Một cuộc chiến tranh lạnh nhỏ nhỏ càng làm cho mối quan hệ giữa Âu Dương Trì và Trương Diệu thiên ngày một trở nên tốt đẹp. Tuy rằng, chuyện chỉ trong một sớm một chiều làm cho Trương Diệu Thiên tính cách đại nam tử, còn Âu Dương Trì thì học được cách quan tâm châm sóc người khác là điều không thể xảy ra, thế nhưng có tiến triển không phải cũng là chuyện tốt sao?

Thời gian gần đây, bởi vì tết âm lịch ngày một đến gần, Âu Dương Trì bất giác bận rộn hẳn lên, lịch trình làm việc dày đặc đến mức cậu chẳng còn thời gian mà ngủ nữa. Ban ngày công tác đã vội rồi, hàng đêm lại còn ham hố ôm thêm nhiệm vụ, qua vài ngày như vậy chỉ cần tẩy lớp trang điểm đi, nhìn một cái là thấy ngay hai con mắt đen thùi trên mặt cậu.

Trương Diệu Thiên nhìn cái bộ dáng này của Âu Dương Trì, bực mình đem tập nhạc quăng sang một bên, tiếp đó tiến lên….rút dây điện máy tính. Âu Dương Trì lúc đó tức nhiên là tức đến bốc khói, bất quá nghĩ lại anh cũng chỉ vì cậu nên mới làm như vậy, cho nên cơn giận cũng nhanh chóng tiêu tan.

Qua thời gian bận rộn có được mấy ngày rảnh rỗi hiếm hoi, Âu Dương Trì lúc này buông lỏng hoàn toàn cơ thể tùy tính thoải mái nằm dài trên giường. Hai tay của cậu vòng qua ôm chặt lấy chiếc gối, mặt cũng không chịu thua kém vùi cả vào trong lớp tơ mềm.

Có tiếng khép cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo đó là nhịp chân bước đến gần, Âu Dương Trì hơi hơi nhúch nhích đầu một chút, nhìn về hướng Trương Diệu Thiên đang đi tới.

“Nhìn anh sao nghiêm túc quá nha…” Âu Dương Trì nhìn chằm chằm Trương Diệu Thiên nửa giây sau bật ra câu hỏi, bất quá cậu hiện tại trừ con mắt hơi hé ra, phần lớn khuôn mặt đều đem giấu hết xuống dưới gối nằm, cho nên thanh âm nghe ra có chút mơ hồ không rõ.

Trương Diệu Thiên không nói gì, chỉ đến ngồi xuống bên giường cùng Âu Dương Trì trò chuyện.

“Ngày mai anh muốn đi tham gia lễ cưới của bạn.” Đợi một lát sau mới nghe tiếng Trương Diệu Thiên hồi đáp.

“Thời tiết như vậy mà đi kết hôn? Lúc đứng bên ngoài tiếp khách bộ không sợ bị đông quéo chết hả?” Âu Dương Trì cũng chưa đi tham dự lễ cưới lần nào (nghe xạo xạo…) , nhưng cũng có đôi lần ngồi trên xe chạy ngang thấy mấy đôi vợ chồng đứng trước sảnh khách sạn chào khách.

Cậu không tự chủ được tưởng tượng đến cảnh một cô gái xinh đẹp mặt tà áo cưới trắng thuần tao nhã, lại đứng run lập cập dưới cái rét mùa đông, thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp cho cô dâu kia “Nhưng mà, người ta kết hôn thôi anh làm gì mà nghiêm túc như vậy?”

“Người kết hôn chính là Lăng Việt.”

“Tiên nữ tỷ?????” Âu Dương Trì nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng “Tiên nữ tỷ không phải mới tháng trước còn la lối than vãn kiếp FA sao???”

“Mới quen hai tuần rồi kết hôn luôn.” Trương Diệu Thiên đứng đắn nói “Có điều hình như người kia là từ thời trung học của cổ.”

“Cho nên anh lạnh mặt như vậy là vì lo lắng cho Lăng Việt?” Âu Dương Trì cười cười, đôi tay buông tha cho cái gối nằm, bám tới trên người Trương Diệu Thiên đang ngồi bên cạnh “Anh yên tâm đi, Tiên nữ tỷ không dễ bị bắt nạt đâu.”

“Uhm” Trương Diệu Thiên mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ thật người anh lo lắng cho không phải là Lăng Việt a.

Người kia của Lăng Việt so với cô lớn hơn ba tuổi, là một thương nhân ngành địa ốc thành đạt. Người đàn ông này thầm mến Lăng Việt đã rất lâu, là một người vừa có tiền vừa tốt tính. Bất quá bởi vì ngày xưa Lăng Việt nói anh ta phải từ hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp thành công đã rồi hãy đến gặp cô, không nghĩ đến người đàn ông này lại đem lời này làm thực, cứ thành thành thật thật ngày qua ngày dốc sức ra làm.

Đến lúc đạt được thành công, anh cứ nghĩ Lăng Việt giờ này ắt hẳn đã kết hôn rồi, ai ngờ môt lần vô tình gặp gỡ, gặp được Lăng Việt. Kết quả không ngờ tới cả hai người đều còn độc thân, cứ thế ráp thành một cặp.

Lại nói tiếp, tuổi tác đôi nhân vật chính tuy rằng đã không còn nhỏ, nhưng đây cũng xem như một câu chuyện cổ giữa đời thường rồi.

Nguyên nhân thật sự làm cho Trương Diệu Thiên nghiêm túc như vậy là bởi vì trong cuộc điện thoại báo tin vui của Lăng Việt vừa nãy còn nhắc tới một người.

Nói đến Lăng Á cái người này, đối với Trương Diệu Thiên mà nói sự tồn tại của cậu có một chút đặc thù.

Đầu tiên Lăng Á xem như vừa là trúc mã, lại vừa là mối tình đầu tiên của anh. Cho nên vị trí của cậu ở trong lòng Trương Diệu Thiên so với những người bạn bè khác có vị trí đặc biệt hơn.

Tuy rằng cả hai đã nhiều năm không gặp, hiện tại với nhau cũng không còn tình cảm đặc biệt gì, nhưng ngày ấy khi còn bên nhau, Trương Diệu Thiên biết tình cảm giữa anh và Lăng Á chính là yêu thương.

Thời gian lặng lẽ qua nhanh, tình yêu ngây ngô thời ấy cũng theo đó trôi xa, trong trí nhớ của anh Lăng Á vẫn là bộ dạng ngây ngô thời còn đại học. Trương Diệu Thiên cảm thấy anh và Lăng Á vẫn là anh em tốt của nhau, dù cho mấy năm nay quan hệ giữa bọn họ chỉ dừng lại ở vài món quà gửi cho nhau trong những ngày lễ tết mà thôi.

Sắp được gặp lại người bạn xa mặt đã lâu, Trương Diệu Thiên cảm thấy đây là một chuyện anh cần thận trọng đối mặt, nét mặt anh chính vì vậy cũng có điễm nghiêm túc lên. Trương Diệu Thiên hoàn toàn không nghĩ tới Âu Dương Trì vậy mà có thể nhìn ra anh đang rất nghiêm túc, không lẽ biểu cảm trên mặt mình mới thay đổi sao? Rốt cuộc là do Lăng Á đối với mình ảnh hưởng quá lớn, hay là người anh yêu đối với anh càng ngày hiểu biết càng sâu, Trương Diệu Thiên thật lòng cũng không rõ được.

Hôn lễ của Lăng Việt được cử hành ở biệt thự nghĩ dưỡng của chồng cô. Lúc Trương Diệu Thiên tới nơi mọi người hầu như đã có mặt đầy đủ.

Mẹ của Lăng Việt tinh mắt, lập tức liền thấy ra anh. Bà tuy rằng trang điểm mắt rất đậm, lại còn kết hợp với son màu màu đỏ tươi, nhưng nhờ không đánh lên mặt quá nhiều phấn cho nên không khiến cho người ta cảm thấy quá dung tục.

“Diệu Thiên, con tới rồi a~~~” mẹ Lăng thân thiết cười, bởi vì tình yêu ngày đó của Trương Diệu Thiên và Lăng Á, ba mẹ Lăng đều không phản đối, cho nên bọn họ với anh tới tận bây giờ đều xem như con nuôi mà đối đãi.

“Dì, chúc mừng dì.”

“Đúng, đúng, nha đầu điên này cuối cùng cũng gả được ra ngoài rồi, con coi, dì đây mấy năm nay vì chuyện kết hôn của nó mà suy nghĩ tới bạc hết cả tóc rồi này, bây giờ đã thành bà già rồi.”

“Dì so với mấy năm trước nhìn có khác gì đâu mà.” Câu này nói ra không phải Trương Diệu Thiên đang nịnh hót gì, chẳng qua nói đúng sự thật mẹ Lăng bảo dưỡng nhan sắc vô cùng tốt mà thôi.

