“Nâng lên … một cái nữa … cố lên … thằng ngu này!”

“Bốp!”

Lúc này trong phòng gym của Hắc Long Bang. Lý Đại một thanh niên dị năng đang siêu sức mạnh đang không nâng nổi mức tạ ngực 20kg cho tổng số tạ. Vì sao? 

Thực chất Thu Phong đã bắt ép nó hạ ngưỡng sức mạnh của bản thân về mức thấp nhất. Tức chỉ là một phần mà thôi. Bình thường với siêu sức mạnh của mình Lý Đại có thể dễ dàng nâng hạn mức 200kg hoặc hơn tùy vào tâm trạng của hắn. Sức mạnh mà mạnh theo tâm trạng là một thứ Thu Phong coi chẳng khác nào rác rưởi. Vậy nếu như có chuyện xảy ra vào hôm tâm trạng hắn không tốt thì hắn trở thành phế vật à? Như vậy đâu có được.

Sau một khoảng thời gian huấn luyện Lý Đại, Thu Phong nhận ra được rằng thằng cu Đại này rất giỏi trong việc kìm nén sức mạnh. Nói cho dễ hiểu là nó có thể hạ cái ngưỡng sức mạnh của mình xuống thành người bình thường.

Hiện giờ cứ cho thang đo sức mạnh của Lý Đại là 10, thì hắn có thể hạ ngưỡng sức mạnh về mức 1 tức là mức của người bình thường. Là hiện tại Lý Đại đang sử dụng sức của một người bình thường là sức khỏe nguyên thủy của hắn.

Đây cũng là một cái hay của dị năng mang siêu sức mạnh là vậy.

Thu Phong từng nghĩ, nếu như ở mức 1 thằng cu Đại này nâng mức tạ lên được 30kg thì hạn mức tối đa của nó có thể lên được 300kg không? Hắn đã từng nghĩ như vậy, và bắt đầu đổi cách huấn luyện đối với thằng cu Đại này. Nhưng ngặt cái sức mạnh của thằng ôn con này mạnh yếu theo tâm trạng. Nhiều lúc rõ ràng hôm trước nó nâng hơn 200kg mà lần này nó không thể nâng được 200kg bởi vì sáng nay bị tào tháo rượt. Đến trễ, bị Thu Phong chửi cho một trận thùi đầu nên thành thử không nâng được mức tạ 200kg.

Do đó để xác thực trong một tuần Thu Phong phải cho thằng này lên 10kg tạ mới có thể xác minh sức mạnh nó có đúng là khi yếu nhất mạnh lên thì mạnh nhất cũng mạnh lên hay không? Đúng như vậy thì thằng ôn con này thành quái vật con mẹ nó rồi.

Theo những gì Thu Phong có thể huấn luyện nó, nếu như nó nâng được mức tạ 200kg thì khi full sức mạnh sẽ là 2 tấn. Rồi chưa kể nó còn có thể tiến cấp sức mạnh, có thể lên đến cấp 3 cấp 4 của dị năng giả gì đó. Bây giờ đã như thế, sau này sẽ mạnh đến cỡ nào nữa?

Càng nghĩ Thu Phong lại càng không dám nghĩ. Thôi thì cứ biết cái trước mắt trước đã.

Bây giờ đã qua vài ngày. Công trình mà Thu Phong cho xây dựng cuối cùng cũng xong. Nhưng lại mất đến cả một ngày để chuyển nội thất vào trong tòa nhà này. Hắn cũng bận rộn không kém. Căn phòng thực tế ảo kia vừa hoàn thành xong hắn bắc buộc phải lao vào đó để thử nghiệm sự ổn định của nó.

Kết quả mất thêm hai ngày nữa Thu Phong mới được sử dụng căn phòng thực tế ảo kia. Và hôm nay cũng là ngày hắn có thể sử dụng căn phòng khi mọi thứ đã đi vào ổn định.

Căn phòng này có một sự nâng cấp cao hơn căn phòng ở thành Châu Lang. Ngoài một số tính năng nâng cấp thì căn phòng này có một hệ thống trí tuệ nhân tạo AI. Tức là nó có thể tự động dò xét cơ thể của những người trong đây, như sức khỏe, thể lực, thể chất, vết thương, hay thậm chí nó còn phát hiện ra độc dược ẩn sâu trong tế bào, hoặc tế bào ung thư trong cơ thể con người nếu như họ bước vào đây.

Tất nhiên không phải lúc nào nó cũng kiểm tra đâu. Chỉ khi nào mình yêu cầu kiểm tra thì mới được kiểm tra. Cũng nhờ cái tính năng này nên trí tuệ nhân tạo AI kia có thể đưa ra phương án địa hình thích hợp để mình luyện tập.

Một chiến binh hoàn hảo nhất là khi nào. Khi có đầy đủ sức bền, sức chịu đựng, sức khỏe, kinh nghiệm chiến đấu, tác phong chiến đấu mới trở thành một phiên bản tuyệt nhất của riêng bản thân mình được.

Và cái hệ thống AI này sẽ phân tích mình thiếu chỗ nào, thừa chỗ nào, nó sẽ đưa ra gợi ý rằng hôm nay nên tập cái gì. Còn tập hay không là do mình.

Cái hệ thống này cũng khiến Thu Phong cảm thấy tự hào nhất về bố già. Cuối cùng cũng có thứ của ổng mà hắn muốn xài. Dù sao cũng là cha con mà, ở thế giới kia bố già hắn đã mất khi hắn chưa kịp trải đời, thì qua đây bù vậy. Không sao cả. Liêm sỉ gì tầm này, muốn mạnh hơn, muốn trở về thì phải làm vậy.

“Lo mà hoàn thành bài tập hôm nay đi. Tao mà nghe Bone báo cáo lại tập thiếu cái này hay ăn gian cái nào ngày mai tập gấp đôi!”

Thu Phong chỉ vào mặt Lý Đại hét lên.

Bone mà Thu Phong nhắc tới chính là AI trí tuệ nhân tạo. Bone không chỉ được cài ở trong phòng tập mà thậm chí cả cái khu đất này của Thu Phong, tất cả máy tính, máy móc thiết bị hiện đại tại đây đều dưới sự kiểm soát của Bone hết.

Do đó nhất cử nhất động của các thành viên Hắc Long Bang khi hoạt động ở đây đều được Bone nắm rõ và báo cáo lại với Thu Phong nếu như thấy điều gì đó bất thường. Một phần là để Thu Phong nắm sát được tiến độ luyện tập của thành viên Hắc Long Bang. Phần còn lại nếu như trong khu này có dị năng hay ai đó đột nhập vào hắn cũng biết đường mà tính kế.

Tất nhiên người chịu hành nhiều nhất của Bone chính là Lý Đại và đám người trong hội chiến binh – sát thủ mà Thu Phong lập nên.

Lý Đại giờ đây chỉ biết câm nín mà nghe theo. Vài ngày đầu hắn còn sung sức với cái chế độ luyện tập của vị thiếu gia này, nhưng vài ngày sau khi bắt hắn hạ ngưỡng sức mạnh đến mức thấp nhất thì hắn cứ như kẻ mất hồn. Ngày quái nào cũng đau đớn, thậm chí hắn còn có một cái đồng hồ điện tử riêng được cài Bone ở trong đó.

Tức là ngoài luyện tập ở đây ra Lý Đại luôn luôn phải để ngưỡng sức mạnh mình ở mức thấp nhất, đến khi nào Thu Phong cho phép mới được nâng sức mạnh. Từ đó đến giờ cuộc sống của Lý Đại vốn quen sử dụng sức mạnh của mình để làm việc năng nhọc dễ dàng hơn thì giờ chẳng khác nào đang sống trong địa ngục.

Nhưng như vậy còn hơn là để hắn bị chính phủ bắt đi. Dù gì cái này cũng là luyện tập cho hắn, khiến hắn mạnh hơn, cơ bản cũng tốt cho việc bảo toàn tính mạng của hắn sau này. Hắn cũng có nghe vị thiếu gia Thu Phong nói rằng một dị năng mà được chính phủ đưa đi thì ngoài việc thí nghiệm từ hôm nay qua hôm khác họ chẳng có một chút tự do nào.

Ít ra ngoài giờ tập luyện Lý Đại còn được đi lông bông ngoài đường ăn cái này ăn cái kia. Còn được tán phét giải trí với các anh em trong bang hội nữa. À có gái đẹp để ngắm nữa nha.

Dạo này hắn đang tương tư cô nàng đanh đá Linh Đan. Nhưng Linh Đan quá mạnh, chẳng thèm để hắn vào trong mắt. Quyết tâm vì gái hơn là vì Thu Phong hắn muốn mạnh hơn để chứng minh cho Linh Đan thấy, cũng như chiếm lấy trái tim nàng ta dưới bàn tay cục súc của gã Mạnh Dũng kia.

……………..

Bỏ qua Lý Đại. Chúng ta quay về lại với nhân vật chính của mình.

Giờ đây chỉ còn một ngày nữa là đến hẹn tại đấu trường ngầm mà Thu Phong đã cho chuẩn bị trước đó với Trọng Khoa.

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày bình thường mà Thu Phong trải quá. Hắn luyện tập, luyện tập và luyện tập.

Sau cái hôm mà Huệ Nhan bị xử án một cách chóng vánh. Duy Bạch Hổ đến tận bây giờ vẫn chưa để ý đến động tĩnh của thành phố này. Có lẽ Quảng Phúc là một con mồi nhỏ khiến hắn không mấy bận tâm. Sợ rằng hắn cũng chẳng nhớ đến có cái thành phố này trên bản đồ hay không. Nhưng có điều thắc mắc là tại sao hắn lại chuyển tiền đều đều cho Huệ Nhan. Đơn giản việc đó có kẻ khác làm.

Nhưng đợt chuyển tiền lần sau chắc chắn kiểu gì Duy Bạch Hổ cũng biết đến thôi. Do hắn nắm một vùng đất rộng lớn ở phía Bắc, dù lười nhác nhưng vẫn có quá nhiều việc chờ hắn phải làm.

Huệ Nhan nằm xuống đâu chỉ có mình hắn là không xong đâu. Thậm chí còn kéo theo biết bao nhiêu người ngã xuống theo hắn. Cái quận Thừa Thiên lúc ấy chẳng khác nào một mớ hỗn đốn vô chủ cả. Bên bạch đạo thì có người tranh dành nhảy vào vị trí trống. Hắc đạo thì chẳng dám ai dành với Hắc Long Bang. Lục Nương và Thành Chân nhảy vào tự động khiến các tay bạch đạo ngồi ở vị trí mới chủ động tiếp cận hai người họ và bàn bạc công thương các kiểu.

Chỉ vài tuần quận Thừa Thiên nằm hoàn toàn trong tay của Hắc Long Bang. Những cái gì mà khi xưa là của Huệ Nhan thì bây giờ đều là của Hắc Long Bang. Giống như chuyển chủ mà chẳng mất một đồng thuế nào cả, Hắc Long Bang như kiếm được một món hời vậy. Dẫu thế cái nào họ không cần thì họ vứt đi. Có những nơi Huệ Nhan đưa con cháu vào ăn hại bên trong đó đều bị Hắc Long Bang đuổi đi hết. Nào là siêu thị, nào là chợ. Cút! Cút hết.

Trong gần hai tuần địa bàn của Huệ Nhan bị Hắc Long Bang chiếm đóng triệt để. Từ đó kinh tế của Hắc Long Bang tiến thêm một bậc. Duy nhất chỉ có tiền trong túi của Thu Phong là không tăng lên mà còn mất đi.

Bỏ qua cái khổ tâm của Thu Phong đi. Hắn bây giờ vừa điên cuồng luyện tập, một bên vừa điên cuồng huấn luyện người của mình.

Nội công và khí công tới tận bây giờ Thu Phong vẫn chưa có cách nào khiến hai thứ này kết hợp lại với nhau. Nếu không hắn có thể nâng sức mạnh của mình lên một tầm cao mới. Thực sự bây giờ hắn chưa có một cuộc chiến nào một sống một còn với dị năng giả trên thế giới này.

Hầu như những dị năng giả hắn đụng độ cho đến tận bây giờ đều là người của hắn hoặc bố già hắn. Bỗng nhiên Thu Phong nhớ đến Giang Nam. Không biết tay sát thủ đó mạnh đến mức nào mà có thể giết chết cả dị năng giả cấp 5.

Suy đi tính lại mạng sống con người thật vô thường. Đến những kẻ gần như đứng ở đỉnh đầu của sức mạnh như những dị năng giả cấp 5 còn có thể chết. Một kẻ phàm phu như hắn làm cách nào để có thể quay về nhà đây? Thế giới này còn những gì hắn chưa biết nữa. Liệu con người có đủ thông minh để hiểu rằng bản thân họ đều là những con kiến trong cái vũ trụ này mà thôi.

“Phựt!”

Bỗng dưng đang trong lúc luyện tập, khi Thu Phong đang liên tục đấm vào một vách đá tại phòng thực tế ảo thì bất ngờ hai cánh tay hắn rực lên một ngọn lửa màu xanh. Chưa đầy nửa giây sau khi xuất hiện nó lại tan biến vào không khí.

Nó xảy ra quá nhanh nhưng cũng đủ để Thu Phong thấy chuyện gì đang diễn ra.

Bất giác Thu Phong dừng việc luyện tập lại. Hắn nhìn vào hai cánh tay của mình, nhưng chúng chẳng có gì khác thường cả.

“Bone! Chạy lại hình ảnh một phút trước trong phòng này đổ lại!”

“Vâng thưa thiếu gia!”

Thu Phong ra lệnh cho Bone trí tuệ nhân tạo của hắn. Trong căn phòng này khắp nơi đều có gắn camera, vừa nãy hắn xảy ra hiện tượng gì đó hắn cần phải xem lại.

“Phóng to hình ảnh của ta lên … tua chậm lại … quay lại hai giây … từ từ … quay lại nữa … thôi được rồi …”

Liên tục ra lệnh cho Bone điều chỉnh từ góc độ lẫn đến thời gian lúc cánh tay hắn rực lên hai ngọn lửa kia. Nhưng tua đi tua lại hắn chẳng thấy cái quái gì cả. Phải chăng hắn chỉ thấy tự bản thân mình kinh ngạc rồi tự dừng lại mà thôi..

“Quái lạ … Bone kiểm tra tổng quát cơ thể … xem hai cánh tay ta có gì dị thường không?”

“Đã kiểm tra thưa thiếu gia … Xác nhận không có gì bất thường!”

Bone máy móc trả lời. Nói chuyện với một hệ thống tự động bằng trí tuệ nhân tạo chẳng có tí cảm xúc nào khiến Thu Phong cảm thấy phát bực. Hắn rõ ràng là thấy tay hắn rực lửa lên, hắn còn cảm nhận được cái nóng của nó.

Cái nóng ấy như muốn thiêu đốt cả thân thể hắn vậy. Tại sao nó lại xuất hiện, chẳng lẽ mình tập luyện nhiều quá nên bị ảo giác?

Suy nghĩ một hồi nhịp tim Thu Phong bỗng đập chậm lại đi vài nhịp. Quả thật dạo này hắn tập điên cuồng đến mức chẳng nghỉ ngày nào. Vừa lo chuyện bang hội, vừa dành thời gian cho nghỉ ngơi. Ngoài những giấc ngủ và bữa ăn vội vã ra hắn còn chẳng có thời gian gọi điện cho Nhược Y nữa là.

“Hôm nay nghỉ sớm vậy!”

Thu Phong buồn rầu rời khỏi phòng tập. Hắn nhận ra rằng bản thân hắn cũng đang dần đến giới hạn, hắn luyện tập quá nhiều mà chẳng có kết quả bao nhiêu. Hắn cảm giác được bản thân đang dậm chân tại chỗ trên chính con đường của mình.

Nhưng không đâu, hắn sẽ dừng lại lấy đà rồi sẽ chạy tiếp sớm thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play