Sau lưng đau nhói làm Phi Nhi bỗng dưng nhíu mày, đôi mắt dần dần mở ra. Nửa người dưới đột nhiên lay động làm nàng sợ đến xòe hai cánh tay ra tùy tiện bắt lấy thứ gì đó bên người để ổn định thân thể của mình.
Chỉ mới hơi dùng sức đã cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, khắp người mệt mỏi, một mùi máu tươi nồng nặc quay chung quanh nàng. Cổ họng thấy ngòn ngọt liền phun ra một ngụm máu tươi
“Cô có thương tích trên người, đừng có lộn xộn.” Từ phía trước truyền đến một giọng nói khàn khàn của nữ nhân làm Phi Nhi ngẩng phắt đầu. Một nữ nhân khoác áo choàng đen đang ngồi ở phía trước. Nhìn quanh hai bên, Phi Nhi phát hiện, thì ra mình đã ngủ ở trong một đống rơm trên xe ngựa. Bàn tay mềm đè lên ngực nàng, ấn nhẹ, cho Phi Nhi hơi hơi hạ thấp xuống rồi dựa vào thành xe ngựa. Nàng cúi xuống nhìn thì thấy trên người khoác một bộ xiêm y màu đỏ, nàng nhớ là vừa rồi vẫn còn tắm rửa ở suối nước nóng, căn bản là không mặc quần áo. Chẳng lẽ trang phục này là của vị tiểu thư kia? Nữ nhân cảm giác được nàng im lặng khác thường thì quay lại liếc mắt nhìn nàng. Thoáng nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong đôi mắt kia, liền bắt đầu giải thích:
“Không biết cô đắc tội với người phương nào mà trên người đầy những vết thương của roi da, toàn thân không mảnh vải bị vứt lại trên đường núi. May mắn đêm đó ta trở về gia tộc muộn nên mới nhặt được cô. Bằng không thì nói không chừng cô sẽ bị nam nhân khác bắt đi làm thiếp đó.” “. . . Cám ơn!” Sau khi nói cám ơn, Phi Nhi nhướn cao mày. Nghe giọng điệu của người kia thì dường như mình bị ngất rồi ngủ nhiều ngày lắm rồi? Đa Duy chắc vẫn chưa biết nàng đi đâu, khẳng định là sẽ lo lắng gần chết
“Cổ họng ta bị thương nên âm thanh khó nghe, cô chịu khó một tý.”
“Không sao . . . Không có việc gì, vô cùng tốt.” Phi Nhi vừa nói, vừa xoa máu tươi bên mép… “Trên xe có nước, tự mình tìm xem. Ta cố gắng đi chậm để vết thương trên người cô không bị động. Chờ tới trấn nhỏ tiếp theo thì mới có thể dừng lại để bôi thuốc.”
“Tôi . . . Tôi ngủ mấy ngày rồi?”
“Ba ngày.”
“. . . Nơi này cách Viễn Không sơn trang có xa không?”
“Rất xa. Đúng rồi, tôi phát hiện cô ở dưới chân núi Viễn Không, chẳng lẽ cô là tù nhân của sơn trang?”
“Không phải, ta cùng Đa Duy. . . Ta cùng phụ thân đi làm khách, nhưng vô duyên vô cớ bị đánh ngất xỉu, sau đó thì toàn thân bị thương. . .”
“Khẳng định là bị tiểu nhân làm hại.” Nữ nhân hừ lạnh một câu ”Có những người đúng là tham lam, suy nghĩ quá nhiều, cứ nhìn thấy cái gì tốt là muốn chiếm được nên không tiếc vốn liếng mà diệt trừ kẻ khác.” Phi Nhi nhìn lưng nàng ta, vào giờ khắc này nàng mới biết được, ở chung cùng Đa Duy là cuộc sống hạnh phúc, chỉ vì mấy kẻ tham lam này mà tất cả hóa thành bóng ma. Rời khỏi nam nhân kia thì chẳng khác nào rời khỏi nguồn vui của mình.
Có điều là . . . cho tới bây giờ nàng đều sống dưới sự bảo vệ của người thân, chưa hề rời xa ca ca. Hiện tại nàng phải tự sống một mình thì làm như thế nào đây? Huống chi, ở đây nàng lại chưa quen. . .
Nhớ tới Đa Duy.
“Đừng lo lắng, để sau khi ta xử lý xong chuyện của mình thì sẽ cho người giúp cô chuyển tin tức.”
“Cám ơn, cô thật tốt!”
“Ha ha. . . đừng khách sáo . . .” Nữ nhân mỉm cười, nheo đôi mắt lại nhìn chăm chú về phía trước mà tiếp tục chạy đi.
Giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ rốt cục chạy tới một trấn nhỏ ở biên giới, nữ nhân kia đi tới một khách điếm, thuê một gian phòng để giúp Phi Nhi bôi thuốc vào vết thương trên người.
Phi Nhi nhìn chăm chú, thấy nàng ta chu đáo với mình thì trong lòng tràn đầy cảm kích. Ngoại trừ Đa Duy và bà ra thì nàng ta là người thứ ba vô cùng quan tâm tới nàng. Một cảm giác thân thiết lại lần nữa làm nàng nhớ tới phụ vương sủng ái mình mà hốc mắt đỏ bừng.
Nếu như là Tinh Linh có thể khóc thì hẳn nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Một lát sau, nữ nhân vừa lòng gật đầu nói: ”Thuốc rất hiệu nghiệm, tạm thời sẽ không đau. Chờ khi ta quay về tộc sẽ hỏi tộc nhân lấy thêm thánh dược chữa thương nữa thì chả mấy chốc sẽ không có việc gì.”
Phi Nhi nhìn chăm chú vào nữ nhân đang thu thập đồ ở một bên mà dò hỏi: ”Tỷ tỷ, người tên là gì?”
“Cô cứ gọi là Yên Chi đi.”
“Yên Chi tỷ tỷ, muội tên là Phi Nhi, Diêm Phi Nhi.”
“Phi Nhi, tên thật đáng yêu.”
Phi Nhi hai mắt ảm đạm nói nhỏ: ”Là cha đặt tên cho muội.”
“Phi Nhi nhớ tới cha à?” Yên Chi nhìn ra nàng đang buồn mà khẽ cười rồi hỏi.
“Vâng, lần đầu tiên muội xa cha.”
“Con cái thì luôn thích ở bên cạnh cha mẹ.”
“. . . Muội không còn nhỏ nữa! Cha nói muội đã mười sáu .”
“Ừ, Phi Nhi không nhỏ cho nên cần học tự lập, phải biết kiên cường.”
Phi Nhi nghiêng đầu, nghe cái hiểu cái không nhìn nàng ta. Tự lập, kiên cường?
Yên Chi mỉm cười với nàng, biết tiểu cô nương đang suy nghĩ lời của mình. Sau khi thu dọn xong đồ thì căn dặn tiểu nhị đem bữa trưa đến phòng, còn thêm một chậu nước sạch sẽ để Phi Nhi lau qua bụi bặm trên người.
Bọn họ ở tại quán trọ một đêm, ngày hôm sau tiếp tục xuất phát về phía biên giới Minh quốc.
. . .
Bên trong Viễn Không sơn trang, Diêm Vô Xá cầm Thủy Tinh Giáp của Phi Nhi với vẻ mặt rầu rĩ. Đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có một chút tin tức về Phi Nhi, thậm chí chút xíu đầu mối cũng không phát hiện thấy. Có lẽ hắn vẫn còn thấy may mắn là không tìm được thi thể nàng, chứng tỏ nàng vẫn còn sống.
Hắn nhất định phải tìm được nàng, khiến những kẻ làm nàng bị thương phải trả giá lớn!
Tuyệt Lãnh Hương ngồi ở một bên, không chút hoang mang thưởng thức trà thơm, đằng sau là ba tên ám vệ đang yên lặng bảo vệ.
Đỗ Ngũ Nguyệt cùng Đỗ Yến từ bên ngoài đi vào, Đỗ Ngũ Nguyệt đưa một phong thơ cho Diêm Vô Xá mà dặn: ”Hiền đệ, đệ cầm thư đến Ngũ Liễu Trang, trang chủ sẽ tiếp kiến. Nghe nói bọn họ từng giúp đỡ Yên Chi một thời gian, có lẽ sẽ biết nàng ta đi về phía nào.”
“Cám ơn đại ca.”
“Huynh đệ còn khách sáo sao? Trong giang hồ đã là huynh đệ, nếu có việc cần giúp đỡ thì các bằng hữu đều sẽ ra tay tương trợ.”
“Vâng.”
Đỗ Yến tiến lên một bước, cung kính nói:
“Diêm thúc thúc, cha bảo cháu phụ trách tìm kiếm tung tích Phi Nhi. Đợi sau khi thúc hoàn thành nhiệm vụ, nếu như vẫn chưa có tin tức thì xin mau chóng quay về Viễn Không sơn trang.”
Diêm Vô Xá vỗ vỗ vai Đỗ Yến mà gật đầu: ”Chuyện này nhờ vả cháu.” Có bọn họ hỗ trợ thì xác thật hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần, đáng hận chính là không thể tự mình tìm kiếm Phi Nhi!
“Đương nhiên.”
Tuyệt Lãnh Hương thấy bọn họ trò chuyện gần xong thì đứng lên đi tới bên người Diêm Vô Xá nhắc nhở:
“Diêm Vương, liệu chúng ta có thể xuất phát được chưa?”
“Vâng, bệ hạ.” Diêm Vô Xá gật đầu. Hắn cũng biết là chuyện của Phi Nhi làm chậm trễ không ít thời gian, cản trở hành trình. Chỉ là người trong võ lâm, sẽ không nể tình hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng, càng không nghe theo mệnh lệnh của quan viên triều đình. Nếu không phải đại ca có quan hệ nhất định ở trên giang hồ thì hắn còn chưa chắc có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được tung tích của Xích Long Yên Chi kiếm.
Tuyệt Lãnh Hương liếc mắt nhìn cha con Đỗ gia, vênh vênh tự đắc kiêu ngạo dẫn dắt đám ám vệ đi ra khỏi đại sảnh. Diêm Vô Xá sau khi cáo biệt hai cha con thì đi theo sau Tuyệt Lãnh Hương tiếp tục hành trình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT