Đám người xem vốn đang trong tình trạng hưng phấn, lúc này lại nghe là một vị nữ nhân, trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, sau đó đột nhiên lại bạo phát, tiếng cười, tiếng la hét, tiếng huýt sáo, tiếng cổ động.. trong nháy mắt bạo phát, nếu trường đấu này có nóc, chắc trong nháy mắt sẽ sụp đổ chôn vùi đi mọi thứ vang trời này.

"Nữ nhân, lại là nữ nhân, ha ha ha ha, bổn quận vương vẫn là lần đầu tiên nghe nói nữ nhân dám tham gia."

"Ồ, ồ, không biết là dạng nữ nhân gì mới dám tới tham gia cuộc thi đấu thế này, quá nửa là loại hình mụ dạ xoa."

"Mau đi, mau cho ả ta ra đây, để bọn ta xem xem."

Người chủ trì trong tiếng ồn ào điên cuồng của mọi người vội lớn tiếng nói: "Xin mọi người giữ trật tự, lai lịch vị nữ sĩ này không nhỏ, là người được tôn khách của Ảnh Thúc chúng ta tiến cử tới, mà bản thân cũng là hoàng thân quốc thích của Thánh Thiên, cho nên, xin mọi người giữ được phong độ nên có của Ảnh Thúc chúng ta."

Lời này vừa nói ra đám quý tộc vốn đang điên cuồng đều trở nên kinh ngạc, lời nói vốn không chút e dè gì cũng thu liễm một chút, người chủ trì vừa thấy tình hình này liền lớn tiếng tuyên bố nói: "Xin mời vị nữ tuyển thủ duy nhất của chúng ta, Nhất, ra trường thi đấu." Nói xong, lập tức mau chóng rời khỏi trường đấu.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đạo thân ảnh màu phỉ thủy từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ thấy dung mạo tuyệt diễm, thần tình băng lạnh, một thân cung trang y quần đang nhẹ nhàng bay trong gió, cách ăn mặc trên người không chút nào tương xứng với cuộc thi đấu nên có, vân đạm phong khinh như đang du ngoạn, chứ không phải chuẩn bị đối mặt với cuộc xung sát.

Đám quý tộc vốn còn đang chi chi cha cha cười nói, liền trở nên yên tĩnh, nhìn chằm chằm vào nữ nhân bình chân như vại đang đứng trong trường đấu, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất lạnh như băng sương, đôi mắt thanh lạnh, cảm giác đáng sợ lặng thầm đó, khiến tất cả người ở đây đều siêu đổ.

Cổ Hạo Nhiên từ sau khi nghe người chủ trì nói nữ tuyển thủ tới từ Thánh Thiên, mày đầu liền chau lại, lúc này thấy sự thanh lạnh độc nhất vô nhị trong trường đấu, dung nhan tuyệt thế vô bì, trừ Điệp Y ra còn có nữ nhân nào xinh đẹp xán lạn chói mắt, câu hồn đoạt phách như vậy, thấy Điệp Y thong thả không bức bách đứng ở đó, ánh mắt liền phức tạp nhìn Điệp Y yên tĩnh đứng trong trường đấu.

Minh Hoàng bên cạnh thấy là Điệp Y xuống trường đấu, bất giác kinh ngạc quay sang Cổ Ly nói: "Chuyện này khiến ta quá kinh ngạc rồi."

Cổ Ly nhẹ nhướng mày nói: "Ta cũng rất kinh ngạc" Minh Hoàng liền kinh ngạc nói: "Nói vậy không phải do Thu Hoành Quân tiến cử rồi?"

Cổ Ly còn chưa nói gì, Đông Sở Quân bên cạnh ưu nhã cười nhàn nhạt nói: "Người Thánh Thiên vốn là người một nhà mà, ta biết người vợ này của tiểu lục không tệ, muốn để Minh Hoàng vui hơn, đương nhiên phải để cao thủ thật sự ra trường đấu mới có không khí, cho nên ta tiến cử nàng ta tới góp vui cho mọi người."

Lời này vừa nói xong đám người Cổ gia đều kinh ngạc không thôi, sự nghi hoặc trong lòng Cổ Hạo Nhiên mấy ngày nay liền được cởi bỏ, hèn gì mấy ngày nay Điệp Y đều đi vắng, thì ra tới tìm Đông Sở Quân, nhưng mà sao nàng lại để Đông Sở Quân tiến cử? Đây rốt cuộc là ý gì? Nếu nàng muốn tham gia để Cổ Ly đi nói có gì mà không được, lại đi tìm Đông Sở Quân làm người trung gian, chuyện này bên trong đó rốt cuộc hàm chứa những gì, Cổ Hạo Nhiên trong nhất thời cũng chưa suy nghĩ ra.

Bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh bất giác đều đưa mắt nhìn nhau, Điệp Y ra thi đấu đã khiến họ rất kinh ngạc rồi, mà người tiến cử nàng lại là Đông Sở Quân, càng khiến người ta kinh ngạc hơn, tuy nói không có địch nhân vĩnh viễn, nhưng mà nhanh như vậy đã hợp tác, cũng khiến bọn Cổ Hạo Danh tương đối kinh ngạc.

Minh Hoàng nghe Đông Sở Quân nói vậy, bất giác nhướng mày kinh ngạc nói: "Nói vậy Điệp Y này thật sự là cao thủ hay sao?"

Đông Sở Quân mỉm cười nói: "Có phải là cao thủ hay không, nói miệng không bằng chứng, Minh Hoàng xem rồi biết" Minh Hoàng thấy Đông Sở Quân nói vậy, sau đó mỉm cười gật đầu nói: "Nói không sai, Thu Hoành Quân, Đông Sở Quân này cho chúng ta hai sự kinh ngạc a."

Cổ Ly nói nói cười cười: "Đứa cháu dâu này của ta cũng có chút bản lĩnh, ta nghĩ nó đã tham gia, thì tuyệt đối sẽ không để mọi người thất vọng." Cổ Ly vừa thấy Điệp Y ra trường đấu, tuy không rõ Điệp Y có mục đích gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, sau đó mở miệng đón lời.

Nhưng thấy Điệp Y yên lặng đứng trong chính giữa trường đấu, bò đen vốn vừa thi đấu thì đã phải thả ra, lúc này mới từ từ thả, bò đen đôi mắt đỏ rực trừng lên nhìn Điệp Y, lỗ mũi phát ra tiếng gầm gừ, vì chưa nhìn quen cách ăn mặc thường thấy, cho nên trong nhất thời chưa phát động đòn công kích.

Điệp Y lãnh khốc nhìn bò đen bồn chồn bất an ở phía trước, vải đỏ trong tay vừa động liền ném đi tứ phía, bò đen đó thấy thứ đồ đỏ tươi, tính cuồng đại phát sau đó giơ chân lên xông về phía Điệp Y.

Đám người trên khán đài thấy Điệp Y một thân mềm yếu đứng yên trên mặt cỏ, máu tươi trên đám cỏ xung quanh nhờ dung nhan tuyệt thế của nàng, có một loại cảm giác khiến người ta thấy huyết tanh bạo lực từ tận đáy lòng, lúc này thấy bò đen đã nổi trận lôi đình xông về phía tuyệt thế giai nhân mềm yếu, đám người trên khán đài bất giác đều đồng thanh kêu lên kinh hãi.

Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bò đen, thấy thế tới như chẻ tre xông về phía nàng, khóe miệng Điệp Y bất giác cong lên lộ ra nụ cười lãnh huyết, đoản kiếm cầm trong tay đột nhiên từ lòng bàn tay bắn ra, chân vừa hạ xuống, lấy vải đỏ trong tay trùm lên đầu bò đen, đồng thời nghiêng qua tránh bò đen xông tới trực diện, tay trái nãy giờ bất động nhanh như chớp đưa ra, nắm chặt lấy sừng bò đen xông tới, mượn thế xoay người một vòng trên không trung, trong nháy mắt ngồi lên lưng bò đen.

Giao chiến chỉ trong nháy mắt, mọi người trên khán đài còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Điệp Y cưỡi lên người bò đen đang không ngừng nổi nóng, thủ đoạn đẹp như vậy, tính toán chuẩn như vậy, phản ứng hơn người, thân thủ hoàn mỹ đều trong nháy mắt bộc lộ ra.

Cổ Hạo Nhiên trên hàng ghế dành cho khách quý không nói hai lời, trực tiếp đứng lên cầm đầu reo hò cổ vũ, Cổ Hạo Dương, Cổ Hạo Danh, Cổ Hạo Thanh bên cạnh cũng đều cười và bắt đầu cổ vũ, tuy vào lúc này Điệp Y đại diện cho Đông Sở Quân, nhưng nói thế nào cũng là con dâu của Cổ gia, Cổ Hạo Nhiên làm mất mặt, Điệp Y sẽ đi tìm về, dù thế nào cũng khiến bọn Cổ Hạo Dương thoải mái một chút.

Cổ Ly nhàn nhạt cười nói: "Thủ đoạn này đẹp."

Minh Hoàng ánh mắt vui mừng quay sang Cổ Ly nói: "Thân thủ rất mau lẹ, đây mới là cao thủ trong cao thủ a" Cùng lúc quay sang Đông Sở Quân nói: "Quả nhiên không tiến cử nhầm người, không tệ, không tệ."

Đông Sở Quân ưu nhã cười nói: "Phần hay còn ở phía sau, đây chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi." Hắn đã được thấy thân thủ hơn người và thủ đoạn tàn khốc lãnh huyết của Điệp Y, biết đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ với nàng mà thôi, tuy biết quan hệ giữa mình và Điệp Y chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng nữ nhân cực phẩm như vậy thật sự khiến hắn không thể không cảm khái, vì sao không gặp được nàng trước Cổ Hạo Nhiên a.

Điệp Y trở người cưỡi trên lưng bò, bò đen cảm giác được có người đang ngồi trên người nó, liền điên cuồng bạt mạng động đậy cơ thể, muốn đem Điệp Y đang ngồi trên đó hất ngã xuống, lại thêm vào đằng trước đã bị Điệp Y dùng vải đỏ che mắt, bò đen càng thêm cuồng bạo, tiếng kêu gào phẫn nộ kinh thiên động địa, còn cuồng nộ hơn cả những con bò ra trường đấu trước đó.

Đôi chân Điệp Y kẹp chặt vào bụng bò đen, cả người nằm rạp lên lưng bò đen, đoản kiếm trong tay mau chóng men theo cổ bò đen mà rạch một vòng, sau đó cũng không thèm quan tâm làm vậy có hiệu quả như thế nào, xoay người trong không trung liền đứng lên lưng bò đen, trong mắt bắn ra sát ý khiến người ta nghẹt thở, đoản kiếm trong tay không biết từ lúc nào đã được đổi sang giữa đôi chân, mượn sức của cú xoay người trong không trung mang theo trọng lượng toàn cơ thể, mạnh mẽ đâm sâu vào xương sống bò đen.

Chỉ thấy bò đen kêu lên thảm khốc, cơ thể bắt đầu kịch liệt lắc lư, khí tức cuồng bạo đó càng trở nên bức người, cả trường đấu trong nhất thời không có thanh âm gì, chỉ có tiếng kêu cuồng nộ đó vang lên không trung, khiến mọi người đều khiếp sợ.

Đám quý tộc trên khán đài thấy Điệp Y vẻ mặt thản nhiên đứng trên lưng bò, mặc cho bò đen cuồng loạn chạy lung tung thế nào, bạo nộ kêu gào thế nào, cứ như núi Thái Sơn có đổ xuống đó, cũng vẫn như nhẹ tựa lông hồng dường như không chút trọng lượng dựa trên lưng bò đen, giống ngọn lau trong mưa gió, mặc cho cuồng phong, trôi dạt khắp nơi, vẫn cao ngạo. Nhìn cảnh này, mọi người đều bất giác kinh ngạc trừng to mắt nhìn Điệp Y lạnh như băng sương, tư thái tuyệt mỹ như vậy, sức mạnh cường đại như vậy, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc cùng lúc càng thêm kinh hãi.

Trong mắt Minh Hoàng thoáng qua tia bá đạo, ngón tay không ngừng gõ lên ghế, liên tục gật đầu nói: "Hay cho một giai nhân dung mạo và sức mạnh đều có, hôm nay mới biết thế đạo này còn có nhân vật cực phẩm như vậy, xuất sắc như vậy, phong hoa tuyệt đại như vậy."

Hữu tướng bên cạnh Đông Sở Quân vẻ mặt chấn kinh nhìn Điệp Y cao ngạo đứng đó, làu bàu nói: "Hay cho một nhân vật xuất chúng, hay cho một thân bản lĩnh cao cường, hay cho sát khí mãnh liệt." Đông Sở Quân bên cạnh nhàn nhạt quét mắt nhìn Hữu tướng một cái, trong mắt thoáng qua sự châm biếm và oán giận.

Lần này Cổ Hạo Ảnh đứng dậy dựa vào Cổ Hạo Nhiên nói: "Không ngờ Điệp Y còn có bản lĩnh này, đã như vậy cũng có thể đứng vững được, ta muốn xem nàng ta làm thế nào để thu thập con bò đen này."

Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên lộ ra nụ cười diễm lệ, ngạo mạn đắc ý nói: "Nàng đã thu thập xong rồi."

Cổ Hạo Ảnh hơi kinh ngạc nhìn vào trường đấu, chỉ thấy con bò đen điên cuồng chạy loạn đó đã từ từ chậm lại, nhưng toàn thân lại không một chút thương tích, ngay cả chút máu cũng không có, Cổ Hạo Ảnh bất giác khó hiểu quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên đang vui mừng đắc ý. Chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên dưới ánh mặt trời, cả người phối thêm bộ y phục trên người hắn, tản phát ra sự chói mắt khó nói thành lời, và Điệp Y đang ở nơi xa xa trong trường đấu hòa lẫn vào nhau, trong trường đấu một đông một tây thu hút ánh mắt của mọi người.

Chính giữa trường đấu Điệp Y đứng yên trên lưng bò đen, tiếng kêu gào và sự điên cuồng của bò đen dần dần biến mất, không tới một khắc cả người con bò đột nhiên bắt đầu co rút, ngày càng kịch liệt, sau đó con bò đen bi thống kêu lên mấy tiếng, bốn chân mềm nhũn ngã xuống, Điệp Y giẫm lên lưng bò đen, xoay người một cái nhảy xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người trên đài, thần sắc vô cùng thản nhiên, ánh mắt quét qua xong sau đó nhìn cũng không nhìn con bò đen phía sau, phủi tay áo đi về hướng Cổ Hạo Nhiên.

Cả trường đấu yên lặng một hồi, mọi người đều ngẩn ra nhìn bò đen ngã xuống, và Điệp Y vẻ mặt băng sương rời khỏi, trong nhất thời không làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là chấn kinh với biểu tình thản nhiên dị thường của Điệp Y, cho nên không có người nào phát ra thanh âm gì.

Im lặng, nửa buổi trời người chủ trì toét miệng đi lên trước, nhìn bò đen nằm bất động trên mặt đất, lại nhìn Điệp Y đã đi tới hàng ghế dành cho khách quý, bất giác nhướng mày đưa chân đá đá lên người bò đen đang nằm bất động, muốn phán đoán đây rốt cuộc là sống hay đã chết.

Cái đạp không cố ý đó, đột nhiên màu đỏ bắn ra khắp nơi, người chủ trì sợ hãi kinh ngạc kêu lên sau đó lùi lại phía sau, nhìn lên đám người trên khán đài cùng lúc kinh ngạc kêu lên, sắc mặt kinh ngạc nhưng đôi mắt lại phủ lên vẻ hưng phấn và khát máu, chỉ thấy bò đen trước mặt người chủ trì, bị hắn đạp một cái sau đó máu từ quanh cần cổ đột nhiên chảy ra, trong phạm vi vài mét toàn bộ đều bị máu tươi nhuộm hồng, mà cơ thể cường tráng của bò đen trong nháy mắt bị vùi xuống, cả tấm da phủ lên bộ xương, gầy như xác ướp.

Đám người trong trường đấu liền sợ hãi kinh hô, đều không rời mắt nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trong trường đấu, ngay cả bọn Minh Hoàng cũng đều kinh ngạc nhìn chằm chằm, sắc mặt người chủ trì thay đổi mấy bận sau đó đi lên trước, nửa buổi trời từ trên lưng bò đen dốc toàn lực lấy ra một thanh đoản kiếm, trên lưỡi đoản kiếm không có gì cả, sạch như chưa dùng qua, nếu không phải tận mắt nhìn thấy được lấy ra từ trên lưng bò, ai cũng không thể tin lợi khí này đã được dùng qua.

Người chủ trì ngồi xổm xuống sờ lên xác bò đen, nửa buổi trời đứng dậy vẻ mặt kinh ngạc tuyên bố nói: "Xương sống của bò toàn bộ đều bị đứt, máu trong người chảy cạn kiệt, xác định đã chết, trận này tuyển thủ Nhất thắng lợi." Lời này vừa nói ra trước là yên tĩnh trong nháy mắt, tiếp đó là một trận reo hò, thủ đoạn tuyệt sát của nữ nhân tuyệt mỹ này, khiến tất cả mọi người sau phút chấn kinh chính là hưng phấn cực độ, bọn họ không quan tâm sau cùng là ai hạ được ai, bọn họ chỉ quan tâm cục diện có ngoạn mục hay không ngoạn mục, quá trình có huyết tanh hay không huyết tanh mà thôi.

Cổ Hạo Nhiên kéo lấy tay Điệp Y nhướng mày nhẹ cười nói: "Hảo thủ đoạn, ta biết nàng sẽ dùng chiêu này, đối phó với loài súc sinh nên như vậy." Khóe mắt Cổ Hạo Nhiên sớm đã thấy Điệp Y đem đoản kiếm đâm vào xương sống bò đen, thủ đoạn như vậy hắn đã từng thấy qua, đó là thủ đoạn từng dùng đối phó với bọn thổ phỉ, tuy thủ pháp có chút không giống, nhưng hắn tuyệt đối tin không phải đơn giản như vậy, quả nhiên là vậy.

Điệp Y nhàn nhạt gật đầu nói: "Tốt hơn thủ đoạn của ngươi."

Cổ Hạo Nhiên thấy mọi người trong trường đấu đều nhìn về phía hắn, bất giác trên mặt tươi cười đầy vẻ sủng nịnh nói: "Phải, phải, phải, nàng lợi hại hơn ta được chưa?" Điệp Y nhìn lại Cổ Hạo Nhiên một cái, không nói gì kéo hắn ngồi xuống. Biết Cổ Hạo Nhiên tuy ngoài miệng nói náo nhiệt, trong lòng lại là một cảm nhận khác, dưới nụ cười miễn cưỡng, Điệp Y biết Cổ Hạo Nhiên đối với những chuyện này là phẫn nộ và chán ghét.

Hai người vừa ngồi xuống Hữu tướng bên cạnh liền nói: "Thủ đoạn rất cao minh, thực lực rất cường hãn, Đông Sở Quân, không ngờ ngươi còn giấu món này, đây so với người ta tiến cử còn cao cường hơn nhiều, Đông Sở Quân ngươi còn nói cái gì mà không có nhân tài, ngươi nhìn xem, đây không rõ ràng là cao thủ còn gì?"

Đông Sở Quân trên mặt dường như mãi mãi đều duy trì nụ cười ưu nhã, nghe Hữu tướng nói vậy sau đó mỉm cười nói: "Làm gì có, làm gì có, nàng ta dù có lợi hại thế nào chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử, sao có thể bằng nam tử a." Miệng nói toàn lời khiêm tốn, thần sắc lại có chút đắc ý, nhưng càng nhiều hơn nữa là sự thâm trầm thoáng qua.

Minh Hoàng quay sang Đông Sở Quân lắc đầu nói: "Bổn hoàng trước giờ vẫn chưa từng thấy qua thủ đoạn như thế này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bổn hoàng tuyệt đối sẽ cho rằng cảnh như vậy là lời đồn nhảm, xương sống đứt lìa từng đoạn cái này phải cần bao nhiêu sức, phải là thủ đoạn thế nào mới khiến huyết dịch trong nháy mắt chảy cạn, quan trọng nhất là bổn hoàng lại không nhìn thấy nàng ta ra tay thế nào, aizz, không nói còn được, cái này vừa nói ra, đơn giản không phải là việc người có thể làm, đây là trận thi đấu tuyệt vời nhất mà bổn hoàng được xem, Đông Sở Quân, người ngươi tiến cử thật tuyệt."

Cổ Ly vẻ mặt mỉm cười ngồi bên cạnh thỉnh thoảng cũng khiếm tốn vài câu, nghe trên dưới Ảnh Thúc khen ngợi Điệp Y, nụ cười trên mặt ngày càng nồng, sự chế nhiễu trong lòng cũng ngày càng nặng, Điệp Y đây là người được Đông Sở Quân tiến cử, không cần biết nàng ta vốn là thân phận gì, điều này đã bị hắn làm rõ cùng một mạch với Đông Sở Quân, cứ cho là Điệp Y là người nhà hắn, cho nên sự huy hoàng cũng chỉ rơi vào người Đông Sở Quân, vì vào lúc này Điệp Y đại diện cho Đông Sở Quân.

Mà ngược lại nếu có gì thất bại, hoặc có hành động gì khác, gánh chịu mọi thứ vẫn chỉ là Đông Sở Quân, Cổ Ly biết vinh quang và thất bại gì đó, đều sẽ không khiến Đông Sở Quân và Điệp Y để tâm, thứ họ để tâm chắc chắn là chuyện khác, Cổ Ly cười nhạt nhìn Đông Sở Quân được nịnh hót, đã khiến hai người có thể liên thủ, nhất định là cục diện đôi bên cùng thắng, vậy thì để hắn xem xem làm thế nào để đôi bên cùng thắng, mà hắn tin một màn này, chẳng qua chỉ là mới bắt đầu.

Vào lúc mọi người đang tranh thủ khen ngợi Điệp Y, trên trường đấu đã bắt đầu tiến hành trận đấu cuối cùng, lần ra trường đấu cuối cùng này là người thắng cuộc năm ngoái, cũng là người Hữu tướng tiến cử, vốn hắn được xếp làm tiết mục áp chót để làm dấy lên cuộc thi đấu, nhưng bây giờ tuy tiếng huyên náo vẫn nhiệt liệt như trước, nhưng sớm đã không điên cuồng như lúc Điệp Y vừa giết chết bò đen, dường như có thể nói là đã mệt mỏi.

Vì người ra thi đấu sau cùng này là cao thủ, cho nên tất cả tiến lùi, tránh né, công kích, đều tiến hành có thứ tự không loạn, tuy cấp biệt cao hơn nhiều so với những trận trước đó, nhưng lại thiếu đi một loại ngoạn mục khiến mọi người đã ăn no, lại cố nuốt xuống nữa.

Cổ Hạo Ảnh quét mắt nhìn cuộc thi đấu đang tiến hành sau đó, quay đầu nhìn Điệp Y thấp giọng nói: "Ta nói Điệp Y a, vừa nãy chiêu đó của muội là làm thế nào vậy? Sao lại có uy lực lớn như thế?" Tuy Cổ Hạo Ảnh cũng thấy hàng loạt động tác của Điệp Y, nhưng vì sao phía sau lại có hiệu quả cường hãn như vậy, hắn cũng nghĩ không thông, bọn Cổ Hạo Danh bên cạnh nghe Cổ Hạo Ảnh hỏi, sau đó cũng đều quay đầu lại dóng tai lên nghe.

Điệp Y ừm một tiếng rồi nói: "Không có gì đặc biệt cả."

Cổ Hạo Nhiên bên cạnh cùng lúc nói: "Chỉ cần luyện tập nhiều thì được thôi, không có gì to tát cả." Vừa nhẹ quét mắt nhìn qua bọn Cổ Hạo Ảnh một cái.

Bọn Cổ Hạo Ảnh thấy Điệp Y không nói, trong nháy mắt bất giác hiểu được ý của Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên, sau đó đều ngậm miệng không nói, đưa mắt nhìn nhau sau đó mỉm cười nhìn vào trong trường đấu. Trong quá trình Điệp Y đi xuống, không ai hỏi vì sao Điệp Y lại liên thủ với Đông Sở Quân, càng không có ai chất vấn, bọn Cổ Hạo Dương vẫn bình thường như thường ngày, đến cả ánh mắt không tin nổi cũng không lộ ra dù chỉ là một chút.

Điệp Y tự mình hiểu những thủ đoạn này của mình, là trải qua huấn luyện như thế nào mới có được, tính toán chuẩn xác như vậy, là phải trải qua bao lần luyện tập mới có thể không chút sơ sót, người ở đây đã có võ công cao cường làm cơ bản, nếu để họ học được những chiêu thức dùng để giết người này của mình, vậy há không phải có một số người sẽ càng vênh váo ta đây hay sao, càng huống hồ Điệp Y cũng không hy vọng những thủ đoạn này của mình bị người khác học được, đây là thứ vào thời đại này không nên có.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y trầm mặc một lúc nhìn qua hắn, bất giác mỉm cười nhìn sang Điệp Y gật gật đầu, ở đây đâu đâu cũng là người, tuy cuộc nói chuyện của mấy người là rất nhỏ tiếng, nhưng ai có thể đảm bảo được không có người nghe thấy, đây là địa bàn của Ảnh Thúc, nếu để người Ảnh Thúc học được thủ đoạn giết người này, nhìn thế nào cũng không phải là một chuyện tốt.

Đám người ngồi trên hàng ghế dành cho khách tán dương Điệp Y, Đông Sở Quân, Cổ Ly một hồi, liền ngưng bặt tiếp tục xem trận đấu có trọng lượng, vào lúc này trong mắt họ chỉ muốn có càng nhiều cảm quan kích thích, mà lúc này những gì đang diễn ra trong trường đấu hoàn toàn thỏa mãn những gì họ cần.

Chỉ thấy trong trường đấu nam tử tinh tráng đó, đang từng đao từng đao một lột sống da bò đen, ừm, có thể được xem là lột sống, chỉ thấy hắn rất hiểu làm thế nào để đối phó với bò đen trước mắt biết rõ đã được dùng thuốc phát cuồng, cùng lúc càng biết làm thế nào để làm trường đấu nóng lên, thủ pháp cũng không phải là lão luyện bình thường, hoàn toàn là cao thủ được huấn luyện chuyên môn.

Trên mặt cỏ, bò đen điên cuồng nhằm vào nam tử này mà đấu đá lung tung, cơ thể nam tử sức mạnh và sự dẻo dai đều rất tốt, trong khe hở và cơ hội cực nhỏ, chủy thủ trong tay từng đao từng đao một vạch lên người bò đen, chỉ thấy hắn không nhanh cũng không chậm, quấn quanh bò đen điên cuồng xoay vòng vòng, vị trí hạ đao nhìn có vẻ không có quy luật gì, nhưng sau mấy đao hạ xuống, đều là từng mảnh lớn da bò bị hắn thuận thế kéo xuống, máu tươi từng giọt từng giọt lớn chảy xuống, khiến đám cỏ vốn đã bị nhuộm đỏ, càng thêm đỏ khiến người ta không cách nào tập trung nhìn.

Bò đen điên cuồng kêu gào thê lương và thảm thiết, dường như càng kích thích đám người xem trên khán đài, chỉ thấy không ít người đều đã đứng dậy, vẻ mặt điên cuồng kêu gào, trong lời nói không phải vì tán dương vị nam tử đó, mà là yêu cầu bò đen trở nên xông sát, giết chết người đàn ông trước mặt.

Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn đám người điên cuồng, sát khí băng lạnh được khắc chế dưới lớp vỏ bên ngoài, đôi mắt đó càng thêm lạnh khiến người ta không cách nào tiếp cận, Cổ Hạo Nhiên sắc mặt cũng không mấy gì vui vẻ, cảm giác được khí tức Điệp Y trước giờ chưa từng xa lạ như vậy, bất giác kinh ngạc quay đầu nhìn Điệp Y, mang đầy sự quan tâm thấp giọng nói: "Sao thế? Có phải không khỏe không, vậy chúng ta đi trước."

Điệp Y lạnh lùng lắc đầu lãnh khốc nói: "Không có bất kỳ trường hợp nào có thể khiến ta không dễ chịu được."

Cổ Hạo Nhiên thấy sắc mặt Điệp Y vẫn âm u như trước, vả lại còn cảm thấy hơn cả hai ngày trước, sau đó nắm chặt tay Điệp Y nói: "Không cho phép nàng giấu ta." Tuy trước đó Điệp Y cũng không nói với hắn về chuyện hợp tác với Đông Sở Quân một lời, cũng không khiến hắn tức giận, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích sự che giấu như vậy.

Điệp Y trầm mặc nửa buổi trời lạnh lùng nói: "Đây rất giống với cuộc sống trước đây của ta, chẳng qua đối sát của họ là bò, còn ta là người." Cùng dạng không xem người là con người, cùng dạng trong bạt sát để giành lấy tư cách sinh tồn, không giống chỉ là bây giờ những người này đối mặt là bò, còn nàng đối mặt lại là người.

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y thản nhiên nói ra mấy chữ này, trong lòng liền đại chấn đồng thời sắc mặt cũng kinh ngạc, trong lòng sự đau lòng và thương cảm lan tỏa sâu sắc, bất giác siết chặt tay Điệp Y thấp giọng nói: "Đừng bi thương, những chuyện đó đã qua rồi, sau này có ta bên cạnh nàng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Nghĩ bò trong trường đấu thay bằng người, hai người bạt mạng dồn đối phương tới chỗ chết, chỉ vì để có được sự sinh tồn, sự tàn khốc đó, huyết tanh và giết chóc đó, Cổ Hạo Nhiên bất giác cảm thấy tim mình co thắt lại.

Vào lúc này Cổ Hạo Nhiên hiểu Điệp Y vì sao có loại tính cách quái lạ lãnh khốc vô tình như vậy, vì sao lại có thủ đoạn hung tàn lợi hại như vậy, vì sao lại đối với mọi thứ mà chỉ lo cho bản thân, vì sao trước giờ không tin bất cứ ai, vì sao lúc đối mặt với tàn sát, nàng lại có khí tức bi thương và thê lương như vậy, vì sao? Vì sao? Một loạt câu hỏi vì sao đều đã có thể giải thích được rồi, là vì nàng đã trải qua cuộc sống không phải con người, chỉ vì một câu nói ngắn ngủi này, nhưng hàm chứa rất nhiều gian nan và đau khổ đã qua, Cổ Hạo Nhiên bất giác đỏ cả mắt, không biết là vì đau lòng hay vì phẫn nộ.

Điệp Y lạnh lùng nhìn biểu tình đang biến hóa của Cổ Hạo Nhiên, nửa buổi trời nhàn nhạt nói: "Ta không cần đồng tình và thương hại, đường ta đi ta tự mình đi mạng của ta ta tự mình giành."

Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y vẻ mặt lãnh khốc, cắn răng nói: "Ta không phải đồng tình cũng không phải thương hại, ta biết nàng sẽ kiên cường hơn bât kỳ ai, bất kỳ sự đồng tình nào ngược lại đối với nàng là một loại nhục mạ, ta chỉ muốn nói một câu, con đường sau này chúng ta cùng đi mạng chúng ta sau này cùng giành lấy."

Còn tiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play