Người thanh niên ừm một tiếng nói: "Đúng, tam ca là người thông minh như vậy, thủ đoạn lại cao minh như vậy, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của người, bây giờ Cổ gia đánh trống giương cờ lộ diện, tam ca nhất định sẽ biết, thu thập bọn chúng là chuyện sớm muộn."

"Đúng, ta phải đem tất cả mọi chuyện Cổ gia làm nói cho tam ca ngươi, để hắn biết nhà bọn họ hại nhà chúng ta thảm thế nào, món nợ này chúng ta nhất định phải nợ máu trả bằng máu, nhất định không bỏ qua bất kỳ người nào trong số họ, nhất định không thể bỏ qua, phải để họ chết không chỗ chôn thân, chết không chỗ chôn thân." Ngữ khí kích động mang theo một tràng tiếng ho kịch liệt.

"Cha, người đừng kích động, người đừng kích động, vết thương của người."

"Kích động, ta có thể không kích động sao, đem toàn bộ nhà chúng ta hủy rồi không nói, còn luôn phái người truy sát chúng ta, nếu không phải vì lúc chúng ta chạy tới Lê châu này, xảy ra bạo loạn, chúng ta mới tránh được mọi chuyện, chúng ta nhất định sớm đã chết trong tay bọn họ rồi.

Bây giờ chỉ còn lại hai phụ tử chúng ta nương tựa vào nhau, những người khác đều không biết đã bị giết, hay bị bắt, hay đang ở nơi đâu, gia nghiệp mấy đời chúng ta vất vả khổ sở mà tích được, bị bọn họ hủy hết không nói, đến cả mọi người trong nhà chúng ta cũng không tha, đuổi cùng giết tận như vậy, bảo ta sao không kích động được, sao không hận được?"

Người thanh niên rõ ràng cũng bị nộ khí của cha hắn truyền nhiễm, chỉ nghe hắn hung dữ nói: "Đúng, nhà họ ức hiếp người quá đáng, nếu không giết được họ, ta làm người thật uổng phí."

"Nói hay lắm, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ, mục tiêu sau này của chúng ta chính là giết sạch người của Cổ gia, chúng ta không xong, thì còn có đời sau của ngươi, đời sau của ngươi không xong thì còn có đời sau nữa, nhất định phải đem nhà họ diệt môn, một tên cũng không để trên đời."

"Đúng, cha, người yên tâm, nhi tử đã nhớ rồi, nhất định sẽ không để họ được yên ổn."

"Được, được, nhất định phải nhớ, đời đời kiếp kiếp phải nhớ." Vừa nói vừa ho vài tiếng.

"Cha, người trước là phải thuận khí, nếu người ngã rồi, nhà chúng ta không thể nào đông sơn tái khởi được nữa, chúng ta tuyệt đối không thể để Cổ gia giữ vị trí số một được, nhất định phải kéo họ ngã xuống, cha, người đừng kích động."

Dưới màn đêm, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp lộ ra ngoài, nửa buổi trời tiếng thở gấp dần dần lắng lại, thanh âm già nua lại lần nữa truyền tới: "Vân Nhi, ngươi chắc là hôm nay không để nữ nhân đó phát hiện chứ?"

Người nam tử được gọi là Vân Nhi, nói: "Chắc chắn, con chỉ nhìn ả một cái, con tin có lẽ sẽ không bị họ phát hiện, cha, bây giờ làm thế nào? Chúng ta phải làm thế nào?"

"Cổ gia này đúng là âm hồn bất tán, chúng ta rơi vào bước đường này, toàn bộ đều là họ ban cho, bây giờ họ còn có thể quay về, dám quay về, vậy thì đừng trách ta."

"Cha, người có cách gì?"

Không có tiếng nói, dường như người già đó đang suy nghĩ, nửa buổi trời thanh âm tang thương truyền tới: "Hây hây, Cổ gia hắn bây giờ quang minh chính đại quay về diễn vai chúa cứu thế như vậy, khiến tất cả người của Thánh Thiên đều xem họ như thần mà sùng bái, kính họ như cha mẹ tái sinh, vậy thì phải hưởng thụ mọi thứ phía sau vầng sáng, có được hậu quả họ nên có.

Ngừng một lúc thanh âm tang thương tiếp tục cười quạc quạc nói: "Bây giờ chúng ta đang có cơ hội tốt, có thể nói trời giúp ta, mọi người ở đây đều bị Cổ gia che mắt, nếu chúng ta nói với tất cả nạn dân ở đây, hỗn loạn lần này, họ không có thực phẩm ăn, không có y phục mặc, không có nhà, mất đi nhiều người thân như vậy, phiêu bạt như vậy, mọi chuyện đều do Cổ gia làm, nếu không phải họ có tính toán ban đầu, bọn họ sao lại bi thảm như hôm nay, ta tin ở đây sẽ nổi lên sóng gió động trời."

Người trẻ tuổi cũng ha ha cười nói: "Vẫn là cha nghĩ được cách hay, ở đây trước mắt nhiều nạn dân như vậy, nếu để họ biết mọi chuyện xảy ra, rốt cuộc là vì cái gì, dựa vào hai người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, sao có đủ năng lực cứu vãn sóng cuồng, nhiều người như vậy mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết họ, ha ha nước cờ này của cha thật hay, chúng ta không tốn mảy may chút sức gì, muốn tất cả người của Cổ gia trở thành lũ chuột qua đường, phải để họ chết không chỗ chôn thân."

Hai người liền điên cuồng cười một trận, tuy thanh âm được đè nén tựa hồ không nghe thấy, nhưng ngữ điệu ngập tràn mùi máu tanh và khoái ý, thì ai cũng biết được lúc này họ vui mừng tới chừng nào.

Pa, pa, pa, trong màn đêm tĩnh mịch đột nhiên truyền tới mấy tiếng vỗ tay trong trẻo, hai người đang nấp ở một góc của ngôi chùa liền kinh ngạc, đều ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm.

"Hay, hay, nói hay lắm, kế hoạch này không tệ, có thể tiến hành." Trong màn đêm hai đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện, chính là hai người Điệp Y và Hồng Tịnh.

Điệp Y lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, người thanh niên bị Điệp Y nhận ra, diện mạo ưu nhã, tuổi chừng hai lăm hai sáu, lúc này lại vàng vọt chỉ nhìn ra nét cơ bản vốn có trên gương mặt, và một nam tử trung niên, nhìn hao hao nhau, chẳng qua bây giờ khuôn mặt trắng bệch, thần sắc tiều tụy, nhưng cũng nhìn ra được vốn là một nhân vật hung hãn hô mưa gọi gió, khóe miệng bất giác cong lên lộ ra nụ cười lãnh khốc, ánh mắt âm lạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hai người trước mặt trong nháy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng ngay lập tức lại được thay bằng thần sắc bình tĩnh.

"Ngươi là ai? Sao xuất hiện ở đây." Quy định ở đây khi đêm xuống không một ai được phép tự ý đi lại, các ngươi lại dám xem như không có gì? Bọn ta phải đi bẩm báo với đội trưởng." Người có thanh âm già nua quay sang hỏi Điệp Y, thần sắc bình thường hơn bất cứ ai.

Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, nửa buổi trời chậm rãi nói: "Vậy cứ đi."

Ba từ đơn giản liền khiến hai phụ tử đang vờ bĩnh tĩnh không biết phải tiếp thế nào, người thanh niên đầu mày hơi nhíu lại, ánh mắt quét qua nhìn Điệp Y một cái sau đó không chắc Điệp Y rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, bất giác quay sang nhìn cha hắn bên cạnh, chính bởi ánh mắt này khiến Điệp Y khẳng định thân phận hai người, sau đó không đợi hai người trả lời, lãnh khốc nói: "Sơn đương gia, đã lâu không gặp."

Nam tử trung niên đó vẻ mặt bất động, nhưng trong âm thầm không tự chủ được mà run lên, miệng lại rêu rao: "Ngươi đang nói chuyện với ai, đừng có nhầm người, tiểu phu nhân, đừng có mà kết thân lung tung, đêm hôm khuya khoắt tới đây ngươi không cần tới đức hạnh, thì cũng đừng làm hỏng phẩm đức của phụ tử ta." 

Điệp Y nghe vậy liền nhàn nhạt cười, trong ánh mắt lại bắt đầu bao phủ một cỗ sát khí, nam tử trung niên đó thần sắc bất động vờ như không biết gì, người thanh niên dưới sát khí bức người của Điệp Y, ánh mắt có chút lay động, hơi nghiêng sang cha hắn.

Điệp Y trong tiếng cười nhàn nhạt, quay sang nam tử nói: "Trên hội Bách Bảo có gặp một lần, người kế thừa tương lai của Sơn gia, thật sự khiến người ta gặp rồi khó quên, không ngờ hôm nay lại ở Lê châu này trùng phùng, xem ra các ngươi từ đầu tới cuối không thoát khỏi tay bọn ta."

Lời này vừa nói ra, người trung niên và người thanh niên đều biến sắc, lời này nói chắc như vậy, khiến họ không thể tranh biện được nữa, sau đó người thanh niên thay đổi thần sắc nhìn tựa như ôn nhu trên mặt hắn, vẻ mặt trở nên đáng sợ nói: "Đương gia chủ mẫu Cổ gia, không biết sao ngươi lại nhận ra tại hạ, ta nhớ chúng ta chẳng qua chỉ có duyên gật đầu chào hỏi mà thôi, vả lại ta nhớ rất rõ, ngươi cũng không tỉ mỉ nhìn ta, vì sao đến cả ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào nhau, mà ngươi lại có thể nhận ra ta, còn nói chắc chắn như vậy."

Điệp Y lộ ra nụ cười thản nhiên, lạnh lùng nói: "Ánh mắt của ngươi."

Trên hội Bách Bảo ngày đó Điệp Y và ấu tử của Sơn gia, chẳng qua chỉ nhìn nhau một cái, chính là ánh mắt này khiến Điệp Y nhớ kỹ trong lòng, nhìn tựa văn nhã, nhưng lại ẩn giấu sâu trong đó là vẻ âm lạnh và suồng sã, ánh mắt sắc bén đó không cần biết là ẩn giấu thế nào cũng đều khiến người khác toàn thân không thoải mái, chính vì ánh mắt này, cũng chỉ cần ánh mắt này, Điệp Y đem người này khắc sâu trong lòng, không phải là dáng mạo, mà là ánh mắt, người có thể thay đổi về dáng mạo, nhưng vĩnh viễn cũng không cách nào thay đổi được ánh mắt.

Được đương gia của Sơn gia gọi là Vân Nhi Sơn Vân, nghe câu trả lời lạnh lùng vỏn vẹn bốn từ của Điệp Y, bất giác ngẩn ra tại chỗ, chỉ có một ánh mắt mà đã ghi nhớ được hắn, không biết đây là vinh hạnh của hắn, hay là bi ai của hắn.

Cha của Sơn Vân trước mắt cũng chính là đương gia đương nhiệm của Sơn gia, lúc này lạnh lùng nhìn Điệp Y nói: "Đã bị ngươi nhận ra, lão phu cũng nhận thôi, đi, gọi tên tiểu súc sinh Cổ Hạo Nhiên tới đây cho ta, lão phu muốn xem xem hắn có thể làm gì lão phu?"

Điệp Y sắc mặt chợt sầm xuống roi ngựa luôn cầm trên tay, liền vung một roi lên, giận dữ quét qua vết thương trên cánh tay Sơn đương gia, liền chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, thanh âm lãnh khốc của Điệp Y cùng lúc vang lên với tiếng thét đó, thản nhiên nói: "Ngươi không có tư cách." Dám gọi Cổ Hạo Nhiên là súc sinh, vậy thì đánh hắn giống một súc sinh.

Sơn đương gia sau một tiếng thét chói tai, con ngươi xoay chuyển đột nhiên cắn răng cao giọng kêu lên, nắm lấy chân Sơn Vân đang đứng bên cạnh, Sơn Vân liền hiểu ý, xé họng kêu lên: "Cứu mạng a, cứu mạng a, người Cổ gia muốn giết người, người Cổ gia muốn giết người, mau tới cứu mạng a."

Vừa xé họng gào lên, những nạn dân được phân bố tới ở đây đều tỉnh dậy, chạy về hướng này, ánh mắt Điệp Y chợt lạnh sát khí toàn thân lộ ra, Sơn đương gia cũng là người biết tận dụng thời cơ, liền vừa cao giọng kêu đau, vừa cao giọng cầu xin: "Đừng giết ta, đừng giết ta, ta không dám nữa, ta không dám đem bí mật của nhà các ngươi nói ra nữa, ngươi đừng giết ta, cầu xin ngươi đừng giết ta, ta không dám nói nữa."

Tiếng bước chân ngày càng gần, Hồng Tịnh luôn theo sau Điệp Y không nói lời nào, lạnh lùng nhìn mọi chuyện, thấy hai người làm trò biểu hiện rất đầy đủ, khóe miệng bất giác kéo ra nụ cười chế nhạo, không nói hai lời trực tiếp xoay người đi ra từ bóng tối, hướng về bên ngoài cửa nhỏ, phụ tử Sơn gia này vì thân phận bối cảnh đặc biệt, Sơn Vân còn có lời muốn nói với cha hắn, cho nên tìm nơi chỉ có một cánh cửa ra vào, nơi vắng vẻ nhất trong chùa, cho nên lúc này chỉ còn biết trừng mắt nhìn Điệp Y đứng chắn ngay cửa.

"Sao thế, sao thế? Xảy ra chuyện gì? Nửa đêm nửa hôm là ai đang quỷ khóc thế này?" Đội trưởng phụ trách nơi này vẻ mặt tức giận cầm đầu xông tới.

"Đứng Lại." Một thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên, đội trưởng này vừa nhìn, thấy chỉ có Hồng Tịnh đang đứng chính giữa sân, dưới ánh trăng khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn đám người chạy tới.

"A, là Hồng gia, Hồng gia, muộn thế này rồi sao người còn ở đây? Phu nhân đâu? Ở đây xảy ra chuyện gì, không phải phu nhân đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Đội trưởng thấy là Hồng Tịnh liền thay đổi vẻ hung dữ, mặt tươi cười bước lên đón, lại thấy Điệp Y người Hồng Tịnh luôn theo bên cạnh không có ở đây, liền trở nên hoảng sợ.

Hồng Tịnh mỉm cười nói: "Không có chuyện gì to tát, ta và chủ tử thị sát qua đây, không ngờ gặp phải cừu nhân trước đây, nhà chúng tôi trong tay họ chịu thiệt không ít, chủ tử đang tìm họ xả giận đấy, ngươi nghe xem, những chuyện này tới bây giờ vẫn không quên bôi nhọ nhà chúng tôi."

Lúc đám người nghe thấy tiếng gào thét mà chạy tới, cũng nghe thấy Hồng Tịnh giải thích tựa như không có gì, sau đó ai nấy đều sục sôi căm phẫn nói: "Dám sỉ nhục Cổ gia, đây thuần túy là tìm chết, không có Cổ gia bây giờ làm gì còn có chúng tôi, lại dám nói như vậy, chúng ta đi xẻo thịt lóc da bọn họ, ngàn vạn lần đừng để họ làm hại tới phu nhân." Vừa nói vẻ mặt vừa phẫn nộ xông vào trong.

Hồng Tịnh liền cười nói: "Đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, sao có thể phiền mọi người được, mọi người vẫn là nên trở về ngủ tiếp vậy, ngày mai còn phải đón chào một ngày mới, chuyện này để chúng tôi tự mình giải quyết, càng huống hồ thủ đoạn chủ tử nhà ta mọi người lại không phải không biết, chỉ có chủ tử thu thập người khác, vẫn chưa có ai có thể động được chủ tử, mọi người yên tâm trở về đi."

Nói xong, thấp giọng ra hiệu, nhẹ nhàng nói: "Chủ tử không thích mọi người quấy rầy, điểm này mọi người đều hiểu rõ mà đúng không?"

Điệp Y thủ đoạn thế nào, dù có một số người sau này mới tới chưa được thấy qua, nhưng được người tới trước một truyền mười, mười truyền trăm, cứ thế mà truyền đi, Điệp Y trực tiếp trở thành người đẹp thủ đoạn mạnh mẽ không gì là không thể, ai nấy căn bản đều không dám chọc vào, lúc này thấy Hồng Tịnh nói vậy, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, hướng Hồng Tịnh làm tư thế tay, từng bước chân lần lượt rời đi.

Trong căn nhà nhỏ, Điệp Y lạnh lùng nhìn hai người trước mặt đang kêu gào rách cổ họng, nhàn nhạt nói: "Quậy đủ chưa, ta đã cho các ngươi cơ hội thể hiện bản lĩnh của các ngươi, bây giờ vừa ý chưa?"

Ngữ điệu băng lạnh được hai người trước mặt nghe mà biến sắc, khiến hai người vốn còn tương đối chịu đựng được, liền mất đi huyết sắc, vẻ mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào Điệp Y.

"Sao vậy được, sao vậy được, sao họ không tin ta?" Sơn đương gia dường như không thể chấp nhận sự thật này, làu bàu nói.

"Rất đơn giản, vì Cổ gia mới là phụ mẫu cho họ cái ăn cái mặc, còn các ngươi không là gì cả, dù dựa vào lời ngươi nói mọi chuyện đều do Cổ gia khởi xướng, vậy thì đã sao? Sơn đương gia, lẽ nào ngươi đã quên, có tiền là có tất cả, bây giờ một mình ngươi quan trọng, hay là cả Cổ gia quan trọng hơn? Ngươi lẽ nào đã không tính toán được?" Hồng Tịnh vừa quay lại, mang theo vẻ chế nhạo quay sang nói với hai người họ.

Không hợp thời, thời cơ đã qua, cứ cho là ngươi nói đúng, cứ cho là ngươi tính toán không sai, nhưng trước mắt không gặp được thời cơ tốt, mọi thứ đều là uổng công, nếu Sơn đương gia từ từ tiến hành kế hoạch của hắn, có lẽ sẽ có được kết quả rất quan trọng, nhưng, bây giờ, số phận của họ chỉ có thể là những tù nhân.

Điệp Y thản nhiên nhìn hai người hoàn toàn biến sắc trước mặt, bọn họ hại Cổ gia nhiều bao nhiêu, người ngoài không biết nhưng nàng biết rất rõ, vừa nãy thái độ thù địch trong những lời nói đó có bao nhiêu nặng, người khác không cảm giác được nhưng nàng lại cảm giác được, lời thề thù hận và cay độc ăn sâu vào xương tủy đó, có thể khiến người ta tản phát sự lạnh lẽo từ đáy lòng.

Vốn Điệp Y chỉ đối phó với Đông Sở Quân của Sơn gia, những người khác còn chưa tính tới, nhưng mà bây giờ đừng trách nàng nhổ cỏ tận gốc, Sơn gia này nàng phải đuổi cùng giết tận.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì? Ta nói ngươi biết chỉ cần tam ca của ta, chính là...chính là Đông Sở Quân còn ở trên triều đình một ngày, thì các ngươi đừng hòng đụng vào chúng tôi, chúng tôi là hoàng thân quốc thích, là nhân vật quan trọng trong triều đình, ngươi dám giết chúng tôi thì sẽ bị chu di cửu tộc" Sơn Vân thấy Điệp Y vẻ mặt sát khí, roi ngựa trong tay càng siết càng chặt, mang theo áp lực mãnh liệt bước về phía họ, bất giác có chút hoảng sợ.

Điệp Y đầu mày cuối mắt toàn là sát khí, nụ cười mang theo huyết tanh cong lên, lạnh lùng nói: "Giết ngươi, giống như bóp chết một con kiến, ta làm gì mà không dám?" Nói xong roi trong tay giận dữ quất về phía hai người, quấn lấy một cuộn da thịt rồi mới thu về.

Sơn đương gia và Sơn Vân liền kêu thét lên, Hồng Tịnh đứng bên cạnh cười nhạo: "Thế nào, đường đường là đương gia của Thánh Thiên đệ nhị môn đình bây giờ lại có bộ dạng này?"

Điệp Y thản nhiên nói: "Muốn chúng tôi chết không chỗ chôn thân, vậy để ta cho các ngươi nếm thử mùi vị roi hình, chết, quá đơn giản, mùi vị của muốn sống không được muốn chết không xong mới là mùi vị cực đỉnh của nhân gian" Vừa nói vừa mạnh mẽ quất xuống hai roi, lại lấy về hai mảnh máu thịt, máu tươi thuận theo roi da chảy xuống, ánh trăng rọi vào căn phòng bày ra một vẻ yêu diễm quỷ dị.

Còn tiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play