Cổ Hạo Nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại thấy một đám người đứng lố nhố ở cửa phòng, không cần nhiều lời cũng biết hình tượng thiếu gia đẹp đẽ, hoàn mỹ, tiêu sái anh tuấn vất vả gây dựng suốt mười tám năm qua đã hoàn toàn sụp đổ trong phút chốc. Cố gắng vớt vát lại chút danh dự, Cổ Hạo Nhiên xoay người đem Điệp Y áp dưới thân, gào lên giận dữ “Cút ngay cho ta, ai cho các ngươi vào? Cút ngay, nếu kẻ nào còn tự tiện tiến vào ta lột da phơi thây hắn.” 


Minh Thanh quả thực là một gã sai vặt lanh lợi, nghe thấy chủ nhân thét lên, hắn liền phục hồi tinh thần làm việc, ngay lập tức xua hết bọn gia nhân thị vệ đang hóng hớt đi ra chỗ khác, mồm liên tục nói “Thiếu gia yên tâm, Minh Thanh không nói lung tung gì đâu, Minh Thanh có nhìn thấy gì đâu, thật sự là không nhìn thấy gì mà, thiếu gia cứ tự nhiên nhé, à không, hai người xin cứ tiếp tục, tiếp tục việc lớn a”. Mồm nói còn chân thì xoắn cả lại, vừa đóng cửa xong đã vội dẫn cả lũ chạy bạt mạng, hiển nhiên đã sợ phát khiếp.

Trong phòng còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên trong mắt dục hỏa phun trào, lại nhớ tới vẻ mặt của mọi người vừa rồi, không kìm được nở một nụ cười. Cổ Hạo Nhiên không nghĩ tới Điệp Y lại có thể cười ở tình huống như thế này, lại còn làm cho hắn bị mất mặt, trong lòng vừa hận vừa giận, giữ chặt cổ tay Điệp Y nói:“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ta chịu thiệt ngươi vui vẻ lắm à?”

Điệp Y không nghĩ tới chính mình tự dưng lại cười, nhìn nam tử trước mặt lửa giận bừng bừng, khôi phục lại vẻ lãnh đạm nói:“Đừng quên người trêu chọc ta trước.”

“Ta trêu chọc ngươi? Làm thê tử dám đánh trượng phu, thử hỏi đạo lý ở đâu ra?.” Cổ Hạo Nhiên phẫn nộ kêu lên, thê tử nhà mình mà không cho mình chạm vào, đang đến đoạn cao trào thì phải dừng lại, làm sao không bốc hỏa cho được.

Điệp Y cười lạnh nói:“Đánh ngươi thì đã sao? La Điệp Y thừa nhận ngươi là trượng phu của nàng chứ ta có nhận đâu, cho nên dù giết ngươi ta cũng chẳng cảm thấy có lỗi.”

Cổ Hạo Nhiên cả giận nói:“Ngươi có ý gì?”

Điệp Y nhàn nhạt đáp lại:“Ngươi không cần biết.”

Cổ Hạo Nhiên uất giận siết chặt nắm đấm. Bỗng, bàn tay Điệp Y vẫn giữ ở cổ hắn bắt đầu dùng sức, Cổ Hạo Nhiên mặt mũi đỏ bừng, càng ngày càng khó thở nhưng vẻ mặt phẫn nộ lại quật cường không rên một tiếng. Điệp Y thấy thế mới chậm rãi rút tay về, Cổ Hạo Nhiên nhướn mày:“Không giết ta sao?”

Điệp Y lãnh đạm nói:“Ngươi muốn ta giết ngươi?” Vốn nàng không muốn giết hắn, tuy rằng nàng là sát thủ, nhưng cũng không phải dạng cuồng sát, ngứa mắt là giết, huống chi thích hay không thích thì hắn cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

Cổ Hạo Nhiên bất giác cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, hai tay giữ lấy mặt Điệp Y căm hận nói:“Ngươi đùa giỡn ta.”

