Cổ Ly nghe xong không đợi Cổ Hạo Nhiên trả lời, nhíu mày cười nói:“Khẩu khí thật lớn, cũng chưa biết ngươi có thực sự có khả năng như vậy không nữa?”

Điệp Y lạnh lùng nhìn chăm chú vào gương mặt rất gian tà của Cổ Ly, một bên Cổ Hạo Nhiên cũng không nói gì, dáng vẻ vẫn nhàn nhã uống trà, bọn Cổ Hạo Dương thì ung dung ngồ một chỗ xem náo nhiêt. Chỉ có Cổ Mê mặt mày bí xị, trừng mắt nhìn Điệp Y. Một nữ nhân chẳng có thế lực gì lại dám kiêu ngạo như vậy với Điệp Y, nàng cảm thấy có người nhìn mình, liền đảo mắt liếc qua, hai người cùng nhìn nhau. Cổ Mê bỗng dưng cảm thấy lạnh như băng, toàn thân không rét mà run, trong ánh mắt của ai đó như có sát khí làm cho nàng ta thấy sợ hãi đến nghẹt thở.

Điệp Y hờ hững nói với Cổ Mê:“Ngươi muốn gả cho Cổ Hạo Nhiên?”

Cổ Mê nghe Điệp Y hỏi ý, không tự chủ được rùng mình một cái, ánh mắt sợ hãi nhìn Điệp Y, lẩm bẩm trong miêng:“Không…… Ta không dám nghĩ tới chuyện đó.”

Điệp Y hừ một tiếng quay đầu nhìn về phía Cổ Ly, bên miệng gợi lên ý cười. Cổ Ly hơi nhăn mặt, sau vừa cười vừa nói:“Xem ra vừa rồi là chúng ta hiểu lầm rồi, nhưng mà này Hạo Nhiên, sao ngươi không nói gì vậy?” Điệp Y công khai giáp mặt uy hiếp, hắn thân làm trượng phu chẳng lẽ lại cam chịu mất mặt, Cổ Ly hiểu quá rõ tính tình của Cổ Hạo Nhiên, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

Cổ Hạo Nhiên khóe miệng mỉm cười, Cổ Ly này dùng chiêu châm ngòi ly gián, hắn làm sao có thể không hiểu rõ thủ đoạn của tiểu thúc ranh mãnh này, nếu là người khác nói ra chuyện lập thiếp, hắn chắc chắn sẽ lên tiếng phản bác ngay. Lần này Điệp Y lên tiếng, cũng coi như một cách hay, không phải chính mình lên tiếng từ chối, không làm mất lòng ai cả. Cổ Hạo Nhiên chỉ cười nói:“Biểu muội không nguyện ý, ta không còn gì để nói.” Muốn thấy hắn ra mặt xử lý chuyện nội bộ là chuyện không bao giờ có.

Cổ Ly trong mắt chợt lóe sáng, tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, điệu bộ ra vẻ ta đây biết hết nói:“Điệp Y quả nhiên rất ghê gớm.”

Cổ Hạo Nhiên cũng cười đáp lại: “Người của ta không ghê gớm chẳng lẽ lại để cho người khác đàn áp à?.” Lời này nói ra vô cùng khéo léo, thể hiện rõ ý tứ Điệp Y ghê gớm như thế là có sự cho phép của hắn khiến cho vị thế của hắn của Điệp Y cũng như phi tử và hoàng đế, phi tử kiêu ngạo ương ngạnh cũng chỉ vì được hoàng đế dung túng.

Cổ Ly nghe xong cười ha ha đứng lên, liên tục gật đầu nói:“Quả nhiên có tiến bộ, Tiểu Lục nay đã khác xưa.” Cổ Hạo Nhiên thản nhiên cười nói:“Đa tạ tiểu thúc đã quá khen.”

Cổ Ly nhìn thoáng qua bộ dạng của phu thê Cổ Hạo Nhiên, nét mặt đầy vẻ đắc ý phi thường của Cổ Hạo Nhiên, cùng vẻ mặt đạm mạc của Điệp Y, lòng thầm nghĩ thua keo này ta bày keo khác, liền cười với Cổ Hạo Dương nói:“Thời gian trôi qua nhanh quá, năm đó chúng ta đều là một đám người trẻ trung mới có mười mấy hai mươi tuổi, thoắt cái đã hơn ba mươi rồi, già đi rồi, già đi rồi haizza.”

