Lời tác giả: Chương này có phát triển đột phá nha~~~
Một ngày trước hôn lễ của Quân lâm thiên hạ cùng Âu Dương Trì, vì album mới của cậu bắt đầu được bán ra, lại còn phá vỡ kỷ lục. Tuy rằng kỷ lục cũ trước kia cũng là do cậu giữ, nhưng album vừa lên sóng ngày đầu tiên, năm ca khúc đầu tiên đều có tên trong cả mười bảng xếp hạng uy tín nhất toàn quốc, không khỏi làm cho mọi người kinh hãi.
Ngày thứ hai, ca khúc chủ đạo trong album ngay lập tức đạt được vị trí quán quân, số lượt xem và cả số lượt download cũng cao ngút trời. Fan hâm mộ đều nói tạo hình cổ trang của Âu Dương Trì so với phong cách Vương tử quý tộc Châu Âu nhìn càng thêm đẹp. Cho nên vào ngày thứ ba Vu Dương quyết định cùng với công ty, tổ chức khánh công yến cho Âu Dương Trì.
Âu Dương Trì vốn là không muốn đi, bởi vì cậu không thích Vu Dương, không hẳn là vì Vu Dương đối với cậu có ý nghĩ không trong sáng, mà là bởi vì cách làm người đối nhân xử thế của Vu Dương làm cậu thật tình chán ghét.
Bất quá Vu Dương lại chính là Giám đốc của công ty cậu. Hơn nữa sau khi được Tô Lâm khuyên bảo, Âu Dương Trì cuối cùng vẫn là miễn cưỡng đồng ý tham dự khánh công yến mạc danh kì diệu này.
“Âu Dương, lâu ngày không gặp. Cậu gần đây hình như ngoài thời gian công tác còn lại đều ở trong nhà nghỉ ngơi phải không? Thân thể còn chưa khỏe sao?” Vu Dương vừa thấy Âu Dương Trì đi vào liền tiến đến hỏi thăm.
“Không có, tôi là ở nhà tu thân dưỡng tính, cảm ơn giám đốc đã quan tâm.” Âu Dương Trì nhẹ nhàng tránh xa Vu Dương, khéo léo ngồi xuống vị trí cách xa anh ta.
Tô Lâm sau khi cùng các lãnh đạo chào hỏi thăm viếng cũng ngồi xuống bên cạnh Âu Dương.
Vu Dương gọi phục vụ mang đến một chai rượu mạnh, đem đến rót cho từng người.
Vu Dương nâng lên ly rượu tràn đầy, hướng về phía Âu Dương Trì nói: “Âu Dương, mừng album của cậu bán ra thắng lợi, chén rượu này tôi mời cậu, hy vọng về sau cậu luôn giữ vững được thành tích như hiện tại.”
Vài vị lãnh đạo cấp cao thấy thế cũng nâng ly phụ họa.
“Giám đốc tiên sinh, tôi không uống được rượu, chỉ một ly là say rồi…” Âu Dương Trì giữ lễ tươi cười, nhưng trong nội tâm cực kì khó chịu. Tô Lâm nhìn thấy Âu Dương Trì cười như vậy bỗng nhiên cảm thấy kinh hồn thất đảm, chỉ sợ Âu Dương kiềm chế không được, đối với Vu Dương bất kính.
Tô Lâm biết chuyện xảy ra giữa Âu Dương Trì cùng Vu Dương, bình thường Âu Dương Trì đối với Vu Dương châm chọc khiêu khích thì không nói, nhưng trước mặt ban lãnh đạo công ty gây chuyện với Vu Dương như vậy có điểm không hay.
Vu Dương cơ hồ chưa thấy qua Âu Dương Trì cười với mình. Vốn Âu Dương Trì rất ít cười, cậu bình thường chỉ ở thời điểm giới truyền thông phỏng vấn đưa ra câu hỏi khó không thể trả lời, thì cái nụ cười mê hoặc mị nhân này mới bắt đầu phát huy tác dụng.
Nụ cười giả dối mê đảo fan hâm mộ lẫn giới truyền thông của Âu Dương tất nhiên cũng làm cho Vu Dương tim đập thình thịch. Anh cảm thấy mình bị nam nhân tuấn mĩ này mê đảo, chỉ một cái tươi cười đơn giản cũng đủ khiến anh hít thở không thông. Cái nguyện vọng vốn tưởng chính mình đã khóa rất sâu ở bên trong, không để cho ai phát hiện, là được ôm người này kéo vào lòng, chỉ vì một nụ cười này mà bùng phát dữ dội.
“Âu Dương, ngươi nể tình uống một chén đi…” Một vị quan chức trong công ty khuyên.
“Tôi cũng không phải là tiểu thư bồi rượu, tại sao lại phải uống?” Âu Dương thu hồi nét tươi cười, hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn những người ngồi đối diện, đưa tay đẩy ly rượu trước mặt ra xa nói: “ Rượu này, tôi không muốn uống…”
“Âu Dương, cậu uống một chút đi, cậu cũng không phải là không uống được rượu mà, đừng cùng bọn họ trở mặt.” Tô Lâm nhìn bầu không khí đang căng thẳng, nhẹ nhàng kéo góc áo Âu Dương Trì, nhẹ giọng nói.
Âu Dương Trì liếc mắt nhìn Tô Lâm, gạt bỏ tay anh ra rồi ngẩng đầu nhìn Vu Dương: “Giám đốc, tôi sẽ không uống rượu.”
“Âu Dương, cậu ngay cả chút mặt mũi cũng không để lại cho tôi sao?” Vu Dương nhíu mày, anh không tin Âu Dương Trì dám ở trước mặt nhiều lãnh đạo cấp cao như vậy làm cho anh khó xử đến cùng.
“Thật có lỗi, tôi không được khỏe, tôi về trước…” Âu Dương Trì nghe thấy lời nói của Vu Dương cũng không phát hỏa, chỉ bình tĩnh đứng dậy, hướng cửa đi đến, để lại sau lưng một đám người đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Âu Dương Trì vốn là cực kỳ chán ghét yến hội kiểu này, cậu cảm thấy nó thật nhàm chán. Ngày trước lúc cậu còn là người mới vào nghề, khánh công yến kiểu này rất nhiều, nhưng mỗi lần như thế cậu cũng chỉ đến trình diện một chút liền rời đi. Bởi vì cậu rất có thực lực tiềm năng, nên cũng không ai dám nói lời không hài lòng gì.
Về sau khi danh tiếng của cậu càng lúc càng tăng cao, yến hội kiểu này Âu Dương Trì hầu như không còn tham gia nữa. Lần này nếu không phải Vu Dương đích thân mời, cậu tuyệt đối sẽ không đến tham gia loại yến tiệc vừa vô nghĩa vừa lãng phí thời gian này.
Không ngờ tới Vu Dương cư nhiên muốn giựt dây mình uống rượu, hành động loại này hoàn toàn là tâm Tư Mã Chiêu người người đều biết. Vậy mà hắn còn muốn lợi dụng lãnh đạo cao cấp một bên trói buộc chính mình. Âu Dương Trì chỉ cần tưởng tượng thôi đã đủ cảm thấy một trận ghê tởm. (Tâm Tư Mã Chiêu ý nói một người có dụng ý xấu mà mọi người xung quanh đều biết)
Âu Dương Trì đi rồi, sắc mặc Vu Dương trở nên khó coi tới cực hạn, cả người đều thấy tâm tình bức rứt khó chịu.
Tô Lâm ho khan hai tiếng, nhằm che giấu sự xấu hổ của mình: “Tôi đây cũng xin phép về trước, tôi sẽ bảo đảm Âu Dương Trì sẽ về nhà an toàn.”
Vu Dương xoa nhẹ thái dương hướng anh gật đầu, ý bảo anh nhanh đi đi. Tô Lâm nhận được đồng ý nhẹ nhàng thở hắt ra, nhanh chân chạy đuổi theo ra ngoài.
“Âu Dương, ngươi chờ một chút…” Tô Lâm chạy theo gọi Âu Dương Trì, nhưng đối phương dường như cố ý đối nghịch, bước đi càng lúc càng nhanh.
Tô Lâm thở hổn hển nhìn theo bóng dáng Âu Dương Trì, đi nhanh như vậy làm cái gì nha! Tôi lại không dám tiến tới đánh cậu, tôi chỉ là muốn nói chìa khóa nhà cậu còn nằm trong tay tôi đây này!!!
Âu Dương Trì lúc này làm sao mà biết được ý nghĩ đó của Tô Lâm, cậu chỉ đơn thuần muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này thôi. Cậu đeo kính râm, đứng ở cửa khách sạn gọi một chiếc taxi rồi nhanh nhẹn bước lên, không đợi Tô Lâm kịp đuổi tới, xe taxi đã vụt đi khỏi cửa.
“…” Âu Dương Trì chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nhớ ra chìa khóa nhà mình còn nằm trên người Tô Lâm, nhà đã không quay về được, vậy phải đi đâu bây giờ? Cậu một trận mê man nói: “Trước mắt cứ chạy đi.…”
Âu Dương Trì lấy ra điện thoại di động dò xem có thể kiếm ai xin tá túc một đêm không, lia mắt nhìn dọc theo danh bạ trên màn hình, tầm mắt cậu dừng lại ở “Trương Diệu Thiên” ba chữ này, sau lại nhẹ nhàng bấm một cái, gọi qua.
Sau khi hỏi xong địa chỉ nhà Trương Diệu Thiên, Âu Dương Trì rất nhanh đã đến được nhà anh.
“Lại nói, cậu như thế nào lại nghĩ đến nhà tôi?” Trương Diệu Thiên đang chơi game, ngồi chờ đồ đệ của mình login, cuộc điện thoại của Âu Dương Trì bỗng gọi tới.
Âu Dương Trì dù sao cũng là ca sĩ mà Trương Diệu Thiên đánh giá cao nhất, cho nên khi nghe cậu nói xin tá túc một đêm, anh liền không suy nghĩ gì đáp ứng ngay.
“Chuyện nói ra cũng dài…” Con mắt Âu Dương Trì chuyển động một chút, dường như là đang nghĩ đến điều gì đó, nhợt nhạt nở nụ cười “Đúng rồi, anh có rượu không? Chúng ta chúc mừng một chút album của tôi đại công cáo thành đi!”
“Chúc mừng sao?” Trương Diệu Thiên nhìn vẻ mặt tươi cười của Âu Dương Trì mà sửng sốt một chút, anh không biết Âu Dương Trì đang suy nghĩ điều gì, nhưng là một người thích sưu tập rượu ngon, nên với anh, cùng người mà mình yêu mến chia sẻ số rượu ấy là một chuyện vui thích. Vì thế liền lấy ra một chai Vodka Nga mà mình vô cùng trân quý.
Gu cảm nhận và phong cách âm nhạc ưa thích của hai người cũng không sai biệt mấy, bọn họ một bên chuyện trò về âm nhạc, một bên phẩm rượu. Thời gian bất tri bất giác cứ như vậy trôi qua.
Rượu quá ba tuần, Âu Dương Trì khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt đã bắt đầu mê man. Cậu một tay chống đầu, khóe miệng mang theo nét tươi cười nhìn chằm chằm Trương Diệu Thiên, mắt cũng không thèm chớp, ngữ khí ôn nhu cười khẽ nói với anh: “Anh hôm nay rất tuấn tú…”
Nhịp tim Trương Diệu Thiên lập tức đập nhanh hơn vài nhịp, với tay lấy đi chén rượu của Âu Dương Trì nói: “Cậu say rồi…”
“Hừ…” Âu Dương Trì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc liếc cái trần nhà: “Tôi chưa có say…”
Âu Dương Trì nói xong nhích tới gần Trương Diệu Thiên một tí, đầu gục xuống bàn kính lạnh băng, với tay chỉ chỉ chén rượu của anh: “Anh còn chưa có uống hết!”
Trương Diệu Thiên nâng chén một hơi uống cạn sạch, đưa cái chén tới trước mặt Âu Dương Trì quơ quơ: “Tôi uống xong rồi”
“Ân…” Âu Dương Trì nặng nề ứng thanh.
“Tôi mang cậu đi phòng khách nghỉ ngơi” Trương Diệu Thiên đỡ lấy Âu Dương Trì, cước bộ có chút lảo đảo, có chút chóng mặt khẽ lắc đầu, cảm thấy chính mình có vẻ như cũng quá chén mất rồi. (Phòng khách ở đây là phòng ngủ dành cho khách nhe bà con, hem phải anh Thiên vứt ẻm ra sô pha nằm đâu =)))
Hai người kề vai sát cánh tiến vào phòng khách, lúc Trương Diệu Thiên đang chuẩn bị nhẹ nhàng đem Âu Dương Trì đặt ở trên giường, bởi vì bị cậu lôi kéo, làm anh nhất thời không giữ được thăng bằng cùng cậu ngã lăn lên giường.
Ánh đèn vàng nhu hòa đạm mạc trong phòng chiếu vào một bên sườn mặt Âu Dương Trì, làm cho gương mặt vốn đã đẹp đến bất thường của cậu càng tỏa ra vẻ mị hoặc.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, cho nên mỗi một hơi thở của Âu Dương Trì đều phả đến trên mặt Trương Diệu Thiên. Âu Dương Trì chầm chậm nhắm mắt, đôi lông mi thật dày để lại trên mặt một mạt bóng mờ.
Trương Diệu Thiên thầm than một tiếng, ngửi được mùi rượu nồng nặc tỏa ra xung quanh, nhưng anh cũng không rõ đây mùi rượu hay là mùi tỏa ra từ người Âu Dương Trì.
“Anh cách tôi thật gần…” Âu Dương Trì lông mi bỗng run lên, mở mắt. Đôi con ngươi đen như hắc diệu thạch bàn nhìn chằm chằm vào Trương Diệu Thiên, có điểm nghi hoặc nói.
Như là để xác định người ở trước mặt mình có chân thật tồn tại hay không, Âu Dương Trì vươn bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ về trên mặt Trương Diệu Thiên, cảm xúc theo ngón tay truyền về làm tâm tình cậu trở nên khoái trá. Cái đầu vì thế cũng hướng phía trước nhích lại gần, đưa lỗ tai dán vào trước ngực Trương Diệu Thiên, sau đó mỉm cười: “Tim anh đập nhanh thật…”
“Bỏ tay ra…” Trương Diệu Thiên cầm bàn tay Âu Dương Trì đang vuốt ve mặt mình, thanh âm nghe có điểm khàn khàn.