Điệp Y lạnh lùng liếc hắn nói:“Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Mắt Cổ Hạo Nhiên nheo lại, nắm đấm siết chặt, các bắp cơ trên người đều gồng lên, hiện giờ hắn thực sự muốn bóp chết người con gái này. Nằm dưới, Điệp Y cảm nhận vô cùng rõ ràng sự phẫn nộ của hắn, nhưng nàng chỉ nhếch mép cười: “Ngươi đánh được ta?”

Cổ Hạo Nhiên cúi đầu sát xuống mặt nàng, trầm giọng nói:“Ngươi nghĩ rằng ta không thu phục được ngươi?”

Điệp Y không trả lời, lặng thinh nằm đó. Bất giác, Cổ Hạo Nhiên nhận ra giữa hắn và nàng hiện giờ chỉ có lạnh lùng và xa cách…Đột nhiên há miệng cắn nghiến lên vai Điệp Y. Nàng căng người. Chỉ nghe bên tai giọng Cổ Hạo Nhiên uất nghẹn nói:“ Ta không cần biết La Điệp Y là ai, ta cũng không cần biết người nào nhận ta là trượng phu, ta chỉ biết thân thể này là thê tử của ta, là người vợ ta tự mình cưới. Ta không nợ nàng gì cả, nàng cũng đừng có tự cho mình là người dưng với ta như thế, dù đó có là bản tính của nàng ta cũng mặc kệ, bởi ta nói cho nàng biết đây, nàng là người vợ ta cưới hỏi đàng hoàng, dù nàng có không muốn thì nàng cũng chính là vợ của ta, thân thể nàng ta hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, giờ nàng có muốn phản đối ra sao đi nữa thì nàng cũng đã là người của ta, trừ phi có một ngày ta nói ra điều ngược lại, còn không đời này kiếp này số mệnh chúng ta chính là vợ chồng.”

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt bừng bừng khí thế, hai mắt sáng rực như có lửa phun trào, nàng thản nhiên đáp lại một tràng khí thế của Hạo Nhiên:“Ta không nói ta không phải thê tử của ngươi.” Tuy rằng chủ nhân thực sự của thân thể này đã chết, nhưng nàng đã có được nó thì nàng sẽ sống với nó, ngày sau nếu nàng muốn bỏ đi thì lại là chuyện của sau này, hiện giờ nàng chưa nghĩ tới.

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy như phát điên, hét lớn một tiếng:“Vậy như thế này là thái độ của thê tử hả? Có thê tử nhà ai đêm tân hôn lại đối xử với trượng phu như ngươi không?” 

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên phát hiện Cổ Hạo Nhiên vẫn còn nằm trên người nàng, lập tức túm chặt bả vai hắn, chân đá thốc lên. Cổ Hạo Nhiên bị bất ngờ, ngã văng ra, lăn một vòng đụng rầm một cái vào bàn, tức nổ đom đóm mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng ken két.

Điệp Y đứng lên nói:“Ta không thói quen gần gũi người khác.” Lời này cũng không phải nói lung tung, nàng làm sát thủ thời mười mấy năm, đã sớm hình thành thói quen cảnh giác và thái độ lãnh đạm, bây giờ xuyên không về quá khứ, bỗng đâu xuất hiện một trượng phu, nghe thì có vẻ thân thiết nhưng vẫn là người lạ, làm sao có thể vì hai chữ “trượng phu” mà xóa được thói quen hình thành từ mười mấy năm.

Cổ Hạo Nhiên thần người ra nhìn bóng dáng Điệp Y thật hững hờ xa cách, bất giác lửa giận lại bừng lên, đứng bật dậy trầm giọng nói:“Không thói quen gần gũi người khác à? Ta thật muốn nhìn xem có phải ngươi không cho bất cứ ai đến gần ngươi không, ta muốn xem rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì nữa.”

Điệp Y chậm rãi khoác từng kiện quần áo vào người, bước đến bên cửa sổ nhìn vầng trăng sáng rực trong bầu trời đêm lạnh lùng nói:“Tùy ngươi thôi.”

Cổ Hạo Nhiên thấy khiêu khích cũng không xong, đánh thì đánh không lại, cãi nhau cũng không cãi lại được bèn tức điên lao ra tung chân đá văng cửa phòng hùng hổ bỏ ra ngoài. Điệp Y nhìn qua cửa sổ, thấy đám thủ hạ vẫn đang đứng thành từng nhóm bên ngoài, vừa thấy Cổ Hạo Nhiên không một mảnh vải che thân lao vọt ra, cả đám mặt mũi thất sắc, vội vã cởi quần áo khoác lên người hắn. Một nửa đám hộ vệ theo hắn bỏ đi, nửa còn lại hoang mang hoảng sợ, nửa muốn tiến đến xem phòng tân hôn như sắp đổ, nửa lại không dám tiến lên. Điệp Y hơi lắc lắc đầu nhìn cục diện sự việc, chuyện thật là phức tạp a. 


Sáng sớm ngày hôm sau, Điệp Y được vài ba nha hoàn tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tân hôn.

Khung cảnh rực rỡ mỹ lệ của buổi sớm mai hiện ra trước mắt nàng, Điệp Y hờ hững đi theo nha hoàn, không buồn quan tâm đến cảnh vật xung quanh. Nàng gặp biến không hoảng, rất nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, chính bản thân nàng cũng không nghĩ mình có thể bình tĩnh như vậy. Người ta được sống một kiếp là vận mệnh, nàng được sống hai kiếp là may mắn. Nhưng đối với Điệp Y, dù có là số mạng hay phúc lành đi chăng nữa, nàng cũng sẽ vẫn là nàng, bình thản đương đầu với mọi gian khổ.

Đi xuyên qua dãy hành lang dài loằng ngoằng, Điệp Y đặt chân vào một đại sảnh thật lớn, lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều người. Nàng nhìn lướt qua một lượt, rồi đi tới đứng bên cạnh người nào đó, trên mặt hắn vẫn phảng phất vẻ tức giận nhưng vẫn phải làm bộ vui vẻ, cổ áo lấp ló che khuất dấu tay đỏ ửng trên cổ.

Điệp Y lặng lẽ làm theo các nghi thức cổ đại, nhất nhất nhìn theo hành động của Cổ Hạo Nhiên mà làm. Sau đó, dù không muốn nhưng nàng vẫn phải đi theo Cổ Hạo Nhiên, toàn thân liên tục căng thẳng cảnh giác, mãi cho đến khi ra khỏi đại môn, lên xe ngựa đi ra bến tàu nàng mới thả lỏng đôi chút. Cổ Hạo Nhiên đến lúc này cũng vứt bỏ bộ dạng tươi cười của chú rể đón cô dâu về nhà, cả người lại như bốc hỏa lườm Điệp Y.

Điệp Y rất bản lĩnh, thực ra đêm qua còn muốn giở thêm vài chiêu sát thủ nữa, nhưng nàng giờ đây đang bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống cũ coi như biến mất,bản thân nàng cũng thấy nên thu lại sát khí, chỉ là bản tính nàng vốn lãnh đạm thế thôi, chứ nàng hoàn toàn không phải cố ý coi Cổ Hạo Nhiên như không khí thế.

Cổ Hạo Nhiên tối hôm qua bị ngã rõ đau, vừa rồi cũng biết bọn hạ nhân ngoài miệng không dám bàn tán gì, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười không thể che giấu được. Mà hắn cũng không thể trách ai được, muốn trách thì trách chính bản thân hắn, tự nhiên cả giận mất khôn, tồng ngồng mà chạy ra đường! Thế này thì cả thiên hạ đều cười nhạo hắn mất thôi.

Điệp Y mặc kệ Cổ Hạo Nhiên hậm hực ngồi bên cạnh, mãi cho đến khi xe ngựa ra đến bến tàu, hắn lại bày ra một bộ dáng ngọc thụ lâm phong, đĩnh đĩnh đạc đạc bước lên thuyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play