Một căn phòng hiện đại được bao bọc bằng cửa kính trong suốt có thể nhìn từ bên ngoài vào. Bên trong căn phòng ấy khắp nơi toàn là những thiết bị như máy tính và vô số những đồ dùng hiện đại không biết tên.
Nhất Phương ba của Thu Phong, ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế xoay nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, bên cạnh ông ta lúc này là một người trung niên mặc áo y sĩ màu trắng.
Trên màn hình máy tính lúc này hiện lên những con số khó hiểu, nhảy liên tục không theo một quy tắc gì cả. Phía dưới những con số thì lại là những đường kẻ sóng lúc lên lúc xuống nhìn trông rất lộn xộn.
Một lúc sau người trung niên mặc áo trắng đứng phía sau Nhất Phương lên tiếng:
“ Lão gia! “
“ Ừm! “
Nhất Phương không mở miệng chỉ ừm nhẹ một tiếng bằng hơi mũi coi như đợi những gì lão y sĩ sắp nói.
Được Nhất Phương cho phép lão y sĩ lúc này tiếp tục lên tiếng:
“ Lão gia! Ngài cũng thấy sóng điện từ từ não thiếu gia rồi, rất bất thường. Sóng điện từ này căn bản là người sắp chết mới có được, vậy mà thiếu gia vẫn khỏe mạnh …. “
“ Hử? “
Nghe tới đoạn này bỗng Nhất Phương hử nhẹ một tiếng khiến lão y sĩ đứng bên cạnh đó giật bắn mình. Cơ thể lão ta run lên cầm cập không dám nói tiếp. Thấy vật Nhất Phương liền phất tay một tiếng ý bảo nói tiếp.
Lão y sĩ sợ như bản thân mình lỡ mồm nữa nên vẫn chưa nói tiếp mà cần thận suy nghĩ chừng một phút rồi mới mở miệng:
“ Căn bản thiếu gia cậu ấy hoàn toàn bình thường, chỉ có sóng điện từ của não cậu ấy có chút bất thường và đó … có lẽ là nguyên nhân khiến trí nhớ thiếu gia bị xáo trộn. Tôi cũng có hỏi về hiện tượng của thiếu gia với những bạn học cũ hiện đang làm trưởng khoa viện tâm thần ở Bắc Long. Về lý thuyết có lẽ thiếu gia do bị tác động của những kẻ mang dị năng tốc độ nên khiến não tiếp xúc những luồng sóng không cần thiết mới dẫn đến nguyên nhân trên. “
Nhất Phương vẫn im lặng không nói gì, lúc này ông ta cho tay vào túi áo khoác lấy ra một gói xì gà. Không có hai tên vệ sĩ theo sau và lão y sĩ cũng không hút thuốc nên Nhất Phương tự lấy chiếc zippo ra tự mồi cho mình.
“ Hít hà … “
Kéo một hơi thuốc dài vào phổi, cơn say từ thuốc khiến đầu Nhất Phương hơi tê tê. Một khắc sau đó Nhất Phương mới tử từ nhả từng hơi thuốc lưu động trong phổi ra. Kẹp điếu thuốc trên tay Nhất Phương chống cằm quay sang nhìn lão y sĩ nhẹ nhàng nói:
“ Chắc chứ? “
“ Chắc thưa lão gia! “
Tuy đã gìa nhưng sau lưng Nhất Phương thì lão y sĩ là một người cực kì thành đạt trong giới y học trên thế giới, nên với từng lời nói mà mình nói ra lão y sĩ luôn chắc chắn. Và cũng nhờ tài cán đó của lão nên Nhất Phương một ông trùm xã hội đen mới tìm mọi cách để đưa lão y sĩ về tay mình.
Nhận được lời chắc chắn của lão y sĩ trước mặt Nhất Phương thấy vậy cũng không nói gì. Đứng lên vỗ vai lão y sĩ một cái sau đó Nhất Phương mới quay người rời khỏi căn phòng đầy rẫy thiết bị máy móc.
-----
Về phần Thu Phong, hôm qua anh với ba của mình là Nhất Phương đã ngồi cùng với nhau nói ra những suy nghĩ của bản thân. Thu Phong cũng nói ra hết tất cả chỉ duy nhất một việc anh không nói chính là người dị năng.
Bản thân anh sợ khi nói ra người dị năng sẽ bị nghĩ là khùng nên thôi im lặng không nói lên sự việc đó nhưng chính anh lại không biết đó mới là nguyên nhân.
Từ khi tỉnh dậy cho tới giờ được một ngày Thu Phong chưa hề bước chân ra khỏi nhà cũng không gặp được Sonic nên sự tồn tại về dị năng ở thế giới này Thu Phong cũng không hề biết.
Sau cuộc nói chuyện đó Thu Phong có làm một vài thủ tục kiểm tra, khác với những thiết bị anh đã cho là hiện đại trong trí nhớ của mình thì những thứ này hiện đại hơn những gì Thu Phong nhận biết được.
Hôm nay khi cẩn thận ngồi lại một mình trong căn phòng cổ kính của Quốc Phong cũng là của anh thế giới này thì Thu Phong mới dần dần xâu chuỗi các sự kiện lại.
Nhưng một quân nhân chứ không phải là một nhà bác học hay một thiên tài về kiến thức, đừng nói thế giới song song dù là dị năng đối với Thu Phong vẫn còn rất mờ nhạt. Kết quả sau bốn năm tiếng ngồi suy nghĩ, Thu Phong kết luận anh chẳng nghĩ ra được cái khỉ gì cả.
Sau một hồi Thu Phong mới chán nản mở cửa phòng mình đi ra ngoài, vừa đặt chân ra Thu Phong thấy hai cô hầu gái mặc váy hầu màu đen với cái tạp dề màu trắng đứng túc trực sẵn bên cửa.
Thấy Thu Phong vừa bước ra hai hầu gái liền nhún người xuống chào Thu Phong:
“ Chào thiếu gia … “
“ À … ờ … “
Trong đầu Thu Phong thật sự vẫn chưa quen với kiểu như thế này, tuy hồi nhỏ anh cũng có một thân đãi ngộ như vậy nhưng lúc đó còn quá nhỏ Thu Phong thật sự chẳng quan tâm. Về sau khi lớn anh đã quen với cách sống một mình cái gì cũng tự làm nên thật sự thấy mấy hầu gái như thế này Thu Phong muốn đuổi đi quách cho xong.
Đi được một đoạn Thu Phong lại quay trở lại bởi anh chợt nhớ mình vẫn mặc đồ ngủ mà lúc nãy anh lục tung cả căn phòng của mình chẳng thấy tủ quần áo nằm đâu, đang tính chạy đi hỏi mẹ nhưng Thu Phong lại không biết mẹ mình ở phòng nào nên phải quay lại hỏi mấy cô hầu.
“ À … “
Thu Phong đứng trước mặt một cô hầu gái mở miệng ra tính hỏi gì đó nhưng lại chập chừng bởi anh chẳng biết xưng hô như thế nào cả. Xưng là em hay cô? Quả thật tất cả hầu gái trong dinh thự này của ông già Thu Phong tất cả đều dưới hai mươi và cũng có những người mười tám mười chính tuổi nữa.
Cô hầu gái trước mặt Thu Phong đây tính ra rất là trẻ với dung mạo thuộc hàng khá xinh là thôi, tuy vậy Thu Phong cũng chẳng quan tâm, trong đầu anh lúc này thậm chí còn quên cả Thu Hương nữa là.
Thấy thiếu gia đi tới hỏi mình, cô hầu gái bỗng chốc ấp úng nói theo:
“ Thiếu gia … ngài ngài cần gì ạ? “
Bản thân đang tính hỏi đối phương mà lại bị hỏi ngược lại, Thu Phong chán đời vỗ vào trán mình một cái rồi nói:
“ Chết thật! Đầu với chả óc … Cô biết mẹ tôi ở đâu không, và quần áo nữa, tôi lục tung cả phòng chẳng thấy quần áo để thay đâu cả! “
“ Dạ … Phu nhân … tôi … xin lỗi thiếu gia tôi mới tới làm ngày đầu nên không biết nơi ở của phu nhân mong thiếu gia tha lỗi … “
Cô hầu gái ấp a ấp úng nói song cúi đầu xuống xin lỗi Thu Phong. Đúng như cô ta nói hôm nay quả thật là ngày đầu tiên cô tới làm, khi tới đây cô mất cả tuần để học việc rồi khi thiếu gia nhà này trở về thì cô được giao tới chỗ Thu Phong để làm.
