Đây là chuyện khi Minh Hy nhập viện vì chuyện cái thai giả. Trong nửa tháng khi nó nhập viện, hắn đã đi đến rất nhiều nơi..
Sau khi biết nó bị u não, hắn đến các bệnh viện nổi tiếng bên Mỹ để
hỏi mọi thứ về bệnh u não. Rồi hắn đến các trại trẻ mồ côi để thoải mái
tinh thần, vui chơi với các em nhỏ. Hắn ngồi trong vườn nói chuyện với 1 bé gái và 1 bé trai.
– Bé con, em thích nhóc này sao?
– Vâng.. – Bé gái đỏ mặt.
– Nhóc này, cô bé này dễ thương lắm nè! Em thích bé ấy chứ?
– Có ạ.. – Bé trai cũng đỏ mặt.
– Giống anh và 1 chị gái kia..
Nói đến nó, tâm hắn thật đau.
– Ai ạ? Chắc hẳn chị ấy phải xinh đẹp lắm! – Bé gái cười.
– Ừ, rất xinh. Nhưng chị ấy đang bị bệnh. Anh rất lo cho chị ấy..
– Anh đừng lo. Sơ từng nói với em có yêu thương sẽ vượt qua tất cả. – Bé gái chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn hắn.
– Ừ. Em và nhóc chơi vui nhé! Anh về nhà để chăm sóc chị ấy.
Hắn đứng dậy vẫy tay tạm biệt 2 bé rồi đi ra tạm biệt mọi người trong trại trẻ.
Sau đó hắn đến nhà của nó bên Mỹ, gặp ba mẹ nó, kể hết mọi chuyện
giữa 2 người, rồi kể hết chuyện của nó. Mẹ nó khóc rất nhiều, còn ba nó
không nói gì, chỉ trầm tư suy nghĩ.
– Henry, please protect her well.. Selca is very weak.. ”
– I know.. See you again. Goodbye.”
Hắn đi ra khỏi biệt thự nhà nó, đến thẳng sân bay, mua 1 vé về Việt Nam, khoảng 2 tiếng nữa sẽ khởi hành.
Nơi đây xa nơi nó đang nằm tận nửa vòng Trái đất, xa nó gần nửa
tháng, như xa nhau cả mấy năm. Xa cách không có nghĩa là hết yêu và quên lãng, chỉ cần 2 trái tim cùng đập chung 1 nhịp. Yêu.. Hắn yêu nó rất
nhiều. Yêu đến mức chỉ cần nghĩ đến việc nó khóc thôi, tim hắn như cài
vào 1 quả bom nguyên tử rồi nổ, có thể gây tổn thương những người khác
cũng như chính bản thân hắn.
2 tiếng sau, hắn lên máy bay, chỗ ngồi của hắn là 23B,ngồi giữa giữa
máy bay, kế 1 cô gái và 1 người phụ nữ trung niên. Hắn không quan tâm
gì, chỉ ngồi xuống. Cô gái bên cạnh cứ nhìn hắn, mắt cô gái quét toàn
thân hắn từ trên xuống dưới.
– Anh là.. Phan Thiên Bảo? – Cô gái bắt chuyện.
– Ừ. Cô là..?
– Tôi là Julia, bạn thân ở trường cấp 3 của Selca. Dạo trước tôi có
chat webcam với Selca, cậu ấy có nói về anh, cho tôi xem ảnh nữa nên tôi mới nhận ra anh. Tôi có nghe Lucy nói là Selca bị brain tumor nên tôi
mới bay về Việt Nam.. Chỉ không ngờ là gặp anh.
Đáp trả lại Julia là 1 sự im lặng đến lạnh lẽo của hắn. Không phải
hắn không muốn trả lời cô gái này, chỉ là không biết phải nói làm sao..
Lúc trước nó có cho hắn xem 1 bức hình chụp ở trường cấp 3 cùng nhóm
bạn,gồm nó, Kỳ, My, Như, 2 cô gái và 1 chàng trai lạ mặt. Bây giờ hắn
mới biết 2 cô gái đó chính là Lami và Julia, còn chàng trai chính là
Dennis.
– Lúc đó Selca, Vera, Rachel và Lucy được mọi người trong trường quý
mến bởi họ dễ thương và rất tốt bụng. Đi theo họ là 1 nam 1 nữ, tên Lami và Dennis, Lami dễ thương không kém họ, vô cùng hòa đồng nên cũng được
mọi người rất quý, còn Dennis đẹp trai nhưng tính cách quá lạnh lùng
khiến mọi người không thể tiếp xúc với cậu ấy. Selca trở thành Queen của trường, được các bạn nam vô cùng mến mộ đến điên cuồng nên Selca cũng
như người nổi tiếng, luôn bị fan theo đuôi. Đám người đó bị Dennis đánh
cho 1 trận tơi bời nên cũng chẳng dám theo đuôi Selca nữa. Rồi có 1 ngày tôi đang ăn sáng trong trường vào sáng sớm thì thấy Selca bị 1 đám nữ
sinh over twenty peoples đánh, tôi thấy Selca đánh lại, nhìn rất strong, tôi nghĩ thật không ngờ cậu ấy lại là 1 người biết đánh nhau. Chừng 15
phút sau, chỉ còn 5 người, tôi thấy Selca đang tiếp tục đánh thì bị thầy giáo tóm lại, đưa lên office xử lí. Tôi đi theo, thì nghe thấy thầy la
mắng Selca rất dữ dội nên đi vào kể cho thầy mọi chuyện tôi chứng kiến.
Cuối cùng Selca được tha và chúng tôi kết bạn từ đó..
Hắn nhìn chằm chằm Julia, cô gái này trông rất giống con lai. Bởi cô
gái này có mái tóc vàng óng, nhưng lại có 1 đôi mắt đen láy.
– Cô là con lai sao? Nói tiếng Việt rất rõ ràng?
– Phải, ba tôi là người Mỹ, mẹ tôi là người Việt, mỗi năm lại dẫn tôi về thăm grandparents 2 đến 3 lần.
– Ra là vậy.
Sau cuộc trò chuyện đó, 2 người không nói gì với nhau nữa. Hắn và Julia cùng đến bệnh viện nơi nó đang nằm.
– Anh vào thăm Selca đi.
Julia mở cửa vẫy hắn. Hắn đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại. Khi nhìn nó nằm bất động trên chiếc giường trắng xóa,nước mắt hắn đã lăn xuống. Khi 1 người con trai khóc,chỉ vì đó là người họ yêu thương nhất mà thôi!
Hắn khi đau buồn,luôn tìm cách trút giận lên 1 vật gì đó,thậm chí là lên 1 người nào đó.
Nhưng bây giờ khi nhìn nó như vậy,tứ chi hắn như đông cứng,chỉ có nước
mắt lăn xuống. Hắn cứ đứng đó nhìn nó,cho đến khi Lộc mở cửa đi vào.
– Hey man ~ Đi đâu bữa giờ vậy?
– Đi về nhà. Nhưng chuyện tao tới mày đừng nói cho Hy.
Lộc gật đầu, rồi đi ra, khép cửa lại. Hắn đến gần, tay nắm chặt tay nó.
– Hy à,tỉnh dậy mau nhé!Tớ Bảo đây,tớ xin lỗi vì đã làm cậu ra như
vậy,thật sự rất xin lỗi .. Tớ cũng đã vì quá tức giận mà đánh anh Ân,xin lỗi .. Tớ nghĩ tụi mình là 2 ngả rẽ khác nhau,chắc chẳng bao giờ hòa
hợp được .. Vì cậu còn đang ngủ mê nên tớ mới dám nói .. Tớ thích cậu .. Và tớ đã ghen với anh Ân đấy .. Tạm biệt!Chúng ta vẫn là bạn nhé!