“Đi, đi vào thôi, Tiểu Á mấy hôm trước mới về, hôm nay nó cũng tới rồi, dì mang con đi tìm nó.” Mẹ Lăng lôi kéo Trương Diệu Thiên đi vào trong nhà.

Từ đằng xa đã trong thấy một người mặc tây trang màu đen hướng bên này đi tới. Nụ cười tươi đường hoàng xán lạn năm đó giờ đã thành thục hơn rất nhiều, khóe miệng cong lên một góc độ vừa phải. Ánh mắt Lăng Á rất có thần, gương mặt thanh tú ngày xưa bớt đi vài phần ngây ngô, đi cùng bộ tây trang càng có vẻ thành thục ổn trọng.

Bỗng nhiên nhìn thấy Trương Diệu Thiên, thân thể Lăng Á đột nhiên cứng đờ, cậu sửng sốt một lát, sau đó nháy mắt liền chuyển sang tươi cười. Cậu cười rất tươi, ngay cả bước chân đi cũng lộ ra vẻ hứng khởi, tựa hồ có chút khẩn trương đi đến trước mặt Trương Diệu Thiên cùng mẹ Lăng, hướng về phía bà gọi một tiếng “Mẹ!” sau đó quay săng Trương Diệu Thiên phe phẩy tay chào “Diệu Thiên!! Đã lâu không gặp~~”

Ngữ khí hưng phấn cộng thêm động tác quơ tay múa chân cực kỳ khoa trương, cùng với nụ cười tươi roi rói lộ hết cả mười chiếc răng trắng noãn kia, làm Trương Diệu Thiên nhất thời cảm thấy người trước mắt này đây so với cậu nhóc thời đại học không khác chút nào. Khiến cho anh không khỏi hoài niệm lại những chuyện ngày xưa.

“Tiểu Á, đã lâu không gặp.”

“A! Tớ thật sự rất nhớ cậu a~~~” nói xong, Lăng Á đi đến gần cho Trương Diệu Thiên một cái ôm thật to, anh cũng đáp lại khẽ vỗ nhẹ lưng cậu.

“Tiểu Á, hai đứa từ từ rồi nói chuyện sau, con là phù rễ còn không lo đi đến chỗ anh rễ đi! Đừng để sai xót gì đó biết chưa?” Đúng lúc này, mẹ Lăng liếc mắt nhìn thời gian, sau đó vội vàng thúc giục Lăng Á.

“Phải đi, phải đi rồi~~~” Lăng Á buông Trương Diệu Thiên ra, xoay qua hướng mẹ Lăng làm cái mặt quỷ khụ khụ vài tiếng giống như chuẩn bị nhập vai, sau đó mới khôi phục về lại được bộ dáng nghiêm trang đạo mạo, tao nhã vẫy tay chào Trương Diệu Thiên, cậu nói “Chờ xong hôn lễ có gì chúng ta nói chuyện sau ha.”

Tiếng dương cầm dìu dặt vang lên giai điệu của khúc nhạc thành hôn, khách nhân cũng theo đó mà dần ổn định chỗ ngồi. Hôn lễ được cử hành ngay trong vườn hoa của biệt thự, không khí xung quanh vì vậy phảng phất hương hoa cùng mùi bánh cưới ngọt ngào.

Lăng Á tay trong tay cùng phù dâu xinh đẹp trong chiếc váy hồng, theo sau tiếng nhạc chậm rãi đi đến. Theo sau hai người là đôi hài đồng đáng yêu tay bưng khay nhẫn và giấy hôn thú đỏ thẫm cùng nhau tiến vào lễ đường.

Bước trên thảm đỏ phủ đầy hoa hồng, Lăng Việt đầu tuy đội một chiếc khan voan mỏng trong suốt, che đi một phần khuôn mặt nhưng vẫn không thể che đi niềm hạnh phúc vương trên ánh mắt nụ cười. Mái tóc đen nhánh của cô hôm nay toàn bộ được bới gọn lên, cùng với chiếc áo cưới sang trọng trắng muốt, và vòng cổ kim cương tinh xảo cao quý trước ngực càng khiến cho Lăng Việt thường ngày vốn đã thiên kiều bá mị, giờ phút này càng them quý phái sao sang. Nhìn bóng dáng cô nương tựa vào chú rễ, quả thực nhu mì nữ tính cả mười phần.

Chú rể cũng mặc một bộ vest màu trắng, bộ dáng của anh tuy không phải đẹp trai lai láng như bao người, nhưng nhìn qua đúng là một người ôn nhu, nhất là khi cười rộ lên có thể đem đến cho người khác một loại cảm giác an toàn. Lăng Việt nắm tay chú rễ, tay còn lại cầm hoa cưới trắng ngần, từng bước từng bước tao nhã tiễn vào lễ đường.

Hôn lễ chỉ vừa tiến hành được một nữa, đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách của Lăng Việt đã bắt đầu rơm rớm, hốc mắt hồng cả lên nhìn y chang con thỏ nhỏ. Đợi đến lúc tuyên bố chú rễ có thể hôn cô dâu, cô lại càng khóc dữ đội, nước mắt trong suốt theo khóe mắt không ngừng trào ra tí tách rơi xuống. Chú rễ nhẹ nhàng săn sóc giúp cô lau lau nước mắt, dung thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe nhỏ giọng an ủi cô.

Đây cũng là lần đầu tiên Trương Diệu Thiên thấy Lăng Việt khóc. Cô từ nhỏ đến lớn đều rất mạnh mẽ, đánh nhau thua không khóc, thất tình nhảm nhí các thứ lại càng không, bất kể chuyện gì phát sinh cô đều có thể mạnh mẽ đối mặt.

Anh không bao giờ ngờ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Việt khóc lại trong tình huống như vậy. Nhưng không thể không nói, Lăng Việt khóe mắt mang theo giọt lệ hạnh phúc như thế, thật sự khiến Trương Diệu Thiên rung động trong lòng.

Tham dự hôn lễ xong, trong đầu Trương Diệu Thiên vô thức hiện ra một bóng người, nếu có một ngày, bọn họ có thể ở trong một khu vườn như vậy, tay nắm tay nghe khúc nhạc tân hôn dìu dặt, rồi trong sự chúc phúc của mọi người cùng nhau đeo nhẫn. Đó là một chuyện tốt đẹp bao nhiêu. Nếu tương lai quả thật có ngày đó, anh nhất định sẽ nhớ kỹ nó đến cả đời.

Nghi lễ kết thúc, quan khách cùng nhau vào bên trong biệt thự dung cơm. Lăng Việt đã thay ra một bộ lễ phục màu đỏ đơn giản, ngoài khoác áo lông(1 sóng vai chú rễ cùng nhau kính rượu mọi người.

Trương Diệu Thiên cùng Lăng Á ngồi gần nhau, Lăng Á tay xoay xoay ly rượu đỏ, ánh mắt có chút tránh né hỏi: “Diệu Thiên, tớ nghe chị nói cậu đang yêu một người mới quen trong game hả?”

“Uhm” Trương Diệu Thiên trả lời.

Nghe thấy câu đáp lời của anh, tay Lăng Á khẽ run lên, cậu khẽ khàng cắn nhẹ môi dưới, tiếp tục nói “Quen nhau với bạn trên mạng, không sợ bị lừa sao?”

“Chúng tớ biết nhau, cậu không cần lo lắng”

“Tớ muôn gặp mặt người đó, có được không?” Lăng Á mang theo ánh mắt chờ mong nhìn về phía Trương Diệu Thiên.

“Cậu ấy… bề bộn nhiều việc, có gì sau này tính sau.” Không biết vì lí do gì, Trương Diệu Thiên một chút cũng không muốn để Âu Dương Trì cùng Lăng Á chạm mặt. Tuy rằng hiện tại giữa anh là Lăng Á chỉ đơn thuần là tình cảm bạn bè an hem tốt của nhau thôi, nhưng anh cảm thấy để cho Lăng Á và Âu Dương Trì gặp mặt vẫn sẽ có loại cảm giác quỷ dị.

“Vậy thì tốt rồi.” Cảm thấy được Trương Diệu Thiên không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, Lăng Á cười cười rồi chuyển qua chuyện khác “Đúng rồi Diệu Thiên, tớ định chuyển đến bệnh viện Nhân Dân ở thành phố A, về sau có thể dễ dàng đi gặp cậu rồi~~ có muốn đi đánh golf không, dạon này kỹ thuật của tớ tốt hơn nhiều rồi, nhất định phải hạ gục được cậu.”

“Đã vào bệnh viện thì phải lo làm việc cho tốt đi đã, làm thầy thuốc đâu phải cứ qua loa đại khái là được!”

“Cậu không thấy tớ đã nghiêm túc hơn nhiều sao~~” Lăng Á phụng phịu nói, sau đó lại đột nhiên bật cười “Đương nhiên chỉ có cậu mới thấy tớ vẫn là Lăng Á của ngày xưa thôi.”

“Uhm, trước kia rất tốt.” Trương Diệu Thiên bình tĩnh nói, anh biết Lăng Á vì đã lâu lắm không gặp lại mình nên mới có thể nói nhiều như vậy, bất quá anh bởi vì làm cho đứa nhỏ hoạt bát này bớt nói lại một chút, nên bèn tốt bụng gắp cho cậu một con tôm hùm.

“Nha~ cám ơn~ tớ thích nhất ăn tôm hùm~” Lăng Á cười tủm tỉm gắp con tôm hùm quơ qua quơ lại trước mặt Trương Diệu Thiên. Trương Diệu Thiên mắt nhìn con tôm, mặt không đổi sắc khẽ nâng ly nhấp một ngụm rượu.

[Loa][Huyết nguyệt tiên cơ]: Lão nương đây đã kết hôn xong rồi, từ nay ra ngoài, lão công của ta là số dzách!

Sau hôn lễ, Trương Diệu Thiên vừa lò dò lên mạng đã thấy một cái loa long lanh như thế đập ngay vào mắt.

[Bang hội][Âu dương uyển nhi]: Tỷ, ngươi bình tĩnh một chút, loa loa hét hét cả ngày, ngươi coi thiên hạ người ta đều đang mắng ngươi thối khoe khoang kìa….

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: từ từ chờ ta đem mớ loa còn lại la cho hết đã ~~~~

[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Lão đại login!! Đại ca, ngươi biết chuyện tiên nữ tỷ kết hôn không?

[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]:Dương nhiên là biết…

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Hắn có tới tham dự mà ~~~

[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Tiên nữ tỷ, nga, lộn rồi, Tiên nữ tẩu mới đúng, hôm nay thiệt hung phấn quá nha! Tâm tình ào ào song cuộn, cười lên ha hả tới tiêu hồn ~~

[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Tùy bả đi…

[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Ah, Tiên nữ, còn phối ngẫu của ngươi trong game thì sao?

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Ta ly hôn a, trong hiện thực đã kết hôn rồi, ta làm sao có thể ở trong game mà ngoại tình được.

[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Ngươi cùng Dược tử ở chung không phải cũng bình thường thôi sao, chỉ là trò chơi mà…

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Cái chuyện đó chơi sao được mà chơi a, ta đây là kiểu phụ nữ truyền thống đó.

[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Còn bảo bảo nhà ngươi thì sao?

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Đưa hắn, ta cũng chuẩn bị luyện thêm một acc nam để tự cưới chính mình~~ sau đó lại tiếp dục dưỡng ra một cục cưng~~ tốt nhất là sinh con gái nha, về sau có gì gả cho Bánh Bao nhà Quân lâm.

[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Bà này điên rồi …

[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Sao không mua quách cái acc nam cho khỏe, tự đi luyện làm gì?

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Ta muốn cảm thụ được hắn lớn lên từng ngày!!

[Bang hội][Nhân tính vị mẫn]: Kim dạ, Tiên nữ bả điên thiệt rồi!!!!

[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Đúng rồi, lão đại, gần đây cũng không thấy Âu Dương Login, hai người các ngươi lại cãi nhau à?

[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Hắn dạo này bận quá, nên ta cấm không lên mạng rồi.

[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Má nó ơi, ngươi cư nhiên dám cấm Âu Dương lên mạng hả?

[Bang hội][Âu dương uyển nhi]: Cái này là điều giáo saooooo?!

[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Thảo nào dạo này không thấy cậu ta lên mạng.

[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Nghe lời dữ vậy sao, hai người các ngươi cũng mau kết hôn luôn đi!!

[Bang hội][Âu dương uyển nhi]: Kết hôn kết hôn kết hôn!!!

[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Hóng hóng hóng ~~~

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Các ngươi mà kết hôn thiệt, ta chắc chắn sẽ đi theo góp vui~~

[Bang hội][Quân lâm thiên hạ]: Chờ khi nào kết hôn sẽ phát thiệp cưới cho mọi người.

[Bang hội][Âu dương uyển nhi]: Người ta còn muốn ăn bánh kẹo cưới!! Muốn Socola Đức!!

[Bang hội][Kim dạ cấm tiêu]: Socola Đức ngon lành khỉ gì! Ta muốn Thụy Sĩ cơ!!

[Bang hội][Nguyệt loan loan]: Design thiệp cưới các loại nhất định phải chọn cẩn thận nha!

[Bang hội][Huyết nguyệt tiên cơ]: Tụi bây đủ chưa… nhường sân khấu cho lão nương phổ biến kế hoạch tương lai coi!!
  • Đại khái là như vầy:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play