Thấy người trước mặt này hình như quá khoa trương, việc như vậy đâu cần tới mức phải xin lỗi. Biết không hỏi được người này Thu Phong liền quay qua nhìn cô hầu gái còn lại thấy cô ta cũng cúi đầu giọng nhíu nhíu nói:
“ Dạ xin lỗi thiếu gia tôi cũng mới tới làm ngày đầu … Nhưng tủ đồ của thiếu gia nằm ở phòng bên cạnh tôi có thể tới lấy cho ngài … “
Vừa nói cô hầu gái kia vừa chỉ vào căn phòng bên cạnh phòng anh.
Nhìn sang căn phòng bên cạnh Thu Phong à một tiếng đảo chân đi qua, như vậy cũng tốt đỡ mất công anh phải đi hỏi mẹ.
Thấy Thu Phong đi qua đó hai cô hầu gái nhìn nhau thở phào một tiếng rồi cùng nhau đi sau Thu Phong.
Đẩy cánh cửa bằng gỗ được trạm khắc một cách tinh xảo ra lúc này xuất hiện trước mắt Thu Phong là một căn phòng được sơn màu trắng làm chủ đạo. Khắp toàn bộ căn phòng là hàng trăm chiếc tủ kính lớn nhỏ.
Bên trong những chiếc tủ kính ấy là những chiếc giày hàng hiệu từ giày thể thao cho tới giày tây thanh lịch. Tuy nhiên giày cũng chỉ chiếm hai dãy tủ mà thôi, cạnh đó mà năm hộp tủ chứa thắt lưng được cuộn tròn lại.
Khi Thu Phong kéo từng ngăn tủ ra mới thật sự trầm trộ vì nó quá nhiều và quá đẹp. Tiếp đó Thu Phong đi đến những tủ kính được đặt hàng chục chiếc cà vạt đủ loại màu sắc, phối hợp với Thu Phong đi tới đâu là cái cô hầu gái đi lên trước mở những hộp tủ không nằm trong kính ra để Thu Phong nhìn vào.
Cầm đại một cái cà vạt nào đó lên nhìn thử. Thứ đầu tiên Thu Phong cảm nhận được là cái sự mịn màn từ chất liệu vải của nó, chưa kể đến hình dáng riêng chất liệu vải thôi cũng không biết bao nhiêu tiền rồi.
Trong trí nhớ của Thu Phong lúc anh đi mua một cái cà vạt mấy trăm ngàn thôi đã tiếc lên tiếc xuống, mà thứ đó xa xa vẫn không bằng một cái cà vạt anh cầm đại từ trong tủ ra.
Tiếp đó Thu Phong lại bước chân tới nơi treo quần áo, một tủ kính hài hai mươi mét chứa hàng trăm chiếc áo vest hiện ra trước mặt Thu Phong. Từ màu đen huyền bí cho đến màu nâu của cafe, màu đỏ, màu xanh, màu tím. Tiếp tục Thu Phong lại nhìn sang tủ bên cạnh cũng dài như thế chứa hàng trăm chiếc quần tây đủ loại đủ màu khác nhau.
Hai cô hầu gái thấy Thu Phong nhìn tới liền nhanh chóng chạy lại ấn một cái nút nhỏ ở bên tường.
Cạch một tiếng hai chiếc tủ được đẩy ra ngoài, từng bộ quần áo đựa chia ra làm từng phần khác nhau hiện ra trước mặt Thu Phong.
Tiếp đó một cô hầu gái đi vào một góc lấy một chiếc bộ đàm nhỏ cầm tay ra từ trong túi tạp dề nói vào trong:
“Cần gấp mười người tới phòng thay đồ của thiếu gia ngay! Cần gấp mười người tới phòng thay đồ của thiếu gia ngay! “
Nói liên tục hai lần vào bộ đàm, sau đó cô hầu gái lại tiếp tục theo sau Thu Phong.
Tất cả người làm trong dinh thự này quả thật rất nhanh chóng, khi vừa được thông báo trong bộ đàm chưa đến một phút thì từ bên ngoài có mười một người bước vào. Trong đó người đi đầu là một phụ nữ tuổi cũng gần sáu mươi mặc trên mình một bộ váy vest màu đen.
Người đàn bà này không cao lắm cũng chừng một mét năm hơn mà thôi, với gương mặt nghiêm khắc, da mặt có chút nhăn nheo. Bà ta đi lại đứng phía sau Thu Phong.
Hai cô hầu gái đi theo Thu Phong từ đầu đến giờ khi thấy người đàn bà lớn tuổi kia tới liền cúi đầu chào một tiếng.
Vừa rồi Thu Phong có nghe người hầu nói gọi mười người tới tuy không biết để làm gì nhưng Thu Phong cảm giác người đi vào hơn mười người.
Vì vậy Thu Phong liền quay đầu lại thấy người đứng sau mình là một phụ nữ đã lớn tuổi. Gương mặt này Thu Phong chưa bao giờ gặp qua tuy nhiên với anh không biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc.
Thấy Thu Phong nhìn mình người nọ liền cười lộ ra nếp nhăn đã lão hóa theo tuổi tác, bà ta gõ vào đầu Thu Phong một cái nhẹ. Với thân thủ của Thu Phong thì việc né một cái cốc đầu quá dễ dàng nhưng không biết tại sao Thu Phong không cảm thấy nguy hiểm từ người này mà cứ thế để bà ta gõ một cái lên đầu.
“ Nhìn con có vẻ như không nhớ ra ta? “
“ Bà là … “
Bị hỏi như vậy quả thật Thu Phong không biết trả lời làm sao, anh nhìn gương mặt này dù xa lạ nhưng lại quen thuộc. Anh cũng chẳng biết nói thế nào.
Thấy đúng như mình suy nghĩ người đàn bà lớn tuổi liền khẽ vuốt đầu Thu Phong nói:
“ Cái thằng này! Hồi con còn nhỏ ta là người chăm cho con còn hơn cả mẹ con mà con không nhớ bà lão này sao? “
“ Bà vú? “
Bỗng trong đầu Thu Phong xuất hiện hai chữ bà vú.
Kí ức quay về, nhớ rồi! Trong trí nhớ của Thu Phong quả thật xuất hiện hình ảnh của một người bảo mẫu vừa nghiêm khắc vừa ấm áp.
Tuy nhiên đầu óc Thu Phong còn rất mơ màng.
Hồi Thu Phong mới sinh ba của anh tức Nhất Phương đã là một ông trùm xã hội đen rồi, lúc đó nhà anh có một bảo mẫu. Từ khi anh lọt lòng vị bảo mẫu ấy đã chăm anh từng li từng tí từ cái ăn cái uống cho đến sức khỏe. Mãi cho đến khi anh lớn được mười tuổi thì không thấy bà ấy nữa.
Lúc anh mười tuổi bà vú phải bận việc quản lý người hầu, khi đó anh đã lớn nên bà không còn trách nhiệm phải chăm anh nữa. Về sau khi ba anh mất thì bà vú theo đó cũng đi về quê sống một mình, thi thoảng có lên thăm mẹ Thu Phong.
Còn ở đây thì bà vú vẫn làm cho dinh thự này, quản lý hết nhóm người hầu của toàn bộ dinh thự rộng hai mươi ngàn mét vuông.
Đối với Thu Phong ở thế giới này cũng như bên kia bà vú dù nghiêm khắc nhưng hết mực cưng chiều anh. Cái gì đúng cái gì sai đều do bà vú dạy anh cả thể. Kể cả chuyện mất tích bà vú cũng là người có linh cảm không hay trước tiên.
Tuy nhiên do ba Thu Phong là một người rất cứng ngắc dù bà làm ở đây đã lâu nhưng vẫn không được phép gặp Thu Phong lúc anh còn trong quá trình phẫu thuật.
Bà vú tên là Trần Mỹ Dung, làm bà vú ở cái dinh thự này cũng được ba mươi năm rồi.
Thấy Thu Phong còn nhớ mình là bà vú của nó, bà Dung bỗng chốc như muốn khóc. Bà có nghe mẹ anh nói là ngoài ba mẹ và em trai ra thì thằng Phong hoàn toàn không nhớ ai cả, bà cứ ngỡ nó sẽ không nhớ đến mình.
Tuy nhiên lúc này Thu Phong lại lè lưỡi nói:
“ Hề hề! Vú tên gì con quên rồi! “
“ Cái thằng … “
Bà vú tức giận đưa tay lên tính vỗ vào đầu Thu Phong nhưng không biết nghĩ gì lại rút tay lại.
Đổi chủ đề tên sang một bên Thu Phong liền kéo tay bà vú, cảm giác này đối với Thu Phong quá quen thuộc thật sự anh không biết diễn tả làm sao. Lúc này Thu Phong mở miệng nói:
“ Vú! Con giờ chả nhớ gì cả, nhìn đống đồ này con chẳng biết chọn sao. Vú chọn giúp con đi! “
Vừa nói Thu Phong vừa chỉ vào đống quần áo nhìn cứ như đang đi shopping.
Thấy vậy bà Dung liền đi tới lựa từng món đồ áp vào người Thu Phong để xem hợp không rồi chọn ra một món cho anh.
Những đồ nằm trong đây tất cả đều được mẹ Thu Phong đặt may từ tất cả các hãng nổi tiếng trên thế giới và tất nhiên size đồ đều vừa khớp với Thu Phong.
Sau nửa tiếng đồng hồ cuối cùng Thu Phong cũng khoác trên mình một bộ vest màu nâu thanh lịch với cà vạt màu sọc đen.
Có một điều Thu Phong không quen chính là vừa nãy khi thay đồ thì không phải là anh thay mà là cái cô hầu gái làm giúp anh.
Vẫn như thường lệ trừ những người đã làm ở đây trước đó do nhìn quá nhiều nên đại khái cầm cự được khi chạm vào da thịt săn chắc bụng sáu múi cơ bắp rõ nét của anh thì những cô hầu gái mới vào thực sự là không thể nào chịu nổi.
Mới đầu Thu Phong định đuổi hết họ ra để tự mình thay đồ nhưng bà vú lại không cho phép nên Thu Phong đành làm tượng người để họ thay đồ.
Sau khi thay đồ xong Thu Phong liền mở cửa đi ra khỏi phòng thay đồ, lúc này bà vú đi đến trước mặt anh chỉnh lại đôi chút cổ áo rồi nói:
“ Con vừa mới khỏe lại tính đi đâu à? “
“ Con tính đi ra ngoài dạo quanh thành phố cho đỡ ngột ngạt, mấy hôm nay toàn ở trong nhà chán muốn chết rồi. “
Thu Phong nói một câu khiến bà vú hoàn toàn không tin vào tai mình, theo bà biết Phong của trước kia chỉ thích ở nhà đọc sách thi thoảng có đi với bạn bè để xã giao mà thôi. Và hầu như Phong kia thích ở trong nhà hơn.
Nghe vậy bà vú cũng nghĩ chắc do nó mất trí nhớ nên sinh ra cảm giác như thế, nên bà không nói gì mà theo nó đi ra tới sảnh của dinh thự.
Vừa bước xuống lầu thì Thu Phong thấy một người áo đen chạy tới trước mặt anh cúi người xuống chào:
“ Thiếu gia! Anh đi ra ngoài hãy để tôi chở! “
Nói xong người mặc áo đen vòng ra sau lưng đi theo Thu Phong, lúc này Thu Phong lại khó hiểu quay sang nhìn bà vú bên cạnh.
Biết thiếu gia nhà này còn nhiều điều không nhớ được nên bà vú liền nói:
“ Nó là tài xế riêng của con mỗi khi con về dinh thự này, nên đi đâu cứ để nó chở. Nêu không sợ với cái đầu dở dở ương ương của con có khi mà lạc đường! “
“ Dạ … “
Nghe bà vú nói vậy Thu Phong chỉ biết dạ một tiếng rồi thôi.
Sau khi đi được một đoạn nữa thì bà vú chợt nói:
“ À quên mất! Đây cầm lấy! “
Bị kêu lại Thu Phong quay người ra nhìn bà vú thì thấy bà ấy lấy từ trong túi ra một cái điện thoại đưa cho Thu Phong rồi nói:
“ Đây là điện thoại của con lúc đi qua Trung Đông để ở quân đội. Lão Quân cho người đem tới trả cho con này. Mà đến cái điện thoại của mình con cũng không nhớ sao? “
Thu Phong gãi gãi cái đầu nhận lấy điện thoại từ tay bà vú sau đó tiện thể anh cho điện thoại vào túi rồi theo sau tên tài xế riêng ra chỗ gara để xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT