đứt ngang người, huyết phun thật xa, ánh mắt còn sợ hãi trừng lớn, liền ngay cả cây cối bên cạnh đều bị kiếm khí chặt đứt, thành một mảnh hổn độn.
May mắn hắn trốn mau, bằng không cũng tránh không khỏi tai kiếp, biến thành một đống thi thể không ra dạng người!
Lần này xem ra Đạt Mỗ Tộc thỉnh cao thủ đến,kêu là… Minh Vương đi?
Không được! Phải nhanh chóng trở về cùng Tiêu Diêu Vương thương lượng một chút đối sách, bằng Cuồng Hú trại liền thương vong thảm trọng!
Nghĩ đến đây, Thiết Hú chạy đến té nhào, run run leo lên ngựa, vội vàng hướng Cuồng Hú Tộc gấp rút chạy đi.
……
Trở lại đại doanh của Đạt Mỗ Tộc, đi vào lều vải lớn, Tuyệt Lãnh Hương đang cùng Đạt Mộc Tề nói chuyện với nhau, vừa nhìn thấy Diêm Vô Xá ôm Phi Nhi tiến vào, đôi mắt đẹp liền xẹt qua một tia phẫn nộ.
Đem mọi chú ý đều đặt trên người Phi Nhi, Diêm Vô Xá không phát giác Tuyệt Lãnh Hương không ổn, chỉ có Đạt Mộc Tề cẩn thận quan sát, cảm giác rất rõ ràng sát khí trên người nàng. Môi thản nhiên tươi cười, nhìn Tuyệt Lãnh Hương, lại nhìn Phi Nhi, ngón tay thon dài xẹt qua cằm, người thương tổn Phi Nhi không nói cũng hiểu là ai.
Diêm Vô Xá thật cẩn thận ngồi xống, thiên hạ trong lòng thay đổi tư thế, mắt tím trát trát, lấy tay xoa xoa đôi mắt.
Tiểu đầu đáng yêu nâng lên, nghiêng đầu nhìn mặt Diêm Vô Xá, ngây người mấy giây.
Phi Nhi mở to đôi mắt, hai tay chụp lấy gương mặt tuấn tú của hắn, kinh ngạc cùng hắn nhìn nhau.
Nhìn chăm chú vào đôi mắt màu tím tuyệt mỹ, Diêm Vô Xá đạm cười, xoa nhẹ cằm nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Phi Nhi không ra Đa Duy sao?”
Mắt tím xẹt qua một tia quỷ dị, rất nhanh, làm cho người ta không kịp nắm bắt.
Phi Nhi hai tay vòng qua gáy Diêm Vô Xá, kìm lòng không đậu nói:
“Ta nhớ ngươi, Đa Duy.”[ Tinh Linh ngữ ]
Diêm Vô Xá nheo lại đôi mắt, nhìn chăm chú vào nàng. Xem thần sắc của nàng, không khó đoán ra ý mà nàng muốn biểu đạt, chính là, hắn muốn xác định tình cảm của nàng, hắn muốn biết rõ ý nghĩ của nàng.
Lần đầu tiên, mình ở trên người nàng thật có nhiều « lần đầu tiên ».
“Phi Nhi, chúng ta tiến hành một ước định, được không?”
“Ân?”
Mắt tím chớp chớp, ánh mắt chân thành của hắn, như thấm sâu, xuyên thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng.
“Có thể dạy ta ngôn ngữ của con không?”
“Di! Đa Duy muốn học?”
“Đúng vậy.”
Diêm Vô Xá nghiêm túc gật đầu.
“Vì sao?”
Phi Nhi lại kinh ngạc,“Chẳng lẽ Đa Duy muốn đi du lịch ở Tinh Linh Quốc sao?”
Diêm Vô Xá mỉm cười lắc đầu, tầm mắt xẹt qua mọi người, không dám đảm bảo sau khi hắn nói ra, tiểu bảo bối sẽ làm ra cái hành động kinh người gì, hay là nên tìm một nơi tốt hơn để nói?
“Vậy Đa Duy muốn……”
“Chúng ta đi ra ngoài nói.”
Diêm Vô Xá tựa như trẻ con, lôi kéo Phi Nhi lao ra lều vải, hoàn toàn không đem vẻ mặt tức giận của Tuyệt Lãnh Hương để vào mắt.
Hai người vòng ra phía sau của lều vải, lại đi vòng ra sau một tảng đá to, Diêm Vô Xá xác định không có bất luận kẻ nào xung quanh mới dừng lại.
Phi Nhi thấy hắn nhìn trái rồi nhìn phải, mình cũng bắt chước ngó đông ngó tây, lại phát hiện, đâu có cái gì để xem a. Gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Đa Duy, xem gì a?”
“Không, chúng ta tiếp tục nói.”
“Đúng đúng! Đa Duy vì sao muốn học Tinh Linh ngữ?”
“Vì con.”
“Ta?”
Ngón tay chỉ vào chóp mũi của mình, Phi Nhi tò mò nhìn Diêm Vô Xá.
“Ta muốn biết con nói cái gì.”
“……”
Hai má bỗng dưng đỏ lên, nhãn châu chuyển động, lấy tay chải tóc.
“Phi Nhi đỏ mặt?”
“Không!”
Phi Nhi lập tức quay đầu, trừng lớn mắt,
“Ta không đỏ mặt, chỉ là… chỉ là Đa Duy đột nhiên trở nên thật mê người, làm cho ta nghĩ…… muốn……”
Đại chưởng kéo mạnh trở về, cánh tay ôm choàng lấy eo nhỏ, con ngươi đen xẹt qua vết thương trên hai má, cuối cùng nhìn chăm chú vào cánh môi phấn hồng:
“Nói cho ta biết, vì sao trên mặt con lại có vết thương ? ”
“Nga…… Chính là lần đó…… Đa Duy…… mặt của Đa duy đừng kề sát như vậy có được không?”
“…… Thật có lỗi!”
“Vết thương của ta là…… Đa Duy, tay của người giữ chặt dây lưng của ta rồi.”
“…… Ách,để sai vị trí.”
“Nha, này thương là…… Đa Duy, sao mặt của người đỏ như vậy?”
“…… Ta nóng, không bằng chúng ta…… Ngô……”
Nói còn chưa xong, môi đỏ mọng đáng yêu đã kề bên, mút hôn cánh môi hắn.
Bạc môi gợi lên độ cong, ôm thân thể kiều nhỏ, hắn muốn chính “ăn” thế này……
Phía sau tảng đá, Yên Chi nhìn hai nam nữ hôn nhau say đắm, trong lòng một trận lo lắng.
Xem hành động của Phi Nhi đối Minh Vương thì biết nàng thực thích phụ thân này, quan hệ thân mật thế này thì không phải chỉ là cha và con gái, đơn giản như vậy.
Trong đầu xẹt qua một bóng dáng cô độc, một nam nhân. trung hậu, nhất định là thương tâm đến chết.
Đạt Y Đồ lần đầu tiên đối với nữ nhân phát sinh cảm tình, lần đầu tiên biểu lộ tình cảm quan tâm với người khác phái, nhưng lại có kết cục thế này, thật sự làm cho người ta đau lòng.
Bất quá, lấy tính cách của Đạt Y Đồ mà suy tính, tình cảm tuy quan trọng, nhưng vì Đạt Mỗ Tộc, hắn tình nguyện hy sinh cảm tình đối với Phi Nhi, tiếp nhận huynh đệ Minh Vương này.