Điệp Y đứng ở một bên nhìn Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc khó có thể nhận thấy, chậm rãi xoay người phóng tầm mắt về phía cánh rừng, liền đi về hướng tây bắc.
Cổ Hạo Nhiên trông thấy thân ảnh của Điệp Y sắp biến mất trong rừng cây, không khỏi cao giọng quát, “Ngươi định làm gì? Ta nói trước với ngươi, nếu đi lạc, ta sẽ không đi tìm.”
Điệp Y giống như không hề nghe thấy chỉ ngẩng đầu quan sát cây cối xung quanh, biến mất dần trong rừng cây, Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng sắc mặt có điểm khó coi, nửa ngày mới nói, “Phong ngươi đi theo nàng.”
Phong mỉm cười nói, “Thiếu gia, Băng Kỳ sớm đã đi theo, chỉ là cậu không phát hiện thôi.” Cổ Hạo Nhiên sắc mặt lập tức ửng đỏ, nhìn quanh bốn phía, Băng Kỳ đang đứng ở cách đó không xa nhìn về phía tiền phương, hiển nhiên Điệp Y cũng không đi xa, lạnh lùng hừ một tiếng quay đầu đi.
Trong chốc lát Băng Kỳ đang tựa vào thân cây bỗng dưng thẳng người dậy, sắc mặt kinh ngạc quay đầu lại nói, “Thiếu gia, Nguyệt chủ tìm được nước, hỏi cậu có muốn uống hay không.”
Cổ Hạo Nhiên đầu tiên ngẩn ra, sau đó nhìn quanh bốn phía, chung quanh đều là cây cối, không hề nghe thấy tiếng nước chảy, Điệp Y lấy nước từ đâu ra, miệng vốn đã khát đến đắng nghét, lập tức vừa hoài nghi vừa tò mò cùng nhóm Phong đi qua.
Chỉ thấy Điệp Y đang đứng ở phía trước một cái cây không cao hình dạng quái dị, lúc này trên thân đang chảy xuống một dòng chất lỏng màu trắng, Điệp Y đưa lưng về phía nhóm người của Cổ Hạo Nhiên nói, “Đây thụ nước có thể uống được.” Dứt lời cúi đầu uống mấy ngụm liền rời đi.
Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc ngó chằm chằm bóng dáng của Điệp Y vài lần, nhíu mày đi tới uống thử một ngụm, ngọt lành nhiều nước, xen lẫn một cỗ thản nhiên thơm mát, sau khi vào bụng còn bốc lên một tia ấm áp, cả người không khỏi tinh thần đều chấn động, cảm giác đói khát cũng biến mất không ít.
Cổ Hạo Nhiên xoay lại đối với Điệp Y nói, “Đây là cái gì? Sao ta chưa từng gặp qua, hơn nữa ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua?” Bên kia Băng Kỳ đã sớm cắt qua rất nhiều thân cây, nhưng vẫn không có nước chảy xuống, Phong tìm được một cây giống y đúc cây Điệp Y đã cắt lúc nãy, cắt qua thân cây thấy chảy ra một ít nước, uống vào miệng vị lại chua xót, hoàn toàn không thể bằng được.
Điệp quay lưng về phía Cổ Hạo Nhiên có vẻ như đang tìm gì đó, lạnh lùng nói, “Ngươi chưa thấy qua không có nghĩa là nó không tồn tại.” Nhưng cũng không giải thích thêm gì nhiều cho Cổ Hạo Nhiên nghe, những cây này cùng loại với cây cối trong rừng mưa ở Âu Châu, Điệp Y từng mò mẫm lăn lộn trong đó suốt một năm trời, cho nên cuộc sống trong rừng mưa vô cùng thuần thục, tất nhiên có thể nhận thức được những thứ nhìn như không thể tưởng nổi lại chân thật tồn tại. Về phần vì sao ở một nơi thiếu mưa như thế này, cây cối lại có thể sinh trưởng tươi tốt, không nằm trong phạm vi suy xét của Điệp Y.
Cổ Hạo Nhiên khó được không cãi lại, nhíu mày nhìn Điệp Y, thuận tay ở thân cây cắt qua một đao, mùi vị vẫn khó uống như trước, bên cạnh Băng Kỳ nhíu mày, cân nhắc nói, “Đây hẳn là vấn đề kinh nghiệm, tựa như trên thân thể con người chỗ nào có thể một đao trí mạng, chỗ nào chỉ đổ chút máu, không biết rõ chi tiết sẽ tìm không thấy điểm mấu chốt.”
Phong, Hành liếc nhau, hờ hững không nói lời nào, trái ngược với vẻ kinh ngạc trên mặt Băng Kỳ, thần thái của bọn họ từ kinh ngạc rất nhanh quay trở về bình tĩnh, từ lúc nhìn thấy chân diện mục của Điệp Y, ở bên người Điệp Y cho dù có phát sinh sự tình gì, bọn họ cũng không cảm thấy không thể tiếp nhận.
Vút, tiếng mũi tên nhọn cắt ngang qua không khí, ánh mắt của Cổ Hạo Nhiên chợt lóe, nhìn về phía Điệp Y đang ở đằng xa, chỉ thấy Điệp Y khom người bắt lấy một con thỏ hoang từ trong đám cỏ, trước ngực của con thỏ hoang bị xuyên thủng một lỗ, máu ào ào chảy ra, Điệp Y đem thỏ hoang ném ra sau, còn bản thân nàng thì tiếp tục tiến sâu hơn vào trong rừng.
Băng Kỳ xem xét kĩ con thỏ hoang, kinh ngạc nói, “Nguyện chủ biết võ công?”
Cổ Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi đáp, “Không biết, chẳng lẽ nàng có võ công hay không, ngươi còn nhìn không ra được?’
Băng Kỳ hơi nhíu mày nói, “Thì bởi vì vậy mới kỳ quái, mọi người xem miệng vết thương bị xuyên thủng, lực đạo cùng tốc độ đều kinh người, hơn nữa vết thương cũng không giống đao hay kiếm hay các loại binh khí tạo thành.”
Nhóm người Cổ Hạo Nhiên tập thể đều phớt lờ nghi vấn của Băng Kỳ, một lúc Cổ Hạo Nhiên thản nhiên nói, “Nhớ kỹ nàng là chủ tử của ngươi là đủ rồi.”
Băng Kỳ hơi cả kinh một chút lập tức nói, “Là Băng Kỳ không phải phép.” Hắn nghe lệnh Nguyệt đường, làm sao có thể nghi ngờ Nguyệt chủ, tuy rằng không có ý tưởng gì khác, nhưng đây cũng không phải là thái độ mà một thuộc hạ nên có.
Một khắc sau (khoảng 15′) Điệp Y mang theo mấy con chim trĩ và thỏ hoang đi trở về, nhìn mấy người đều đang đứng ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau, lạnh giọng nói, “Đứng đó làm gì? Muốn ăn tự mình động thủ.”
Nửa ngày cũng không có ai lên tiếng đáp lời, Minh Thanh xấu hổ lẩm bẩm nói, “Thiếu phu nhân bằng không chúng ta nhẫn chịu chút đi,không chừng phía trước sẽ tìm được hộ dân.”
Điệp Y mắt lạnh quét qua Minh Thanh, lại quét về phía mấy người đang vẻ mặt lúng túng đứng đó, tự mình cầm lấy một con thỏ hoang, đi tới chỗ thụ nước rửa sạch nột tạng, đốt lửa lên, bắt đầu nướng.
Ở một bên Cổ Hạo Nhiên trầm mặc nửa ngày mới đi tới, học theo động tác của Điệp Y bắt đầu làm sạch con thỏ, Minh Thanh vội nói, “Thiếu gia, Minh Thanh đến giúp cậu.” Dứt lời vừa muốn đi tới giúp đỡ.
Cổ Hạo Nhiên nhướn mày nói, “Ngay cả cái bụng của mình cũng không tự giải quyết được, ta còn có thể kêu là Cổ Hạo Nhiên sao.” Đói bụng là một chuyện, bị Điệp Y xem thường mới là chuyện hắn không mong muốn, tuy rằng Điệp Y không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong nội tâm Điệp Y nhất định là xem thường, Cổ Hạo Nhiên không biết từ đâu cảm giác ra được tâm tư của Điệp Y, dù sao hắn chính là cảm giác như vậy, mà hắn muốn khuất phục đối thủ, trước tiên chính là không thể cho đối thủ xem thường.
Cổ Hạo Nhiên tự mình động tay làm tất cả mọi chuyện, đứng bên cạnh nhóm Phong tuy rằng là hộ vệ của hắn, ngày thường đi theo Cổ Hạo Nhiên cũng đều là ăn no mặc ấm, cái gì cũng không cần bọn họ tự mình động thủ, tự nhiên có người đưa lên, vì Cổ Hạo Nhiên liều mạng tuyệt đối không có vấn đề, nhưng còn mấy trò này bọn họ thật sự lực bất tòng tâm, cả năm tùy tùng đều không một ai biết.
Băng Kỳ gặp Hành quay đầu nhìn hắn, không khỏi mỉm cười nói, “Đừng có nhìn ta, ta cũng không biết.” Hàng năm đi theo bên cạnh Cổ gia đương gia, có khi nào ăn ngủ qua núi rừng, khi nào thì cần tới chính mình động thủ làm thức ăn, được xếp vào tinh hoa nhân tài tất nhiên là được dùng vào mục đích lớn, thời gian của bọn họ không phải dùng để tiêu hao cho huấn luyện cuộc sống dã ngoại.
Cổ Hạo Nhiên nhất bút nhất họa đều làm theo Điệp Y, Điệp Y cũng không lên tiếng hờ hững làm theo ý mình, Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy Điệp Y ngắt lá cây gì đó bôi lên, hắn cũng bắt chước hái theo, xem Điệp Y trở thức ăn, hắn cũng trở theo, không mất bao lâu mùi hương thơm lừng tỏa ra bốn phía, đứng ở một bên nhóm người của Minh Thanh không khỏi không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y bắt đầu ăn, sớm đã đói đến không chịu nổi, miệng bắt đầu tự động tự phát cắn nuốt, vừa mới cắn một miếng thì thấy Điệp Y đưa qua con thỏ trên tay cho hắn, Cổ Hạo Nhiên ngẩn người một chút mới kinh ngạc hỏi, “Cho ta?”
Điệp Y lạnh như băng lấy qua con thỏ trên tay của Cổ Hạo Nhiên, vừa tiếp tục nướng vừa hờ hững nói, “Chưa chín, ta không muốn trên đường bị trì hoãn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT