Vưu Nhiên đi về phía Thẩm Thiển, lồng ngực Thẩm Thiển lúc này nặng trĩu như bị rưới đầy chì. Đối với việc Vưu Nhiên đột nhiên trở chứng, với tính cách Thẩm Thiển, cô sẽ nhìn thẳng lên trời mà khinh thường. Nhưng ánh mắt anh lại giống như một luồng sáng lấp lánh chiếu xuyên qua đầu óc đang mơ hồ của Thẩm Thiển khiến cô nhất thời giật mình, trao đổi chất cũng nhanh hơn, khẩn trương hơn.

Vưu Nhiên đi đến trước mặt cô, "Tôi nghĩ, nếu cô không đến, tôi sẽ tự mình giải quyết." Anh lại cười phóng đãng.

Bộ não Thẩm Thiển âm thầm lọc lấy những từ mấu chốt, chờ cô đến... Nếu không đến, tự mình giải quyết... Tự mình giải quyết cái gì? Thẩm Thiển bỗng nhiên mở to hai mắt, lập tức lui ra sau, dáng vẻ đầy cảnh giác, "Anh, anh muốn làm gì?"

Vưu Nhiên cũng giật mình, đang ngơ ngẩn không hiểu gì thì cuối cùng hiểu ra, anh phì cười, vừa kề sát vào lỗ tai đang đỏ bừng của Thẩm Thiển mà phả hơi vừa nói: "Cô muốn làm gì? Cứ nói, tôi có thể phối hợp một chút." Trong câu nói của anh vừa hơi đen tối lại còn có chút xấu xa.

Thẩm Thiển khẽ cắn môi, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nào ngờ anh bỗng nhiên nắm một tay cô, kéo cô vào lòng. Thẩm Thiển lập tức kích động, nhưng tay cô cùng đang cầm đủ thứ lỉnh kỉnh nên không thể gây chiến, chỉ có thể hơi giãy dụa nói, "Ý của tôi là làm gì, không phải cái đó! Anh là đồ xấu xa."

"Vậy vừa rồi cô nghĩ lời tôi nói thành cái gì?" Vưu Nhiên tựa tiếu phi tiếu, không để ý tới Thẩm Thiển đang giãy dụa.

Thẩm Thiển lúc này đã không thể nói gì được nữa. Cô thừa nhận, vừa nãy cô có hiểu sai theo hướng hơi không thuần khiết như vậy, chẳng thể nào khác cô đành phải nhận sai: "Tôi sai rồi."

Vưu Nhiên dường như đã vừa lòng nên buông cô ra, cúi người lấy túi mì Hoàng Ngư Thẩm Thiển đang xách trong tay, "Sao cô biết tôi thích ăn mì Hoàng Ngư? Tôi đói đến nỗi ngực cũng dán cả vào lưng rồi này, tôi biết thế nào cô cũng sẽ mang đồ ăn đến cho tôi mà."

Anh vừa nói vừa vào bếp lấy bát đũa, bỏ mặc Thẩm Thiển đứng đó sững sờ, từ từ tiêu hóa hàng loạt câu nói mới nãy...

Vưu Nhiên nói muốn cô, chính là muốn mì Hoàng Ngư trong tay cô, nói vậy, nếu cô không đến, anh sẽ tự mình giải quyết, hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài hoặc là tự nấu mì ăn liền? Phân tích ra như vậy, vẻ mặt Thẩm Thiển nhất thời đầy hắc tuyến, bỗng nhiên cảm thấy thật thất bại. Hóa ra ngay từ đầu đều là do cô nghĩ nhiều.

"Cô không ăn sao?" Vưu Nhiên ngồi ở trên bàn cơm, đung đưa chiếc đũa trong tay, có chút ngây thơ cười với Thẩm Thiển.

"Tôi ăn no rồi." Thẩm Thiển trong lòng ngổn ngang, muốn lên lầu xối nước lạnh, dập tắt cái ngọn lửa vô cớ trong lòng kia. Vưu Nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt ỉu xìu của Thẩm Thiển mà không khỏi khẽ cười gọi một câu: "Cô Thẩm."

Thẩm Thiển quay đầu qua. Vưu Nhiên nói: "Khi nào thì cô được nghỉ làm?"

"Làm gì?" Đột nhiên sợ Vưu Nhiên lại hiểu sang ý khác, cô lại ngay lập tức tiếp thêm một câu, "Hỏi làm gì?"

"Thiển Thiển nhà tôi làm hỏng lễ phục của cô, tôi muốn đền cho cô bộ khác."

Hóa ra là việc này, bản thân Thẩm Thiển thấy bộ lễ phục cũng chẳng biết khi nào mới dùng đến, chưa kể bộ đó phần lớn là do thằng nhóc Lông Xù nhà cô cắn hỏng cho nên cô khoát tay, làm ra vẻ không sao, "Thôi bỏ đi, không cần."

Vưu Nhiên vẫn ung dung nói, "Không tiện sao, vậy cô nói cho tôi biết số đo ba vòng đi, tôi đi mua giúp cô." Anh đang cười, vẫn nụ cười bình thường ấy mà lại khiến Thẩm Thiển sởn gai ốc, tùy tiện nói số đo ba vòng cho một người đàn ông như vậy thì còn ra cái thể thống gì? Cô dừng lại một chút, cảm thấy xấu hổ vô cùng, "Thật sự không cần."

"Nếu cô không biết cũng không sao, tôi có thể đo giúp cô." Đôi mắt xếch nhỏ dài của anh hơi híp lại.

Thẩm Thiển cả kinh, lúc ấy cô mới nhớ Vưu Nhiên là một công tử nhà có chút của cải, ghét nhất là thiếu nợ người khác, nhất là nợ những thứ có liên quan đến tiền bạc. Thẩm Thiển đành phải thỏa hiệp, "Vậy để, để đến thứ Bảy đi, hôm đó tôi được nghỉ."

"Vừa hay, mấy ngày nay tôi cũng phải ra ngoài, sáng thứ Bảy chín giờ đến khách sạn quốc tế Sunshine chờ tôi."

Thẩm Thiển kỳ quái hỏi: "Anh đi đâu? Sao lại phải tới khách sạn quốc tế Sunshine chờ anh?" Nên biết khách sạn Sunshine ở gần sân bay thành phố, cách nội thành hai tiếng lái xe, lộ trình xe mỗi ngày bắt đầu từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối, như vậy quá bất tiện.

"Cô Thẩm có hỏi gì nữa không." Vưu Nhiên vẫn tiếp tục mỉm cười.

Thẩm Thiển nghẹn họng, đành phải im lặng không nói. Cô quả thật chẳng thể quản được nhiều, đành phải gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi lên lầu trước."

"Ừ."

Thẩm Thiển mếu máo, một mình lên lầu. Đi được một nửa, Vưu Nhiên bỗng nhiên lại gọi, "Thiển Thiển..." Tim Thẩm Thiển cũng đột nhiên đập thình thịch, trong lòng có chút khẩn trương, vừa xoay người lại chỉ thấy Thiển Thiển ve vẩy đuôi chạy đến dưới chân, ngẩng đầu nhìn Vưu Nhiên.

Nhìn thấy Vưu Nhiên mỉm cười ấm áp như vậy, cô bỗng nhiên nhớ tới anh chàng trong giấc mộng của cô mỗi lần cười khóe miệng lại tươi tắn như một bông hoa lê, lúc nào cũng như dòng suối ấm áp chảy xuôi theo dọc thời niên thiếu của cô, cô không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể nghe anh khe khẽ gọi cô, "Thiển Thiển."

Thiển Thiển. Rất nhiều người gọi cô như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa ai có thể làm cô có cảm giác như có dòng suối ấm áp chảy qua cả thể xác lẫn tinh thần như thế.

Ngày hôm sau Thẩm Thiển ngủ dậy xuống lầu, nhìn căn phòng khách trống trải mà bỗng nhiên thấy cô đơn. Bắt gặp trên bàn trà có để lại tờ giấy, cô lấy ra xem, là của Vưu Nhiên, anh nói, mấy ngày nay, Thiển Thiển nhờ cô chăm sóc. Còn nhắc cô thứ Bảy đừng quên đến khách sạn Sunshine. Cô ngượng ngùng buông tờ giấy nhỏ, miệng lại trề ra. Người này đúng là sẽ thần bí biến mất.

Mấy ngày nay, Thẩm Thiển một mình ở trong căn nhà rộng lớn mà cảm thấy có đôi chút trống trải. Bản thân Thẩm Thiển cũng hơi hướng nội, bạn bè không nhiều, cô nghĩ nguyên nhân mấy ngày nay cô không vui, là vì không gặp Vưu Nhiên, vì cô thật sự xem anh là bạn. Cô đã tự mình kiếm cái cớ như thế đấy.

Thứ Sáu sau khi tan sở, cô vốn định theo lệ đi quét dọn vệ sinh. Thẩm Thiển cũng có thể được xem là một cô gái tương đối sạch sẽ, cô không thích nhà cửa bẩn thỉu, lộn xộn. Vốn định quét dọn phòng mình và toàn bộ tầng một, nào ngờ cô vừa dọn phòng mình xong liền nhìn thấy Thiển Thiển lúc la lúc lắc từ trong phòng Vưu Nhiên đi ra, trong miệng còn ngậm theo một đống giấy đi đến trước mặt Thẩm Thiển, rồi nhả lên trên cái ki hốt rác, lắc lắc đuôi, vẻ mặt rõ ràng là muốn được khen, giúp con người dọn phòng là chuyện lợi hại cỡ nào chứ.

Thẩm Thiển thuận thế xoa đầu nó, rồi cầm đống giấy lên xem có cần dùng hay không. Đây là bệnh án, trên đó ghi chép tỉ mỉ quá trình tai nạn lần đó của Vưu Nhiên. Vào mùa đông ba năm trước, sáu giờ sáng hôm đó sương mù rất dày, sương vừa tan, anh lái xe với tốc độ 110 km/h, vừa vào đường cao tốc số 9 thì bánh xe bị trượt, xe va vào rào chắn rồi sau đó lật ngược.

Đường cao tốc số 9? Thẩm Thiển ngẩn người, nơi đến là thành phố của cô? Vưu Nhiên đến chỗ đó làm gì? Chẳng lẽ đi du lịch? Nhưng vào giờ đó có sớm quá không? Thẩm Thiển có chút buồn bực nghĩ. Cô lại tùy tay lật vài tờ, nhìn thấy những tư liệu cơ bản của Vưu Nhiên thì trố cả mắt. Vưu Nhiên cao 1m86, cao dữ vậy sao? Cô thật đúng là không chú ý, có lẽ là do bản thân cô cũng cao cho nên không cảm thấy. Khi nhìn đến ngày tháng năm sinh của anh thì đầu tiên là bị ngày sinh của anh hấp dẫn, ngày bảy tháng bảy. Anh lại sinh vào ngày bảy tháng bảy? Sau đó nhớ đến lời người bán hàng ngày ấy đã nói, cô không khỏi bấm đốt ngón tay tính xem anh cầm tinh con gì, không tính thì thôi, tính ra cô liền vô cùng sợ hãi, là cầm tinh Dần.

Thẩm Thiển lập tức dở khóc dở cười, thế giới thật đúng là không có gì là không có, vậy mà cũng có chuyện trùng hợp như vậy, như vậy thì sẽ có người vì anh bấm bảy cái lỗ tai để trừ họa sao? Thẩm Thiển mở cửa phòng Vưu Nhiên, đem toàn bộ bệnh án đặt ở trên bàn, thuận đường nhìn bốn phía phòng ngủ của anh. Anh cũng là người thích sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp rất chỉnh tề, cô phóng tầm mắt nhìn những cuốn sách trên giá, đủ các loại sách, nhân văn địa lý..., chỉ có duy nhất một quyển là vô cùng không phù hợp với các loại sách khác để ở bên trong, sao lại trái nhau vậy nhỉ. Thẩm Thiển nhịn không được phải cầm xuống xem.

Sách tử vi đoán mệnh của bảy năm trước? Quyển sách này đã hơi cũ, những trang giấy bên trong đều đã ố vàng, sờ vào thấy cũng rất giòn, Thẩm Thiển lật giở một tờ vô tình làm rơi một tờ giấy, Thẩm Thiển nhặt lên, phía trên có chữ viết, chữ rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, tròn tròn kiểu con nít.

Ông xã, em đến bảo vệ anh đây. Năm nay anh chỉ được ngoan ngoãn trốn ở trong lòng em, không cho anh đi một mình. Nghe chưa?

Phía trên còn vẽ cái emotion mặt hung dữ nguệch ngoạc. Hóa ra... cũng có một cái cô gái như vậy từng bảo vệ anh. Thẩm Thiển bỗng nhiên sờ sờ bảy cái lỗ tai trên tai trái của mình mà trong lòng đau đớn, lúc trước cô đi bấm bảy lỗ tai này, rốt cuộc là vì anh chàng như thế nào? Anh ấy có phải là người có nụ cười mỉm dịu dàng, chỉ cần gọi hai tiếng “Thiển Thiển” là có thể khiến cô cảm thấy như có một dòng suối ấm chảy qua người trong giấc mộng kia không?

Đây là lần thứ hai Thẩm Thiển tò mò về quá khứ của mình. Cô cầm lấy di động gọi điện cho Thẩm mẹ. Thẩm mẹ nhận được điện thoại thì có chút kinh ngạc, Thẩm Thiển bình thường đều là cố định đến Chủ nhật mới gọi điện cho bà, sao hôm nay lại gọi trước như vậy?

Thẩm Thiển hỏi: "Mẹ, con muốn hỏi mẹ một vấn đề."

"Chuyện gì?"

"Con..." Thẩm Thiển có đôi chút chần chờ, cô đã từng hứa với bà là sẽ không hỏi về quá khứ của mình nữa, nhưng mà... Cô sờ sờ lên bảy lỗ tai trên vành tai trái, vẫn nhịn không được hỏi, "Trước lúc con mất trí nhớ có phải là đã có bạn trai rồi không mẹ?"

Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, Thẩm Thiển vừa cảm thấy mình đợi đã một thế kỷ thì Thẩm mẹ nói, "Ừ."

"Anh ấy..."

"Con đã hứa với mẹ cái gì?" Thẩm mẹ không nặng không nhẹ hỏi lại một câu, cắt đứt lời Thẩm Thiển. Thẩm Thiển đành phải im lặng, cúp máy. Cô chỉ biết là cô quả thật từng có một thời niên thiếu như vậy, cũng vì một cậu thiếu niên mà bấm bảy cái lỗ tai.

Cô dở khóc dở cười. Anh ấy có khỏe không? Có phải cũng giống Vưu Nhiên hay không? Vẫn còn đang chìm đắm trong những ngày tháng cũ? Cô đột nhiên vỗ đầu, sao lại đa sầu đa cảm như vậy? Cô trả sách lại chỗ cũ, ra khỏi phòng Vưu Nhiên. Cô vẫn muốn làm một Thẩm Thiển vô ưu vô lo hơn.

Thứ Bảy, Thẩm Thiển vốn định bắt xe taxi đến chỗ hẹn nhưng phát hiện đi một chuyến đến đó, tiền xe cũng mất đến hơn 280 tệ, vì thế đành phải bắt chuyến xe bus sớm nhất, sau đó mới ngồi taxi, tiết kiệm được hơn một trăm tệ.

Ngày hôm qua cô đã gọi điện cho Vưu Nhiên, biết anh ở phòng 2939, anh còn bảo cô tới khách sạn Sunshine thì đến quầy lễ tân bảo họ thông báo một tiếng. Khách sạn Sunshine là một chi nhánh nhỏ của tập đoàn Tần Chính, được thiết kế đặc biệt theo kiểu khu du lịch, tựa lưng vào núi, phong cảnh tuyệt đẹp. Cách khu du lịch hơn một trăm km là khách sạn sang trọng nhất, đắt đỏ nhất khu du lịch.

Thẩm Thiển đến quầy lễ tân vừa mở miệng hỏi 2939, cô lễ tân đã cười nói: "Là chị Thẩm đúng không ạ?"

Thẩm Thiển sửng sốt, gật đầu.

Cô lễ tân đưa cho cô thẻ khóa phòng, "Đây là thẻ khóa phòng 2939."

"Hả?" Thẩm Thiển vẫn chưa lấy lại được tinh thần, kịch gì vậy nhỉ?

Cô lễ tân vẫn chỉ mỉm cười máy móc với cô mà không giải thích thêm. Thẩm Thiển càng lúc càng buồn bực, vào thang máy đi lên, mở cửa phòng, bên trong lại không có một bóng người. Đây rốt cuộc là...

Đột nhiên, một cánh cửa hông mở ra, Thẩm Thiển giật bắn cả người, quay phắt qua, chỉ thấy Vưu Nhiên đang nhàn nhã lau tóc, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, anh liếc cô một cái, "Sao lại không gõ cửa?"

"Anh đưa tôi thẻ khóa phòng mà." Thẩm Thiển quay mặt đi không dám nhìn anh.

"À, tôi quên." Vưu Nhiên ngồi ở trên sô pha lau tóc, "Cô đi tắm đi."

"Hớ?" Thẩm Thiển trừng to đôi mắt, kỳ quái nhìn Vưu Nhiên. Vưu Nhiên thuận miệng nói, "Đây là phòng dành cho tuần trăng mật, cái gì cũng đều đầy đủ hết, yên tâm, có thứ cô cần."

"Mật... Phòng dành cho tuần trăng mật?" Thẩm Thiển tùy ý nhìn lướt qua một vòng, đập ngay vào mắt là mấy cái “áo mưa” đặt trên tủ đầu giường, còn cả mấy hộp khăn giấy để bên cạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play