Cổ Hạo Nhiên không biết chắc Cổ Ly lại muốn giở chiêu gì, liền đề phòng đáp trả:“Tiểu thúc vẫn còn trẻ trung tráng kiện lắm, nếu như người mà nói già đi thì cha mẹ ta tính là gì?”

Cổ Ly lắc lắc đầu nói:“Không thể so với những tháng năm đó được, hôm nay thấy các ngươi đều tụ họp đầy đủ, lão đây tưởng như quay lại được thời thơ ấu, khi đó cùng nhau chơi đùa, quả là những kí ức suốt đời không thể quên được a.” Nói đến đây Cổ Ly bất giác thở dài, tuy nhiên rất nhanh trở lại vẻ mặt tươi cười như không có gì xảy ra.

Cổ Hạo Dương cùng Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảnh giác không nói gì, những ngày thần tiên đối với Cổ Ly chính là địa ngục trần gian đối với họ. Cổ Ly vươn tay lấy một táo lên cắn một miếng, vừa nhai vừa nói:“Ta nhớ nhất là năm đó thi bắn cung, tiểu tam bắn cho tiểu ngũ chạy trối chết, mỗi lần nhớ tớ ta không khỏi thấy buồn cười, hôm nay chúng ta lại có dịp tụ họp ở đây, chi bằng lại thi một phen cho vui?”

Cổ Hạo Dương vừa nghe xong ý tưởng “sáng tạo” của Cổ Ly, mặt liền biến sắc, năm đó Cổ Ly còn trẻ thiếu chút nữa đã đem bọn họ dâng tới cửa nhà Diêm vương, người nào người nấy đều trúng một hai mũi tên do Cổ Ly ban tặng. Thực sự mà nói, tiếp đãi hắn chẳng khác nào giao mạng sống cho ác quỷ.

Cổ Ly thấy cả đám cháu chắt bỗng dưng trầm ngâm, liền cười khẽ đứng lên nói:“Hôm nay thay đổi cách chơi, các ngươi gọi thê tử tới, ta sẽ không động thủ, các ngươi trổ tài cho ta xem là được rồi.” Cổ Hạo Dương nghe thấy hắn nói vậy bao nhiêu lo lắng biến mất hết, chỉ cần hắn không động thủ thì chắc chắn ai cũng đều giữ yên được cái mạng của mình.

Một lát sau, năm vị thiếu phu nhân đã đến, Cổ Ly cười tủm tỉm nói quy tắc của trò chơi. Huynh đệ Cổ Hạo Dương đều tỏ ra hết sức thoải mái, luật chơi không khó, chỉ là thê tử của họ sẽ phải để một quả táo lên đầu, mắt bịt một miếng vải đen, còn bọn họ thì chỉ cần bắn trúng quả táp là được, quá đơn giản, đối với Hạo Dương mà nói thì trò này chỉ là trò vặt vãnh.

Mọi người di chuyển đến bãi đất trống cạnh đó. Hoa Cận, Thanh Nhu, Bạch Thiên, Tử Mẫn, Linh Tĩnh, Điệp Y, mỗi người cầm một quả táo trong tay. Hoa Cận là đại tẩu nên dĩ nhiên làm đầu tiên, nàng mỉm cười đem quả táo đặt lên đầu, một dải lụa đen bịt kín ánh mắt của nàng. Hoa Cận không chút sợ sệt đứng làm bia đỡ tên cho phu quân.

Cổ Hạo Dương tươi cười, tự tin kéo cung, phía sau vang lên tiếng hô hào ủng hộ, chỉ thấy quả táo trên đầu Hoa Cận bị bắn xuyên qua, mũi tên cắm vào thân cây sau đó mà nàng thì vẫn bình an vô sự. Hoa Cận thong thả tháo tấm lụa bịt mắt xuống, dường như chuyện đứng làm bia đỡ tên này chỉ như một trò chơi vô hại với nàng.

Điệp Y lạnh lùng nhìn mọi người lần lượt bước lên làm bia, ai nấy đều ung dung thản nhiên, Bạch Thiên còn vung tay áo làm dáng tạo hình làm cho Cổ Hạo Danh cười không ngừng. Không khí xung quanh thật là hòa hợp, mấy vị thiếu phu nhân đều tuyệt đối tin tưởng phu quân, đem tính mạng của mình giao cho họ không chút e ngại. Điều này làm Điệp Y cảm thấy không thoải mái, tin tưởng đối phương tuyệt đối, loại cảm xúc này chưa từng xuất hiện trong đời nàng.

Điệp Y ngẩng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên đang đứng ở cách đó không xa, Cổ Hạo Nhiên lúc này cũng đang nhìn nàng. Điệp Y nhìn chăm chú Cổ Hạo Nhiên, giống như đang cố gắng tìm ra một điều gì đó khiến cho nàng có thể tin được.

Cổ Hạo Nhiên bắt gặp ánh mắt của nàng, hoàn toàn hiểu Điệp Y có ý nghi ngờ mình, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói:“Không cần phải lo lắng, ta sẽ không làm ngươi bị thương, tiễn pháp của ta tuyệt đối chính xác, cứ tin tưởng vào ta.” Điệp Y vẫn như trước, đạm mạc nhìn Cổ Hạo Nhiên, tay vẫn nắm chặt quả táo.

“Lục thiếu phu nhân, tới phiên người.” Tên hầu cận thấy nàng đang xuất thần, liền nhẹ giọng nhắc nhở.

Điệp Y quay đầu nhìn lại, Ngũ tẩu Linh Tĩnh cũng đã xong, đang đứng sang một bên nói chuyện cùng Hoa Cận, mọi người đều nhìn nàng mỉm cười như có ý khích lệ. Điệp Y khẽ nhăn mày đi đến vị trí của bia đỡ, nhìn về phía Cổ Ly đang đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, nàng lại càng tỏ ra khó chịu.

“Điệp Y, đừng sợ, tiễn pháp của Hạo Nhiên là giỏi nhất trong số các huynh đệ ở đây, ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không làn ngươi bị thương, chỉ cần ngươi vững tâm đứng yên không cử động là được rồi, còn lại cứ giao cả cho Hạo Nhiên.” Tam tẩu Bạch Thiên vốn là người cơ trí, đã nhìn ra vẻ thiếu tự nhiên của Điệp Y, liền đứng bên cạnh nói vài câu khích lệ. Mấy người Hoa Cận đứng bên cạnh cũng nói vài câu an ủi, các nàng đều cho rằng Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên thành thân chưa lâu, hai người còn chưa hiểu rõ nhau nên Điệp Y mới tỏ vẻ sợ hãi, lo lắng nhỡ Hạo Nhiên bắn trúng mình.

Điệp Y cũng không nói gì, vươn tay đón lấy miếng lụa đen trong tay hạ nhân, do dự một chút rồi cũng đưa lên bịt mắt, tựa lưng vào cột, đặt lên đầu quả táo. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, thân thể mình như phơi bày ra ngoài ánh sáng, trước giờ vốn vẫn hoạt động trong bóng tối, cảm giác làm đích ngắm cho người khác khiến nàng vô cùng nhột nhạt, bứt rứt khó chịu.

Cổ Hạo Nhiên đứng đối diên với Điệp Y, thấy Điệp Y lẳng lặng đứng đó, tuy rằng đã bịt mắt nhưng khắp người tỏa ra hàn khí càng lúc càng dày đặc, một loại cảm giác cường đại bức bối người xung quanh, mặc dù bề ngoài trông nàng vẫn ổn, nhưng cổ Hạo Nhiên có thể cảm giác được đằng sau dáng điệu thờ ơ đó, Điệp Y đang rất căng thẳng.

“Tiểu Lục, cho tiểu thúc xem mấy năm qua, tài năng của ngươi đã tiến bộ đến đâu rồi nào. Đừng nên để như năm đó biến mấy người hạ nhân làm bia cho ngươi thành con nhím khắp người cắm đầy tên nhé.” Cổ Ly cười tủm tỉm nói, giọng không to cũng không nhỏ, vừa đủ đến tai Điệp Y. Cổ Hạo Nhiên không nói gì, hồi đó hắn mới có tám tuổi, biết thế nào là bắn cung, hơn nữa mấy mũi tên do một đứa trẻ bắn ra cũng không thể làm chết người được.

Điệp Y lẳng lặng đứng yên, mắt bị bịt kín, tai và các giác quan khác trở nên linh mẫn hơn bao giờ hết. Nàng đứng đây lắng nghe âm thanh xung quanh, thấy cách đó không xa, mọi âm thanh huyên náo bỗng dưng trầm xuống, tiếng kéo dây cung vang lên hết sức rõ ràng. Điệp Y theo bản năng nắm chặt hai tay.

Cổ Hạo Nhiên cảm giác được Điệp Y đanng vô cùng căng thẳng, cũng muốn tốc chiến tốc thắng, rất nhanh buông dây cung cho mũi tên bay thẳng về hướng Điệp Y. Tên vừa bay khỏi cung, Cổ Hạo Dương đã bắt đầu vỗ tay khen ngợi, Cổ Hạo Nhiên bắn tên bách phát bách trúng, với khoảng cách gần như vậy làm sao có thể trượt được. Nhưng lời khen còn chưa thoát khỏi miệng thì hắn chấn động trước những gì đang xảy ra trước mắt.

Chỉ thấy mũi tên bắn ra còn chưa chạm đến quả táo trên đầu Điệp Y thì nàng đã nhanh như cắt bắt được mũi tên, quả táo trên đầu văng xuống đất lăn một quãng xa. Cảnh tượng có một không hai trên làm mọi người kinh ngạc đến không nói được lời nào. Cổ Hạo Nhiên ngược lại, không hề có biểu tình gì, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì.

Điệp Y chờ cơn chấn động của ở mọi người qua đi, lạnh lùng kéo miếng lụa che mắt xuống, thản nhiên nhìn mọi người, nàng cũng không có cách nào khác, tự bản thân nàng cũng biết Cổ Hạo Nhiên võ công không tồi, sẽ không đả thương mình, nhưng nghe thấy tiếng mũi tên xé gió lao tới, nàng vẫn hành động theo bản năng, lựa chọn cách né tránh. Bởi sinh mạng của nàng chỉ có thể nằm trong tay nàng, làm sao có thể giao nó cho người khác. Nàng không làm được, hoàn toàn không thể làm được, không thể tin ai khác ngoài chính bản thân nàng.

“Điệp Y tay ngươi có bị thương không? Sao lại đưa tay lên bắt lấy mũi tên như vậy a?” Lĩnh Tĩnh rất nhanh thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, bước nhanh đến bên cạnh Điêpy Y, ân cần cầm tay nàng.

Mọi người nhất thời tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Điệp Y đầy kinh ngạc lẫn kính nể, vô hình chung còn xen lẫn cả nỗi kính sợ, phải có một tinh thần cảnh giác cao độ cùng năng lực phản ứng kinh người, bên cạnh đó là thân thủ cực kì nhanh nhẹn mới có thể bắt được mũi tên đang bay; tuy Cổ Hạo Nhiên không dùng nội lực nhưng không phải kẻ nào cũng có thể bắt được mũi tên do hắn bắn ra. Vốn mọi người nghĩ Điệp Y chẳng có sở trường gì ngoài vẻ ngoài lạnh lùng, qua lần này liền bắt đầu thay đổi cách nhìn về nàng và cũng từ bỏ luôn ý tưởng tìm nữ tử khác cho Cổ Hạo Nhiên.

“Không bị thương, chỉ có một vết đỏ trên tay thôi, không sao hết.” Đại tẩu Hoa Cận cũng chạy đến bên cạnh Điệp Y, sau khi xem xét tay nàng liền dịu dàng nói:“Sao lại dùng tay để bắt tên? Nguy hiểm quá, những chuyện dọa người như thế này lần sau muội đừng có làm nữa nhé.”

Điệp Y bị cả đám tỷ muội vây quanh, ai cũng ồn ào góp một câu, nàng chỉ yên lặng lắng nghe, cảm nhận được cảm giác mọi người thật sự quan tâm đến mình nên nàng cũng không xoay người bỏ đi, chuyện nhỏ đối với nàng nhưng lại là chuyện không nhỏ đối với mọi người.

Cổ Hạo Nhiên đứng lặng người ở một chỗ, biết nàng không bị thương nhưng trong lòng hắn cũng có điểm không thoải mái, nàng không tin hắn. Nghĩ tới đây, Hạo Nhiên bước nhanh đến chỗ đám người đang vây quanh Điệp Y, vẻ mặt của hắn khiến cho nhóm Hoa Cận không dám nói gì nữa, tự động dạt sang nhường chỗ cho hắn.

“Ngươi không tin ta?”

Điệp Y nhìn thoáng qua Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nói:“Ta không tin người nào, ta chỉ tin bản thân ta.”

Cổ Hạo Nhiên nhíu mày trừng mắt nhìn Điệp Y, rồi nắm chặt tay nàng, gằn giọng nói từng chữ một:“Ta mặc kệ ngươi trước kia đã trải qua những việc gì, tại sao tính cách lại trở nên khó chịu như bây giờ, ta chỉ muốn ngươi hiểu được, từ nay về sau ngoài bản thân ngươi ra, ngươi phải tin tưởng ta, phải tin ta, ngươi rõ chưa?”

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, nàng cũng cau mày không trả lời. Thế giới của sát thủ là thế giới mà ở đó không tồn tại cái gọi là bằng hữu, cho nên làm sao có thể có tin tưởng? Bản thân nàng luôn không cho phép ai đến gần mình. Rất có thể một ngày nào đó người nàng tín nhiệm nhất sẽ chính là kẻ dám cắm lưỡi dao vào lưng nàng, vậy bảo nàng tin tưởng người đời thế nào đây?

Cách đó không xa Cổ Ly cúi người nhặt quả táo, thần sắc phức tạp khó tả, đứng nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nói chuyện, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một khu vườn đi mãi rồi cũng chán, mà Cổ Ly lại là người không chịu ngồi yên, đòi ngày tiếp theo đi ra goại ô leo núi, mọi người nói thế nào cũng không nghe, nhất mực đòi đi leo núi. Thế là, sớm hôm sau, Cổ Ly cùng Cổ Chấn dẫn đầu nhóm dâu con cháu chắt lên núi du ngoại. Hạ nhân thị vệ tất cả đều không mang theo.

Một đoàn người đông như thế lên núi du ngoạn, cũng không chọn sơn đạo bằng phẳng mà lại chọn đường gập gềnh nhiều cỏ dại, một bên là vách núi một bên là vực thẳm; nguyên nhân chỉ vì Cổ Ly nói, đường lên núi có thế nào thì đi như thế, muốn tận hưởng cảm giác tự nhiên nhất. Cũng may, đám thanh niên trai tráng đều có võ công loại khá, cho nên dù có thêm phụ nữ trẻ nhỏ cũng chỉ như một cuộc dạo chơi thông thường. Cổ Ly đi giữa, cười cười nhìn Cổ Chấn nói:“Đỉnh núi cao xa quá, ta đây nhiều năm rồi chưa từng được leo lên ngọn núi cao nào”.

Cổ Chấn vuốt tóc hắn, từ ái nói:“Nghe nói mấy năm nay nữ hoàng ra ngoài vẫn mang theo ngươi, sao lại nói là chưa từng được lên núi lần nào?”

Cổ Ly thản nhiên cười nói:“Vấn đề là đi với ai, từ hoàng cung muốn đi lên đến đỉnh núi cũng chỉ đi mười bước chân, có gì khó khăn, nhưng mà ta muốn đứng trên cao cùng với những người thân yêu nhất của ta, nếu là người khác thì chẳng có cảm giác gì.”

Phương Lưu Vân nghe xong vỗ nhẹ tay Cổ Ly nói:“Hảo hài tử, nhiều năm như vậy ngươi vẫn……”

Chưa kịp nghe đại tẩu nói hết câu, Cổ Ly liền cười ngắt lời nói:“Nữ hoàng đối với ta tốt lắm, chúng ta cũng không giống như hoàng đế và nam phi, giữa chúng ta luôn có cảm giác như vợ chồng thực sự, nếu không ta làm sao có thể xuất cung thăm nhà, hơn nữa lại được đi những một tháng, các ngươi không phải lo lắng cho ta. Đây là con đường ta đã chọn, ta tự khắc biết phải xử lý thế nào. Chỉ là ta muốn trong một tháng này sẽ là thời gian cả gia đình cùng vui vẻ, hơn nữa hảo hảo giúp đỡ một tên tiểu tử.”

Dứt lời liền thì thầm với Cổ Chấn và Phương Lưu Vân. Hai người nghe xong nhin không được cười rộ lên, mà đám con cháu ở đằng sau sắc mặt lại tái xám, hình như lại sắp có trò gì mới. Quả nhiên, Cổ Ly đã quay lại, nói với mọi người:

“Ta có ý kiến này, đỉnh núi nằm ngay trước mặt, chúng ta so tài với nhau một chút đi. Ai lên đỉnh núi nhanh nhất tiểu thúc ta sẽ có thưởng, ai về cuối cùng, hậu quả thế nào các ngươi tự biết. Còn có thêm điều kiện nữa, mỗi người các ngươi phải mang theo thê tử đi cùng, nếu không thì lại dễ dàng cho các ngươi quá”.

Cổ Hạo Viễn liếc mắt nhìn Cổ Hạo Thanh, hai người lắc đầu chán nản. Cổ Ly từ nhỏ đã rất tinh quái, mọi chuyện rắc rối, mọi ý tưởng sáng tạo điên rồ đều từ con người này mà ra. Cổ Hạo Ảnh ảm đạm nói:“sao ta lại quen biết một người như ngươi nhỉ?” Cổ Hạo Danh thở dài ôm lấy Bạch Thiên nói:“Đi thôi, ai bảo hắn là tiểu thúc của chúng ta.”

Cổ Ly ha ha cười không ngừng rồi nắm tay Cổ Chấn, Cổ Chấn liền hiểu ý ngay, cũng giữ chắc tay hắn chuẩn bị xuất phát. Cổ Ly thực ra không có võ công, nếu muốn đấu trận này cũng chỉ có thể dựa vào Cổ Chấn. Cổ Hạo Dương cùng Cổ Hạo Viễn liếc nhau, Mộng Tầm cùng Mộng Tâm xem như bỏ qua, ai bảo hai nhóc cứ thích bám lấy Điệp Y cơ. Hôm nay tạm thời “không có con”, dù sao bớt đi được một người là bớt gánh nặng, ngộ nhỡ về sau cùng thì coi như xong đời.

Phương Lưu Vân nhìn thoáng qua Cổ Hạo Nhiên, lại nhìn qua Điệp Y, cười tủm tỉm bảo nàng:“Điệp Y, cho ta mượn Hạo Nhiên, Hạo Dương cùng Hạo Viễn chỉ biết khôn lỏi, nương hôm nay sẽ làm cho bọn chúng hết cơ hội lên mặt, con cứ đứng đây chờ Hạo Nhiên đến đón nhé.” Vừa nói vừa vui tươi hớn hở nắm tay Cổ Hạo Nhiên. Phương Lưu Vân thấy Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y mỗi người bế một tiểu hài tử, thế này cầm chắc là thua vì nếu mang Điệp Y đi thì sẽ thành mang cả bốn người, bèn đến giúp một tay.

Điệp Y vâng một tiếng gật gật đầu. Nàng đưa tay ra ôm lấy Mộng Tầm. Mộng Tầm lúc đầu còn dỗi Điệp Y vì nàng chỉ ôm Mộng Tâm mà không ôm hắn, lúc này mặt mũi như nở hoa, ôm chầm lấy cổ Điệp Y.

Sắp xếp cho Cổ Hạo Nhiên đỡ Phương Lưu Vân xong, Cổ Ly ra hiệu, lập tức trên nền trời vun vút những bóng dáng bay lên, so với người thường tốc độ nhanh gấp ba lần. Điệp Y đứng yên nhìn mọi người tỷ thí cũng lẩm nhẩm tính toán, nghĩ bụng nếu là mình thì tốc độ còn nhanh hơn. Xem ra những gì đã được huấn luyện trước đây vẫn còn có tác dụng.

Điệp Y ôm hai nhóc Mộng Tâm và Mộng Tầm chậm rãi đi lên. Hai người thị vệ vẫn đi theo Cổ Ly tách ra làm hai, một người phóng theo Cổ Chấn,người kia ở lại với Điệp Y. Điệp Y bảo hắn:“Không cần đi theo ta, bảo vệ chủ nhân các ngươi quan trọng hơn.” Người nọ nghe vậy, nhìn đỉnh núi không quá xa phía trước, thầm nhủ quãng đường ngắn như vậy không thể có nguy hiểm, liền gật đầu với nàng, gấp rút chạy theo Cổ Ly.

Điệp Y hai tay hai đứa bé, chầm chậm thả bộ trên đường núi. Mộng Tầm và Mộng Tâm ríu ra ríu rít cười nói, thỉnh thoảng lại thò tay vào áo lấy quà vặt mang đi từ nhà đút cho Điệp Y ăn. Điệp Y nhìn hai tiểu bảo bối nhìn nàng cười rạng rỡ, miệng liến thoắng hết chuyện này đến chuyện nọ với nàng, niềm vui trẻ thơ cũng tràn ngập tâm trí, mỉm cười với chúng.

“Tiểu thẩm thẩm ngươi xem hoa nở đẹp chưa kìa, hoa ở đây so với trong phủ còn đẹp hơn nhiều.” Mộng Tầm từ trên tay nàng nhảy xuống, chạy vù đến bên khóm hoa, ngắt một cành rồi lon ton về với nàng, nắm áo kéo kéo ra ý bảo nàng ngồi xuống. Rồi nó cầm cành hoa dại, cẩn thận cài lên tóc Điệp Y, ngó nghiêng quan sát một hồi mới nói: “Đẹp quá đi, tiểu thẩm thẩm đẹp nhất, hoa này được cài lên tóc của thẩm thẩm đúng là có phúc khí lớn rồi.” (ak ak, cháu nó có bấy nhiêu tuổi mà đã biết tán gái rồi >”

Điệp Y nhìn đóa hoa trước mắt đẹp rạng rỡ, mặc dù hoa trong Cổ gia toàn lại đẹp và quý hiếm, nhưng loài hoa dại này lại có một phong thái kiên cường bất khuất, khiến cho người ngắm nhìn chúng cũng thấy thoải mái. Trong lòng nàng dấy lên một cảm giác thư thái dễ chịu, mỉm cười dịu dàng với Mộng Tầm.

Mộng Tầm nhìn không chớp mắt nụ cười của Điệp Y nói:“Tiểu thẩm thẩm cười lên thật là đẹp, Mộng Tầm muốn tiểu thẩm thẩm cười thật nhiều nữa.” Tiểu Mộng Tâm đang nằm trong lòng Điệp Y cũng gật đầu líu lo nói:“Tiểu thẩm thẩm xinh đẹp, cười nhiều, cười nhiều.”

Điệp Y thấy hai đứa nhỏ hồn nhiên trong sáng, nhìn mình chăm chú, ánh mắt nàng tràn ngập vui sướng, khẽ gật đầu với chúng. Mộng Tầm cười tít mắt nói:“Tiểu thẩm thẩm chúng ta đi thôi, tiểu thẩm thẩm không cần ôm Mộng Tầm, Mộng Tầm lớn rồi, chắc chắn rất nặng, Mộng Tầm tự đi được, sẽ không tiểu thẩm thẩm mệt, chúng ta đi nhanh thôi, không cần có các thúc thúc chúng ta cũng có thể đi đến nơi.”

Điệp Y trên đời chưa một lần được nghe những lời quan tâm chân tình như thế, nàng thấy như có làn hơi ấm thổi qua tim, bất giác nắm tay Mộng Tầm nhẹ giọng bảo nó:” Được, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, một tay dắt Mộng Tầm, một tay ôm Mộng Tâm chậm rãi đi về phía đỉnh núi.

Lên gần đỉnh núi, Điệp Y thoáng thấy có điểm gì đó kì lạ, giờ này mà Cổ Hạo Nhiên còn chưa đến đón nàng thì quả là một sự lạ, tốc độ của hắn nhanh như vậy chắc chắn lên đỉnh núi lâu rồi. Tuy nhiên, vốn là người độc lập, nàng cũng không để ý, chỉ là đi lên núi, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát mà cần phải đón đưa, tự nàng cũng có thể mang hai đứa nhỏ an toàn đi đến nơi.

“Tiểu thẩm thẩm, có mùi gì vậy? Khó chịu quá à.” Một mùi tanh hôi theo gió thổi qua chỗ bọn nhóc, làm cho chúng cùng nhíu mày thắc mắc.

Điệp Y cũng ngửi thấy mùi vị quái đản đó, trong mắt chợt lóe sáng, kéo tay bế thốc Mộng Tầm lên, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi. Thật lâu sau không thấy động tĩnh gì, nàng chậm rãi đi lên, tập trung cảnh giác xung quanh.

Còn chưa đi tới đỉnh núi, Điệp Y đột nhiên ngừng lại. Mộng Tầm liếc mắt một cái thấy cảnh tượng trước mắt, nó hoảng sợ hét rầm lên. Điệp Y bèn ôm chặt Mộng Tầm cho nó quay mặt về sau, nói:“Đừng nhìn.”

Phía trước là một bãi cỏ bằng phẳng, nhóm người Cổ gia đang đứng trên cỏ, mỗi người cách nhau cũng không xa lắm, nhưng đều giữ yên một tư thế, sắc mặt cực kì khó coi. Trên người họ từng khoảng đỏ rực như lửa, nhìn kĩ hóa ra là một đám rắn nhỏ màu đỏ như máu đang uốn lượn, phía dưới chân cũng có một đống rắn đang ngo ngoe bò đến, muốn leo lên trên người bọn họ.

Cổ Ly được Cổ Chấn ôm, mặt vừa vặn quay về phía Điệp Y, nhìn thấy nàng liền hô lên:“Đừng tới đây, là dục xà, mau chạy đi.”

Cổ Hạo Dương cũng nghe thấy tiếng Mộng Tầm hét lên sợ hãi, lền cao giọng nói:“Mau chạy đi, Điệp Y ngươi mang bọn nhỏ rời đi, dục xà nguy hiểm lắm, nhanh lên không chúng nó bò đến chỗ ngươi.” Những người còn lại cũng ta một câu ngươi một câu thúc nàng ôm bọn nhỏ bỏ chạy, tuyệt nhiên không ai nói nàng hãy cứu bọn họ.

Điệp Y lạnh lùng nhìn đàn rắn đến hàng trăm nghìn con trước mắt, đứng lặng một chỗ, không rời đi cũng không tiến tới. Lúc này, Cổ Chấn nghiêm giọng nói:“Điệp Y, nếu chúng ta có bề gì, sau khi trở về con tiếp quản toàn bộ Cổ gia, lập Mộng Tầm làm người thừa kế, nếu có ai không phục, con cứ việc dùng Nguyệt Đường xử lý. Bây giờ con rời khỏi đây ngay lập tức cho ta.” Lời này nói xong, xung quanh là một mảnh trầm mặc, tuy vậy không có ai lên tiếng phản đối.

Điệp Y tai nghe Cổ Chấn nói, mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên lúc này đang ôm Phương Lưu Vân, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, dù ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn đẹp một cách rực rỡ. Chỉ là trên lưng hắn hiện giờ có một con rắn đã đang trườn lên sát tới gáy.

Cổ Hạo Nhiên không nói, cũng không quay lại nhìn Điệp Y. Thế nhưng Điệp Y lại có cảm giác rõ ràng Cổ Hạo Nhiên đang cười, một nụ cười thật thê lương, nửa bất đắc dĩ nửa vui mừng. Dáng vẻ đó làm nàng cảm thấy rất khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play