Khí hậu trở nên trong lành và mát mẻ là điều tốt. Con người diệt chủng là điều xấu đối với con người, nhưng là đều tốt với hàng vạn sinh vật khác và trên hết là điềm tốt với trái đất.
Vậy ở đây cái nào đúng? Sự diệt chủng của con người là sai hay đúng, là mẹ thiên nhiên đối ác với chúng ta là đúng hay sai?
Có lẽ đúng và sai nó chỉ trên phương diện cá nhân của mỗi người. Một vài người chán ghét con người, chán ghét chính bản thân họ. Họ muốn con người chết hết đi để thế giới này trở nên tươi đẹp hơn. Hiển nhiên những người đó sẽ bị đại đa số người đang sống phỉ báng, chửi rủa và nhục mạ.
Nhưng với thiên nhiên, với các sinh vật khác, chúng coi điều đó là đúng. Con người, một loại động vật đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Bất cứ sinh vật nào trên thế giới này đều có thể bị con người ăn hoặc chế biến theo cách nào đó.
Nói cho chính xác, con người chính là ác quỷ. Tàn phá thiên nhiên, tàn phá môi trường, giết hại đồng loại, thậm chí ở một số quốc gia còn ăn thịt cả đồng loại. Kinh tởm như thế mà lại coi những con cá mập, cá sấu, sư tử, cọp, beo là loại ăn thịt độc ác và hung dữ? Ác sao bằng con người.
Như đã nói rồi, 9 tỷ người thiệt mạng sau cơn đại hồng thủy, sau hàng tá cơn sóng thần dập đến chỉ trong vài ngày đã khiến cho 9/10 dân số biến mất. Có lẽ bây giờ những người chết đều thành phân bón, thành chất dinh dưỡng cho những cái cây đại thụ mới xuất hiện mất rồi.
Đang khinh công ở trên không trung, lúc này hết đà Thu Phong định đáp xuống một ngọn cây trước mặt để lấy đà bật đi tiếp thì bỗng nhiên hắn cảm thấy mối nguy hiểm.
Hết cách rồi, hắn không thể di chuyển đi đâu khi có vật tiếp xúc, chỉ còn một cách.
Bất chợt Thu Phong vận năng lượng trên người mình lên đến mức tối đá, hắn dang hai tay hai chân ra. Một luồn năng lượng đẩy hắn bay ngược về phía sau một chút, Thu Phong rớt xuống một ngọn cây khác.
“Trừng!”
Đôi mắt xanh hiện lên, Thu Phong tập trung ánh mắt vào cái cây mang lại cho hắn vài khí tức nguy hiểm kia.
Hắn cố gắng híp mắt lại nhìn xuyên qua những tán cây khổng lồ. Hắn thấy thân cây gần đó dường như đang chuyển động uốn éo trên chính một thân cây khác.
Cảm thấy quái lạ, Thu Phong nhảy vài bước lại gần hơn để quan sát cho kỹ. Đúng thời điểm này hắn nghe được tiếng xì xì phát ra.
“Xì xì ~~”
“Phập!!!”
Bất chợt một con trăn, đúng hơn là một con rắn. Bởi nó có răng nanh độc, một con rắn khổng lồ dài hàng chục mét lao thẳng đến tung người đớp vào hắn.
May mắn Thu Phong kịp thời né tránh nhảy sang một đoạn khác.
Con rắn khổng lồ kia đớp hụt, cả thân thể to lớn của nó rớt xuống rừng cây đại thụ.
“Xào xạc …”
Nó chưa rời khỏi … Thu Phong còn nghe thấy được tiếng nó bò trườn dưới mặt đất. Thời khắc này thay vì thắc mắc tại sao có một con rắn khổng lồ như vậy xuất hiện, Thu Phong trực tiếp lao xuống và đối đầu với nó.
Nếu như để nó tấn công những người khác, hắn sợ họ không thể nào thoát được cái bụng đói của nó.
Rắn! Thu Phong khá rành rọt về rắn khi mà lúc trước ở quân đội Việt Nam, hắn chiến đấu và tập luyện trong rừng rất nhiều. Con rắn này có vẻ giống như rắn Hổ Mây, nhưng dường như làn da của nó thô ráp và cứng cáp hơn nhiều. Trên hai mí mắt của nó còn nhú ra hai cái sừng nho nhỏ trông rất kì lạ. Cách nhận biết được nó duy nhất đó chính là bộ da của nó, tuy hơi tối màu, nhưng chỉ có rắn hổ mới có đường nét như vậy.
Vừa hạ mình xuống dưới mặt đất, lập tức Thu Phong liền thấy nó đang đợi sẵn hắn.
“Xì xì …”
Cái lưỡi chẻ đôi của con rắn Hổ Mây xì ra xì vào như thể đang đánh giá con mồi của mình.
Rắn là loại bò sát máu lạnh, chúng có bản tính cực kì thông minh khi luôn tránh xa con người. Tuy nhiên vẫn có một vài trường hợp con người dẫm trúng nó, hoặc tới ổ của nó mới bị nó cắn mà thôi. Đó là đặc tính không chỉ riêng loại rắn này, mà tất cả những loại rắn khác cũng vậy, chúng luôn tránh đối mặt với con người. Đối mặt với những loại động vật bậc cao hơn nó là điều rất không khôn ngoan.
Khi trước ở Việt Nam, Thu Phong từng tiến vào rừng U Minh Hạ. Rừng U Minh Hạ từ rất lâu cũng có lời đồn đại về loại rắn Hổ Mây khổng lồ, tuy nhiên khi đến đo Thu Phong lại chưa từng gặp qua bất cứ con rắn Hổ Mây khổng lồ nào cả, nhưng vẫn có những con to đến độ biến thái như dài cả 5 6 mét. Bằng cả một con trăn là điều quá khủng khiếp rồi.
Theo người dân sống tại rừng U Minh Hạ, họ có nói rằng, loài rắn Hổ Mây khổng lồ ấy chưa bao giờ tấn công con người. Các câu chuyện nghe kể lại, nó cũng chỉ tấn công chó săn của kiểm lâm, hoặc những loại động vật trong khu rừng đó mà thôi. Có một vài kiểm lâm vô tình đụng phải nó, nhưng nó chỉ nhìn rồi rời đi.
Nếu như loài Hổ Mây khổng lồ tồn tại thật, thì bây giờ Thu Phong đang đối mặt với nó. Nhưng con này nó lại không bỏ đi khi gặp loài người, thậm chí nó chủ động tấn công cả hắn. Tuy thắc mắc về nó, nhưng Thu Phong buộc phải giết nó. Bởi nó mà xổng ra, người đầu tiên nó gặp chắc chắn sẽ chết trong bụng nó.
May là nó gặp hắn, nếu như nó gặp đoàn người Lục Nương trước khi mà hắn bỏ đi thế này, có lẽ Thu Phong ân hận cả đời mất.
Giống như con rắn, nó liên tục thè lưỡi ra vào để đánh giá Thu Phong, Thu Phong cũng vậy. Hắn dùng đôi mắt xanh để đánh giá con rắn khổng lồ này.
Nếu là với kích thước cỡ một con trăn, Thu Phong tự tin chỉ cần một nhịp là có thể tóm gọn. Nhưng nó quá lớn, nó ngóc đầu lên thôi đã đụng tới tán lá của mấy cái cây đại thụ này rồi. Nó dài bao nhiêu mét chứ?
Đôi mắt xanh của Thu Phong rực sáng lên. Cơ thể khẽ vận chuyện một vài dòng năng lượng.
“Tiêu Du Bộ Pháp …”
Khẽ hô lên một tiếng. Liền sau đó toàn bộ cơ thể của Thu Phong từ màu xanh lam chuyển hóa thành màu xanh lá cây. Nét đặc trưng tông màu của bộ công pháp phái Tiêu Dao.
Thu Phong chưa động, nhưng hắn đã tỏa ra khí tức nhanh nhẹn của mình. Kèm theo đó là một số áp lực và sát khí dồn thẳng vào con rắn này.
Dường như con rắn cảm nhận được điều đó, nó khẽ thu mình lại.
Thu Phong lần nữa căng lên, nó thu mình lại chỉ có hai trường hợp. Một là bỏ chạy, hai là tấn công.
Dù là cách nào đi nữa Thu Phong cũng phải cẩn thận cực kì.
“Soạt ~~~”
Đúng lúc này con rắn Hổ Mây khổng lồ quay đầu bỏ chạy.
“Con súc này!”
Thu Phong hô lên một tiếng, tức thì hắn lao đi. Hắn không ngờ một chút sát khi của hắn lại làm cho con rắn này cảm thấy nuốt không trôi liền bỏ chạy.
Sát khí từ người Thu Phong tỏa ra là sát khí dùng để giết người. Mà con người là loại động vật đứng đầu chuỗi thức ăn, dù con rắn này có to lớn, theo bản năng nó nên sợ hãi loại động vật bậc cao là con người. Và bây giờ nó đã kiểm nghiệm được điều đó.
Nó là bò sát, không phải con người mà cần liêm sỉ. Nó cần cái mạng của mình hơn.
Tốc độ của rắn nhanh nhất là khi bò trườn trong rừng rú, xuyên qua những đoạn đường gồ ghề và thô ráp khiến cho nó di chuyển nhanh hơn. Thay vào đó trên đường bằng con người lại di chuyển nhanh hơn rắn.
Tuy nhiên, nhanh hay chậm thì một con rắn khổng lồ này muốn chạy rất khó ai có thể bắt kịp nó.
Ai – cái từ ai không có Thu Phong. Thu Phong tất nhiên nhanh hơn con rắn gấp vạn lần.
Con rắn vừa quay mình bò được vài chục mét, thì lúc này đây Thu Phong đã bắn mình lên trước đầu nó. Càng gần, Thu Phong càng thấy rõ được nó dài và to lớn đến mức nào. Nhưng hắn không quan tâm điều đó.
Cơ thể Thu Phong đang tung bay trên đỉnh đầu con rắn Hổ Mây khổng lồ đó. Hắn khẽ hô lên:
“Bá Vương Quyền – Thức thứ hai – Bá Vương Giáng Lâm!!!”
“Uỳnh!!!!!!!!!!!”
“Rầm!!!!!!”
Một quyền như trời giáng nện thẳng xuống đỉnh đầu con rắn xấu số kia. Nó trực tiếp cắm đầu xuống dưới đất, cả thân thể to lớn phía sau cũng bật cả lên.
Lúc này một quyền ấy xuất ra, toàn bộ khu vực vài chục mét xung quanh bị chấn bay. Một quyền này của Thu Phong thực sự dùng toàn bộ sức lực.
Khói bụi bay lên, vài giây sau tan đi. Đứng dưới mặt đất Thu Phong chứng kiến cái đầu nát ra như tương của con rắn mà thầm giật mình.
Hắn lại dùng quá đà nữa rồi.
“Ầm ầm ầm …”
Vài cây đại thụ vì đất đá bị loang lổ không chịu được mà bật rễ ngã xuống. Vài chục cây xung quanh như thế ngã xuống, Thu Phong đưa tay lên gãi đầu không biết nói làm sao.
Hắn không dám nương tay với con quái vật này, do đó hắn dùng một chiêu hết sức hòng một đòn chặn đứng nó. Ai dè nó chết luôn.
Tuy nhiên để cho chắc chắn, Thu Phong chạy đến sút một cú nữa vào người con rắn Hổ Mây khổng lồ kia.
“Vù … Rầm rầm rầm …”
Thân hình không đầu của con rắn bay đi, va vào những cái cây gần đó, khiến cây tiếp tục đổ rạp xuống. Quả thật Thu Phong như thằng phá hoại.
Tuy nhiên là do hắn lo xa con rắn này vẫn còn sống thôi. Ai biết đầu nó nát mà nó vẫn cử động được thì sao?
Thấy thân hình con rắn bất lực lăn xuống Thu Phong mới gập gập nhẹ cái đầu và rời đi.
…………….
Giờ khắc này Thu Phong không còn nhởn nhơ được nữa. Ban nãy dù sử dụng sức mạnh khá lớn, nhưng theo như hắn cảm nhận, với thiện địa linh khí nồng đậm như thế này, hắn không cần phải ngồi thiền mà đan điền vẫn cứ tiếp thu năng lượng.
Tốt! Vậy càng tốt, hắn có thể thoải mái sử dụng năng lượng trong người được rồi. Không xài cho cạn là được. Mà muốn để cạn chắc có lẽ bắt hắn chạy suốt 24 giờ đồng hồ như lần trước mới có thể cạn.
Chứng tỏ nguồn năng lượng được ví như nội công trong cơ thể Thu Phong rất dồi dào, thế mà hắn vẫn lo sợ sử dụng hết.
Vận dụng bộ pháp Tiêu Diêu. Thu Phong phóng đi trên những cành cây lớn.
Tuy cảnh quan hơi khác một chút, nhưng vị trí địa lý vẫn vậy. Mấy ngày nay Thu Phong toàn bay nhảy trên trời nên cũng đã quen với địa hình trên không trung.
Chẳng mấy chốc Thu Phong lao tới một tòa núi gần nhất. Trực tiếp đu mình lên trên núi.
Vài giây sau Thu Phong liên tục nghe thấy tiếng la ó.
“Không ổn rồi …”
Tức mình hắn phóng nhanh hơn nữa, đạt đến vận tốc cực đại.
Đôi mắt xanh vẫn chưa tắt, Thu Phong trừng mắt nhìn. Hắn thấy cảnh tượng đoàn người đang nháo nhào chạy xuống núi. Ở phía trên vài con rết khổng lồ đang lắc lư mình tấn công quân nhân của hắn.
Lúc này một người dân bình thường nào đó chạy không kịp bị con rết cắt đứt đôi thân thể ra.
“Không!!!!!!!”
Thu Phong thét lên một tiếng. Không kịp nữa rồi, hắn thấy nhưng đến không kịp.
Thu Phong co đấm lại, một quyền tung ra đấm thẳng vào đầu con rết kia.
“Cờ rốp ~~~”
Đầu con rết trực tiếp bị đấm nát. Cái đầu mất đi nhưng cơ thể của nó vẫn còn ngoe nguẩy chạy loạn khắp núi.
Thu Phong lại tiếp tục nhảy vồ đến thân thể con rết, hắn cầm nó lên và trực tiếp xé rách thân thể không đầu của nó ra thành hai mảnh. Xé ra làm hai vẫn còn cử động Thu Phong tiếp tục xé ra làm bốn.
Và bây giờ chỉ còn vài cái chân của nó còn cử động được mà thôi.
“Pằng pằng pằng pằng … Bùm …”
Lúc này quân đội của hắn đang chiến đấu cùng mấy con rết khác. Dường như súng ống chỉ có thể đâm xuyên qua được một nửa lớp giáp của mấy con rết này. Phải mất cả một băng đạn mới có thể giết chết được nó, nhưng cũng chỉ là cái đầu mà thôi.
Một trái boom được ném ra, mặt đất rung chuyển dữ dội. Vài con rết theo đó mà đứt đôi người. Nhưng nó vẫn bò về phía này hung dữ mà tấn công.
Chứng kiến cảnh tượng ấy Thu Phong quả thật rất kinh ngạc. Hắn cúi xuống dới đất nhặt lấy cái càng của của rết trước đó bị hắn đấm nát đầu ném về phía con rết bị đứa nửa thân đang lao đến cắn quân lính của hắn.
Tức tời hắn liền lao đến đấm nát đầu hai con rết còn lại.
“Chuyện quái gì xảy ra ở đây thế này?”
Thu Phong đứng tại đó, sừng sững như một vị thần mà lẩm bẩm trong miệng.
“Thủ trưởng!!”
Cấp dưới thấy thủ trưởng của mình xuất hiện, lập tức họ tiến đến nghiêm chỉnh chào Thu Phong.
“Lập tức tập hợp mọi người lại dẫn nhau tiến vào trong thành phố, tập hợp tại quảng trường. Nhanh lên … Ở đây chỉ huy là Hứa Liên Hạo, hắn đâu rồi?”
“Thưa thủ trưởng, đội trưởng đang ở trên núi chiến đấu với bầy chó biến dị. Bỗng nhiên chúng trở nên to lớn, Hứa Liên Hạo và Hứa Tiêu Dĩnh đội phó đang chiến đấu ở trên dỉnh núi!”
“Cái gì?”
Thu Phong thốt lên một tiếng, sau đó hắn nói:
“Lập tức tập hợp mọi người lại đợi Hứa Tiêu Dĩnh và Hứa Liên Hạo xuống.”
Dứt lời Thu Phong lao lên đỉnh núi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT