Kẻ mang gương mặt giống Thu Phong kia bỗng đưa chân ra hất ly cacao trên bàn rơi xuống dưới đất.
Một hành động đơn giản nhưng mang theo nhiều ý nghĩa.
Kẻ ấy, một kẻ mang đầu óc xuyên việt, một quả óc của thiên tài, một người từng là quân nhân khiến cả một thế giới kính ngưỡng... chàng thanh niên ấy tên Quốc Phong.
......
“ Thả tao ra... thả tao ra... “
“ Rung~~~~~~ “
Trong một căn phòng nhỏ xíu dw2ngZC bằng thủy tinh. Nơi đó Sonic đang bị nhốt.
Liên tục la hét liên tục rung người để đi xuyên qua tấm kính thủy tinh mỏng lét kia nhưng tuyệt nhiên Sonic không thể nào đi xuyên qua được.
“ Rầm rầm rầm!... “
Tính đến giờ cũng hơn một ngày Sonic cố gắng ra khỏi cái lồng thủy tinh này rồi, nhưng tuyệt nhiên ngoài những tiếng động lớn tỏ vẻ như tấm kính sắp bị vỡ ra thì tuyệt nhiên không có dấu hiệu gì cho thấy cái phòng thủy tinh này bị nứt nẻ.
Chán nản Sonic tựa người vào tường, xong dần dần tuột xuống.
Thằng bé bắt đầu chán nản, cái đầu nó vặt vẹo qua vặt vẹo lại.
“ Thiếu gia... thiếu gia... em còn chưa nói chuyện với anh mà... đây là đâu... tại sao lại bắt tôi... Các người thả tôi ra... “
Lảm nhảm, la hét, điên cuồng.
Hôm nay ngày thứ ba Sonic bị nhốt trong đây không ăn không uống cũng không hề ngủ.
Thằng cu cứ lảm nhảm như thế, cứ lảm nhảm thiếu gia này thiếu gia nọ. Xong cuối cùng nó không chịu được nữa liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ nó mơ thấy ai đó đã mở cửa căn phòng bằng thủy tinh ấy, bế nó ra, bế nó đi đâu đó. Xong đặt nó vào một căn phòng ấm áp... nơi đó có người chữa trị hồi phục lại cho nó, trong cơn mơ nó thấy mặt thiếu gia của nó Quốc Phong.
“ Thiếu gia! “
Bất chợt Sonic bật người dậy, bao nhiêu là dây rợ gắn vào người nó bị giật tung ra.
“ Thiếu gia... thiếu gia... “
Không biết mê sảng hay cô ý, bỗng nhiên Sonic bật người dậy chạy khắp phòng tìm tìm tìm thứ gì đó gọi là thiếu gia.
Nó tìm khắp nơi không thấy rồi lại mở cửa ra, phát hiện cửa mở không được nó lại dùng cách rung người để đi xuyên qua... một lần nữa nó không đi xuyên qua được mà lại bị văng trở lại.
“ Cạch...! “
Lúc Sonic vừa bị văng ra thì cánh cửa cùng lúc lại được mở.
Nhìn theo cánh cửa Sonic thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện, một thân hình cao 1 m 80 một thân hình mang trên gương mặt một nụ cười coi khinh vạn vật – Quốc Phong.
Giờ khắc này môi miệng Sonic bắt đầu run lên bần bật, không biết do nhốt lại trong căn phòng kia gây ra tâm lý sợ hãi hay do niềm mong muốn gặp người thân duy nhất của nó trên đời.
“ Thiếu... thiếu... thiếu chủ... “
Bằng với tốc độ nhanh nhất bỗng chốc Sonic lao thẳng vô ôm chầm lấy Quốc Phong.
“ Hu hu hu... thiếu chủ thiếu chủ thiếu chủ... em sợ lắm, sợ sợ lắm... hu hu hu... “
Bị Sonic ôm đến ná thở mà Quốc Phong vẫn không dám đẩy ra bởi vì anh có lỗi, lỗi ở chỗ anh quên bén đi mất cái vụ nhốt Sonic lại trong căn phòng kia. Mà người nhốt cũng không phải anh, anh chỉ kêu Master Speed đem về thôi mà thằng đó lại tống Sonic vào trong phòng nhốt dị năng.
Đến hôm nay anh mới nhớ tới liền hỏi Master Speed, Sonic ở đâu thì mới nhớ ra được. Kể ra thông minh cũng mệt, nhớ nhiều chuyện quan trọng lại quên đi chuyện tầm thường.
“ Rồi rồi... Anh đây... ngoan nào... nín đi! “
Giọng nói ấm ám quen thuộc mang theo chút kiêu ngạo ngày nào đã trở về bên tai Sonic.
Lần trước khi Thu Phong kia nó tưởng là Quốc Phong vừa tỉnh nó liền chưa có dịp gặp nên cũng chưa tiếp xúc chưa biết cảm giác đó như thế nào.
“ sịt sịt... “
Sonic hít sâu vào hơi do nước mũi chảy tè le hết ra ngoài, sau đó nó liền nói:
“ Thiếu chủ... thiếu gia... xin lỗi anh, khi anh tỉnh lại em không gặp được anh mà tới bây giờ em mới gặp được... lúc đó cơ thể em trở nên thanh hoa, tốc độ tiến thêm một bước nữa... ủa...? “
Nói tới đây Sonic cảm thấy mình bị sai sai chỗ nào đó liền dừng lại gõ gõ cái đầu để cố nhớ ra sự việc.
Một lát sau Sonic mới chỉ vào Quốc Phong nói:
“ Ủa? Ủa? Em nhớ là em bị xuyên... “
“ Người em cứu không phải anh... “
Giọng nói chậm rãi đầy vẻ tươi cười của Quốc Phong vang lên.
“ Hả?... Hả?... “
Chỉ một câu nói Sonic như không thể tin vào tai mình.
“ không... không phải anh???? “
Sonic bắt đầu cảm thấy khó hiểu, nó bắt đầu không tin vào mắt mình. Nó bắt đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nó chỉ nhớ là bản thân nó đang chạy thì bị lạc trôi vào thế giới nào đó. Vừa xuất hiện chưa định hình thì bị một kẻ mang sức mạnh như nó mà lại mạnh hơn nó nhanh hơn nó gắp hàng tỉ lần bán hành cho nó.
Nó chỉ biết nó bị lôi tới một nơi nào đó băng giá, rồi bị đánh cho một trận.
Xong bị bắt nhốt... nhốt?
Nhốt?
Nhớ rồi, nó nhớ rồi. Nó bị nhốt trong một căn phòng thủy tinh, cả giấc mơ kia nữa, nó mơ mơ màng màng nhưng lại nhớ rồi, nhớ rõ rồi.
“ Vù... “
Bỗng nhiên Sonic biết mất trước mặt Quốc Phong, sau đó năm giây nó quay trở lại với cái người nhún nhún nhảy nhảy.
Nó bắt đầu nói:
“ Thiếu gia... à không thiếu chủ... thế này là sao? Tại sao em lại ở đây??? Đây là nơi nào, mà người anh nói không phải anh là sao, là sao em không hiểu gì hết vậy? “