Trương Diệu Thiên ngồi trong quán café, vừa khéo quán đang mở một ca khúc của Âu Dương Trì, ca từ thản nhiên mang theo niềm ưu thương nhàn nhạt, từng giai điệu chậm rãi rất hợp với thanh âm độc đáo của cậu. Hoàn mỹ đến không còn chỗ hở, quả là một ca khúc cực kỳ xuất sắc.

Ước chừng khoảng mười phút sau, Âu Dương Trì mới dựa theo địa chỉ mà Trương Diệu Thiên nhắn qua đi đến quán cà phê. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặt đeo một chiếc kính mát thật to, hầu như che khuất toàn bộ khuôn mặt.

Âu Dương Trì mặc một bộ quần áo màu sậm, hai tay để trong túi quần, tai đeo headphone, đầu theo từng giai điệu của âm nhạc mà khẽ lắc lư. Cách ăn mặc kiểu này cùng với làn da trắng nõn khiến cho cậu nhìn chỉ qua tựa như một cậu sinh viên đại học.

Cũng không biết bởi vì mang sẵn hoài nghi Âu Dương Trì chính là đồ đệ cưng của mình, hay bởi vì cách ăn mặc trẻ trung của cậu ngày hôm nay, Trương Diệu Thiên bỗng nhiên cảm thấy đối với Âu Dương anh hiện tại đã mất đi cảm giác kinh diễm ngày xưa, chỉ còn lại một loại cảm xúc thấy cậu thật cố chấp đáng yêu.

“Ma xó như anh mà cũng ra khỏi cửa, không lẽ là đi công tác sao?” Âu Dương Trì ngồi xuống, khóe miệng mang theo ý cười, anh tháo xuống kính râm bắt đầu nói chuyện. Trải qua mấy ngày cùng nhau ở chung, cậu biết Trương Diệu Thiên ngoài cái mặt than cộng thêm một mớ tài hoa xuất chúng kia, còn biết thêm anh là một trạch nam chính hiệu nha. Đây là chuyện mà người không thân thiết với Trương Diệu Thiên tuyệt đối sẽ không thể nào biết được.

Trương Diệu Thiên chính là một cái trạch nam chăm chỉ, anh cái gì cũng đều làm xong ở nhà. Công việc ở nhà, rèn luyện ở nhà, ngay cả giải trí cũng là ở nhà nốt. Bởi vì tính cách của anh cộng thêm vài nguyên nhân linh tinh khác (nguyên nhân gì? Anh biến thái quá à=)))Trương Diệu Thiên vốn cũng không có bao nhiêu bạn tốt. Cho nên bình thường bạn bè toàn liên lạc với nhau qua điện thoại.

Mà cũng bởi vì biết bản tính trạch nam của Trương Diệu Thiên, cho nên Âu Dương Trì mới điện thoại cũng không thèm gọi một cú liền trực tiếp chạy tới nhà anh. Dù sao cái người này một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có hết hơn ba trăm ngày là tu ở trong nhà rồi.

“Đi off game.” Trương Diệu Thiên nghe Âu Dương Trì hỏi chỉ trả lời đơn giản hai từ. Ánh mắt lại dán ở trên mặt Âu Dương Trì, quan sát vẻ mặt của cậu.

“Anh mà cũng đi offfline?” Âu Dương Trì sửng sốt một chút, đầu tiên là nhếch miệng cười, cậu cảm thấy Trương Diệu Thiên con người nghiêm túc như thế lại chạy tới tham gia offline thiệt là một điều thần kỳ, hơn nữa lại thực buồn cười. Thử nghĩ coi, một người nghiêm túc lại có phong cách lãnh đạo như vậy đứng giữa một đám người chơi, người không biết dám còn tưởng là giám đốc công ty game đến quan sát tình hình đi.

Bất quá, đột nhiên nhớ đến gần đây có tổ chức offline game tựa hồ cũng chỉ có ‘Đại Đường thịnh thế’ ở cái nhà hàng XX kia, Âu Dương Trì xưa nay vốn giỏi che giấu biểu cảm cũng không tránh được một phen cứng người.

Đôi mắt cậu khẽ đảo, suy nghĩ thử coi Trương Diệu Thiên có thể nào là người mình quen biết trong game không.

“Game ‘Đại Đường thịnh thế’, tổ chức ngay bên cạnh này.” Trương Diệu Thiên vẻ mặt bình tĩnh trả lời “Tôi còn gặp cả Tô Lâm, không ngờ trong game tôi với cậu ấy cũng là bằng hữu.”

“Các anh thật có duyên nha, anh trong trò chơi hẳn là rất nổi tiếng nhỉ?” Âu Dương Trì bắt đầu dùng muỗng khuấy cà phê, bắt đầu suy tư: Đã quen với Tiểu Lâm hẳn là trong game cũng phải quen biết mình. Âu Dương Trì chép miệng, nói thật ra cậu cũng không muốn bị bạn bè ngoài đời thật biết tên nhân vật trong game của mình. Hơn nữa không biết vì sao cậu đặc biệt không muốn cho Trương Diệu Thiên biết chuyện mình trong game kết hôn thế này.

“Còn phải nói, tôi từ rất nhỏ đã bắt đầu chơi game rồi.” Trương Diệu Thiên vênh mặt nói ra “thành tích” chơi game của mình, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói trắng ra, dù sao anh cùng Âu Dương Trì đối với nhau cũng xem như có hiểu biết. Nếu cả hai đều không phải loại thích nhiều lời, như vậy cứ nói thẳng hết ra là tốt nhất.

Chỉ là lần này, Trương Diệu Thiên đã đoán sai tâm tư quỷ dị của Âu Dương Trì mất rồi.

“Tôi ở trong trò chơi tên là Quân lâm thiên hạ, cậu hẳn là Trì trung chi vật đi.” Trương Diệu Thiên phát hiện sau khi nghe anh nói nửa câu đầu, bàn tay đang khuấy cà phê của Âu Dương Trì bỗng  chốc ngừng lại. Với hành động này, trong lòng Trương Diệu Thiên đã muốn có kết luận.

Nghe xong câu nói của Trương Diệu Thiên, Âu Dương Trì rõ ràng bất ngờ, tầm mắt vẫn dừng ở trên chén cà phê dời đi, hướng tới trên người Trương Diệu Thiên, sau đó cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Trong nhất thời, cả hai người đều không nói với nhau tiếng nào, cũng không có hành động gì khác, chỉ còn ca khúc trữ tình kia vẫn đều đều phát ra, vang vọng khắp căn phòng.

Âu Dương Trì có chút bối rối xoa trán, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ trốn tránh. Cậu cảm thấy Trương Diệu Thiên có là nhân vật nào cũng không thành vấn đề, chỉ là không thể là Quân Lâm thiên hạ mà thôi. Bởi vì tất cả mọi việc ngu ngốc trong  game của mình, Quân lâm thiên hạ với tư cách là “Thầy giáo vỡ lòng” đều biết hết cả.

Âu Dương Trì còn cả ngày làm nũng đối với anh sư sư phụ phụ, đi theo sau đuôi anh hết chỗ này đến chỗ kia, hết mực nghe lời lại còn hỏi ra biết bao nhiêu là vấn đề ngu xuẩn.

Chưa nói tới chuyện Trì trung chi vật trong game kia so với tính cách ngoài đời của cậu giống hay không, chỉ biết ở trước mặt Quân lâm thiên hạ, hình tưởng bản thân trên cơ bản đều rụng sạch hết rồi. Thêm cái hiện tại nói cho cậu, bằng hữu thật tốt của mình vậy mà lại là Quân lâm thiên hạ, thằng cha có bệnh thích dạy học, hơn nữa còn là sư phụ chiếu cố mình lâu như vậy, Âu Dương Trì trong thời gian ngắn rõ ràng là khó mà chấp nhận được.

Điểm chết người chính là, bản thân Âu Dương Trì cùng rất nhiều người trong bang hội đều nhìn ra được ở trong trò chơi, Quân lâm thiên hạ thật sự rất thích cậu. Âu Dương Trì vốn cảm thấy chuyện đấy cũng không sao cả, bởi vì hai người bọn họ, cho dù tận thế có xảy ra thì vẫn đối với nhau không có liên hệ.

Nhưng bây giờ thì không như thế nữa, Trương Diệu Thiên giờ đây chính là Quân lâm thiên hạ, vậy cậu phải làm sao bây giờ. Tuy rằng cảm thấy Trương Diệu Thiên không phải loại người chỉ vì một cái trò chơi sẽ thực sự thích bản thân cậu ngoài đời, nhưng hiện tại quan hệ của hai người tựa hồ theo một khắc bí mật được phanh phui kia trở nên có điểm ngại ngùng.

Trương Diệu Thiên vẫn chú ý từng động tác nhỏ của Âu Dương Trì, theo đôi bàn tay nắm chặt cùng đôi mày hơi nhíu có thể thấy cậu tựa hồ không quá cao hứng. Chẳng lẽ biết mình chính là Quân lâm thiên hạ, cậu ấy không có chút vui sướng nào sao? Trương Diệu Thiên nghi hoặc, anh không hiểu được sự rối rắm trong lòng Âu Dương Trì, dù sao thì ý nghĩ của anh cùng cậu cũng hoàn toàn khác nhau.

Anh rất thích đồ đệ Trì trung chi vật này, thậm chí sau khi Trì trung chi vật xuất môn, một người vô cùng thích chuyện thu nhận đệ tử như anh cũng không thèm thu thêm đồ đệ nào mới.Trương Diệu Thiên không phải loại người tùy tiện vừa gặp đã yêu, cũng chưa từng võng luyến bao giờ, nhưng anh phát giác bản thân mình chính là thích Trì trung chi vật rồi. Thậm chí còn tính toán tìm cách cùng cậu phát triển đoạn tình cảm này ra ngoài đời thật, tất nhiên có được hay không, còn phải do tình huống cụ thể ngoài cuộc sống.

Trương Diệu Thiên bề ngoài thật sự rất đẹp trai, nhưng không giống với Âu Dương Trì, anh không phải loại người yêu bằng mắt. Chỉ cần bộ dáng không quá xấu, tính cách hợp với anh, hơn nữa gây cho anh cảm giác yêu thích, thì với anh đó chính là tiêu chuẩn của mình rồi.

Nói đến Trì trung chi vật, tuy rằng không thích nói nhiều, nhưng là những lần nói chuyện hỏi han, bộ dạng cậu đều thật đáng yêu, khiến anh rất thích. Trì trung chi vật tuy lúc bắt đầu rất tệ, nhưng về sau có cố gắng, thao tác của cậu cũng tiến bộ vào hàng nhất lưu.

Lăng Việt cũng từng nói qua với anh, trên mạng rất nhiều điều giả dối, Trì trung chi vật trong hiện thực chưa chắc đã tốt lành. Nhưng Trương Diệu Thiên vẫn là cảm thấy được đồ đệ nhà mình tốt lắm, tuy rằng không có nguyên nhân cụ thể, thích chính là thích mà thôi, càng cùng cậu tiếp xúc lâu dài lại càng thêm yêu thích. Yêu thích đến mức thực sự, thực sự rất muốn ở trong đời thực cùng cậu gặp nhau. Cho nên ở lúc nghe Trì trung chi vật bảo không đi offline, nói anh không thất vọng là điều không thể.

“Được rồi, tôi chính là Trì trung chi vật.” Sau khi điều chỉnh lại tình cảm trong lòng, Âu Dương Trì mới một lần nữa nhìn về phía Trương Diệu Thiên, nhưng ánh mắt vừa cùng tầm mắt Trương Diệu Thiên giao nhanh, cậu lại vội vã đem mắt dời đi.

“Tôi cũng đoán vậy.” Trương Diệu Thiên trong lòng đã sớm có đáp án, chính là nghe Âu Dương Trì chính miệng nói ra anh vẫn cảm thấy thực vui vẻ. Nụ cười tươi khó thấy xuất hiện trên gương mặt Trương Diệu Thiên, đáng tiếc Âu Dương Trì đang đem mặt xoay đi, không thấy được.

“Tôi…” Âu Dương Trì dừng lại một chút, hít sâu một hơi “Tôi có chút không khỏe, tôi về nghỉ ngơi trước.” Nói xong cậu có chút sốt ruột đứng lên.

“Tôi với cậu cùng nhau về đi, cậu trong người không khỏe thì đừng có lái xe.” Trương Diệu Thiên rõ ràng không phải người có thể xem mặt đoán lòng, nên tất nhiên không thể hiểu đựơc tâm tư hiện tại của Âu Dương Trì. Anh chỉ thấy khó hiểu, vì sao cậu nhóc kia mới vừa rồi còn hoàn toàn khỏe mạnh lại đột nhiên không thoải mái trong người.

Âu Dương Trì gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý. Ra khỏi gian phòng, Trương Diệu Thiên còn muốn chạy đến đỡ Âu Dương Trì một phen, nhưng lại bị cậu khéo léo tránh ra. Về chuyện này Trương Diệu Thiên cũng không thèm để ý, chỉ đứng bên cạnh Âu Dương Trì, hai người sóng vai nhau đi tới. Vừa ra khỏi phòng, một giọng nói đối với Âu Dương Trì có thể xem là khá quen tai liền vang lên.

Khải Văn thật vất vả mới đem được Dịch Huân lừa đi ra, nửa lôi nửa kéo đem cậu tiến vào quán café kế bên, vừa vào cửa đã thấy Trương Diệu Thiên vốn đã rời chỗ offline từ lâu. Nhìn thoáng qua người bên cạnh anh, lúc đầu bởi vì còn cách nhau một khoảng, trong lúc nhất thời không nhận ra được đó là Âu Dương Trì, nhưng bởi vì lúc trước Trương Diệu Thiên có nói chính mình đi ra ngoài là để tìm Âu Dương, cho nên Khải Văn nháy mắt liền đoán được bên người anh chính là Trì trung chi vật.

“Quân lâm!” Khải Văn gọi Trương Diệu Thiên một tiếng, sau đó ba bước thành hai bước mau đến chỗ anh, cười ái muội “Tôi còn đoán coi anh sẽ đi chỗ nào, không nghĩ tới cũng là đem theo vợ đi uống café.”

Đến gần thêm chút nữa, Khải Văn mới nhìn rõ mặt người. Không nhìn thấy thì thôi, vừa trông rõ liền không nhịn được muốn hét lên. Nói thực ra, Âu Dương Trì vẫn đang cải trang, không dễ dàng gì nhìn ra được. Chính là Khải Văn vẫn thật thích Âu Dương Trì, cậu ta cảm thấy khuôn mặt Âu Dương chính là món quà hoàn mỹ trời dành cho các chuyên gia trang điểm. Bởi vì bất kì loại hóa trang nào, dùng trên mặt cậu đều tạo ra mỹ cảm nói không nên lời, làm cho người hóa trang rất có cảm giác thành công, thường xuyên nghiên cứu.

Khải Văn nhìn mặt Âu Dương Trì, nhìn một hồi sau mới nhận ra đó là cậu.

Khải Văn đứng há hốc miệng, cuối cùng vẫn là Dịch Huân thay cậu ta khép lại cái miệng đang ngạc nhiên mở rộng.

“Các anh đi về bây giờ à?” Bốn người cứ đứng yên nhìn nhau như vậy, mãi cho đến lúc Dịch Huân mở miệng nói chuyện.

“Ân.” Nghĩ đến Âu Dương Trì vừa rồi có nói mình cảm thấy cơ thể không thoải mái, Trương Diệu Thiên không hề có ý định nán lại, lôi kéo Âu Dương Trì chuẩn bị đi ra ngoài. Cái động tác lôi kéo này cũng dọa luôn tới bạn trẻ Khải Văn vốn lâu nay vẫn luôn bị Âu Dương Trì “ức hiếp”: Má ôi, mình đang ảo giác sao? Ông anh Quân lâm này ăn gì mà gan to dữ vậy dám lôi kéo Âu Dương Trì. Mà Âu Dương Trì chẳng những không phát hỏa lại còn yên lặng chuẩn bị đi theo anh ta rồi?!

“Đợi một chút, tôi không sao.” Âu Dương Trì càng suy nghĩ càng cảm thấy mình hẳn là nên cùng Khải Văn giải thích một về chút chuyện cậu không phải vợ của Trương Diệu Thiên vì thế níu lấy cánh tay anh,  sau đó nhìn về phía Khải Văn “Khải Văn, khó có dịp gặp được cậu thế này, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Khải Văn trên mặt cứng đờ, cậu không có muốn cùng Âu Dương Trì một mình nói chuyện phiếm đâu nha!! Bất đắc dĩ, Khải Văn đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dịch Huân, nhìn ánh mắt nai con vô tội ấy, cùng thêm biểu tình cực kỳ đáng thương, Dịch Huân ho khan một chút nói: “Diệu Thiên, không bằng chúng ta cùng nhau ngồi uống một ly café tâm sự đi.” Lại nhìn về phía Âu Dương Trì nói “Tiện thể giới thiệu với nhau một chút luôn.”

Trương Diệu Thiên nhìn Âu Dương Trì, nghĩ tới cậu bởi vì thân phận đặc biệt mà không thể đi tham gia offline game, liền cảm thấy nhân cơ hội này có thể vừa vặn giới thiệu mọi người với nhau, liền đồng ý.

Vì thế mới có Trương Diệu Thiên cùng Âu Dương Trì ngồi một phía, Khải Văn và Dịch Huân chiếm cứ phía đối diện, tám mắt nhìn nhau như thế này.

“Khụ, Âu Dương, tôi giới thiệu một chút về Dịch Huân với cậu đi.” Khải Văn nhìn cái tình huống kì quái trước mặt, nuốt nuốt nước miếng mở miệng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play