Dịch giả: hannahharper

Trời đất vạn vật có đủ loại kỳ dị, trong đó có loài quỷ tên Đạm Minh. Quỷ Đạm Minh sinh ra từ sự cô đọng của tất cả các loại tử khí, một ngàn năm thì hoá hình, sau một vạn năm thì hóa kiếp biến thành tiên cầm. Trong khi nó hóa tiên cầm như vậy thì một lần nữa lại dùng tất cả lệ khí trong người ngưng đọng lại làm một bộ lông giáp trên người, kết cấu bằng các sợi vong hồn người chết.

Hoa Dương cũng không biết cái cọng lông hắc vũ màu đen mang bên mình chính là lông của chim Đạm Minh luyện chế ra. Vật ấy là do trưởng bối Hoa Tử Lê được ban tặng từ hồi còn nhỏ dùng để bảo vệ tính mạng. Bây giờ lão đã tu thành một Đại La Kim Tiên, cái món đó tự nhiên trở thành của nợ, bỏ thì tiếc mà mang theo thì vô dụng; lão liền tiện thể hào phóng ban thưởng cho Hoa Dương. May sao trùng hợp, tại thời điển ngàn cân treo sợi tóc lại cứu cái mạng nhỏ của gã.

“Ha ha ha!” Hoa Dương tay cầm hắc vũ miệng cười điên cuồng, la hét: “Ta có kim tiên che chở chắc chắn không thể chết, không ai có thể giết chết ta, sẽ không bao giờ chết, ha ha ha!”

Hủy diệt! Tử vong! Tàn phá!

Quách Nam kinh ngạc nhìn cái hắc vũ, trong lòng hoảng sợ như người thấy rắn độc.

“A!” Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang vọng trời đất.

Ngay sau khi tiếng thét phát ra, Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành cùng đột nhiên lao lên, liều lĩnh hung hãn phóng tới Quách Nam…

Khi con người lâm vào cảnh tuyệt vọng thì sẽ làm những chuyện điên rồ.

Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành tự biết mình không có bão vật hộ thân như Hoa Dương thì kiểu gì gì cũng sẽ chết nên quyết không để Quách Nam nghêng ngang tự đắc, mà thà tự tay trả thù bằng cách liều mạng tất cả ôm nhau cùng chết.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Quách Nam cảm thấy không ổn. Hắn lập tức lấy “Cửu Long Hỏa Thần tráo” ra để bảo vệ bản thân, sau đó cực kỳ nhanh lẹ vận chuyển tiên nguyên trong cơ thể, đưa thân mình nép vào trong bảo kính để tránh bị mất mạng.

“Cổ kính thiên quang, vạn linh dưới ánh sáng…Tất cả chết đi cho ta!”

Dưới sự thao túng thúc dục của Quách Nam, cổ kính lập tức phình lên to gấp mấy lần, bắn ra hào quang vạn trượng. Hắn muốn tiêu diệt tất cả đám mấy người Hoa Dương.

“A!” “Không!”

Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành thống khổ giãy dụa dưới ánh hào quang chiếu gắt gao. trong khi đó dù đang lúc cao hứng vui vẻ, Hoa Dương cũng bị dọa cho hồn bay phách lạc.

“Hắc…Hắc vũ, bạo ra cho ta!”

Dưới sự gào thét của Hoa Dương, hắc vũ trước mắt phun ra một màn lưu quang màu đen, cùng lúc một sức mạnh cuồng bạo ép theo hướng về phía Quách Nam. Tất cả lập tức làm thành một thế bức người bay đi, không giữ lại tí gì, thể hiện không phải ngươi chết thì là ta vong.

“Oanh!” “Ầm ầm ầm!”

Hai cỗ cự lực, mãnh liệt va đập vào nhau, tạo ra một khối khí loãng khủng bố lan tràn, đem tất cả chung quanh san phẳng thành bình địa, báo hại một đám quáng nô đứng bên ngoài gần đó cũng bị hại lây, ào ạt ngã xuống đất bị trọng thương.

Trong mưa bụi mịt mù, Phong Hành và Nguyệt Diễm Diễm hóa thành tro bụi, ngay cả tàn hồn cũng khống lưu lại dấu vết. Gã Hoa Dương thì nằm im trên mặt đất, trên người bị những vết thương trí mạng, nếu không có bảo bối hộ thân mà “xếp” lớn ban cho, thì có lẽ cũng đã hồn bay phách lạc.

So ra, Quách Nam mặc dù bị hắc vũ công kích làm đầu óc choáng váng, tai mắt lùng bùng, nhưng dưới sự bảo vệ của “Cửu Long Hỏa Thần tráo” thân thể vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì.

“Tiên…Tiên khí!...”

Hoa Dương nhìn chằm chằm vào cương tráo trên đầu Quách Nam, miệng phun ra tiên huyết, mắt ánh lên đầy vẻ oán hận, độc ác và sự không cam lòng.

Tiên bảo, hay cũng gọi là tiên khí, đối với tu sĩ bình thường, phổ thông mà nói, chỉ là những vật chỉ có thể tình cờ may mắn gặp được chứ không thể cưỡng cầu. Cho dù là loại phẩm chất kém thì ở Nhất Trung Thiên này cũng không có gì so bằng được.

Giờ khắc này, Hoa Dương đã hiểu: gã đã đắc tội với nhân vật mà gã không nên đắc tội.

“Tiểu…Tiểu tử đáng chết…Ta, ta đem ngươi đi trừu hồn luyện phách, làm cho ngươi muốn sống không được, mà chết cũng không xong!”

Quách Nam há miệng to, thở hổn hển, trong mắt hắn chứa toàn sát khí, nhưng vẻ mặt xem ra lại cực kỳ mệt mỏi. Dù sao hắn cũng chỉ là thiên tiên tam phẩm, khí lực có hạn nên chưa thể hoàn toàn tự do thoải mái sử dụng tiên bảo theo ý mình. Vừa rồi cố sức thi triển “Cửu long hỏa thần tráo” làm cho bây giờ đã rất đuối sức. Đương nhiên, mặc dù suy yếu, nếu muốn lấy cái mạng nhỏ nửa sống nửa chết kia của Hoa Dương thì không hề nói khoác.

“Đừng…Đừng giết ta, đừng giết ta!”

Hoa Dương khó nhọc mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi tột cùng. Gã không muốn chết, thật sự là không muốn chết, gã còn trẻ, tương lai còn có tiền đồ sáng lạn.

“Bây giờ mới biết hối hận ư? Chậm rồi…”

Ngay khi Quách Nam chuẩn bị tư thế động thủ, một cái thân ảnh từ phía xa phóng nhanh tới, chợt lóe lên rồi lặng lẽ hiện ra phía sau Quách Nam.

Ẩn độn thuật, vô thanh vô tức.

Ba trăm tấm Phong Mang phù hòa vào làm một, chợt bốc ra hàn mang chói mắt!

“Là đứa nào?”

Trong tâm của Quách Nam cảm giác phía sau có điều gì bất ổn.

Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp quay đầu lại thì một đạo hàn mang thô to cỡ cánh tay, trực tiếp xuyên qua mi tâm làm đầu hắn nổ banh xác khói.

“Bịch!”

Một âm thanh khô khốc vang lên, thân hình không đầu của Quách Nam đổ xuống, run rẩy nhẹ vài cái, rồi nằm im bất động.

Sự việc tự nhiên biến đổi ra như vậy làm trong lòng Hoa Dương xáo trộn.

Mặc dù không có cảnh tượng giết chóc, máu chảy đầm đìa, nhưng cái màn xảy ra trước mắt này gây cho gã một sự khủng bố, uy hiếp vô cùng.

Chết rồi sao! Đường đường là cao thủ cấp thiên tiên mà thình lình nghẹn ngào lăn quay ra chết, thậm chí đến lúc chết cũng không biết ai ra tay.

Đây là tiên sĩ cao cao tại thượng, bình thường không xem ai ra gì, thế mà giờ đây một phát hủy diệt. Vừa rồi còn lớn lối ra vẻ cao ngạo, ngông nghêng, giờ đây trong long mọi người âm thầm cười nhạo.

Bầu trời yên tĩnh trở lại, từng đám mây chậm rãi trôi.

Quặng nô dè dặt, từ từ tiến lại gần thăm dò, vẻ mặt vui mừng có, băn khoăn khó hiểu có, không dám tin có, còn lẫn cả vẻ sợ hãi.

Tiểu Thần nhờ Trần Tịch và Nguyên Minh nâng đỡ hai bên. Cả ba bước nhanh đến bên cạnh Bạch Mộc Trần.

“Cổ đại ca…”

Thanh âm Tiểu Thần gọi lạc giọng thành khàn khàn còn có chút run rẩy, lời nói ra đến miệng nhưng lại không thoát ra được.

Trần Tịch và Nguyệt Minh Tử kiểm tra cái xác của Quách Nam, lộn qua lật lại vài lần, tái xác nhận hắn đã chết không thể sống lại thì mới cất tiếng cười to hớn hở.

Thành công! Bọn họ đã thật sự thành công! Bây giờ bọn họ suy ngẫm lại, đúng là trước đây còn không dám vọng tưởng, với thân phận quặng nô có thể dám tính toán một vị thiên tiên to đùng trước mắt. Thế mà giờ đây đã làm được, không những vậy mà còn làm rất “đẹp.”

Bọn họ vừa vô cùng thống khoái, vừa có chút kiêu ngạo hãnh diện. Giờ đây có ai bảo Tán tiên là vô địch thiên hạ, họ cũng hoàn toàn tin tưởng, không nghi ngờ. Ngay cả Thiên tiên mà còn trúng đòn chết thảm, thì còn sợ cái gì nữa? Bọn họ giờ chỉ hận là không thể thắng tiến quáng trường, đem tất cả đệ tử ba tông phái toàn bộ làm gỏi, chiếm lĩnh quáng tràng, giải phóng quặng nô, khôi phục tự do, quyền làm tiên.

Tự do! Nguyện vọng khao khát chưa bao giờ cảm thấy gần gũi như bây giờ, cứ như vươn tay ra là có thể nắm được.

Nhìn cái xác dưới chân, Bạch Mộc Trần im lắng trù tính.

Không giống các người khác, hắn không cảm thấy kích động, thậm chí thâm tâm cũng không thấy hưng phấn gì. Chỉ có mình hắn hiểu lần này thành công là một sự may mắn, không nằm trong dự tính.

Vận khí? Năng lực? Tâm kế? Vậy cái nào quan trọng hơn?

Bạch Mộc Trần không tin vào vận khí, nó là một cái gì mơ mơ hồ hồ, không rõ rệt, nằm ngoài vận mệnh trong trong tầm tay. Hắn không quen đem vận mạng sinh tử của mình đặt vào cái hư vô mờ mịt.

Tỉnh lại! Tự trách!

Mỗi một lần nhìn kẻ thù trước mặt, Bạch Mộc Trần đều âm thần tự đề tỉnh chính mình: sinh tử chỉ sai biệt một “nanometer,” xảy một ly là đi một dặm, phải cẩn thận.

Sau một trận kinh hoảng, mọi người dần bình tĩnh lại, tất cả đều hướng ánh mắt nhìn đến Bạch Mộc Trần. Trong ánh mắt có chứa vẻ tín nhiệm tuyệt đối pha chút sùng kính.

Bọn họ đều hiểu, bây giờ không phải là lúc kích động làm loạn. Bởi vì nguyên thần bọn họ còn bị ba đại tam tông nắm giữ. Trừ phi đoạt lại Tụ Tiên lệnh, còn không cho dù có tụ tập đông thêm nữa quặng nô, thì cũng chỉ là muối bỏ biển, cát trong sa mạc mà thôi, không ăn thua gì.

“Cổ đại ca, đây là đồ vật của gã họ Quách…Huynh xem coi…”

Tiểu Thần moi từ trong thi thể Quách Nam ra mấy món đồ, trong đó có một cái vòng tay màu đỏ, một cái cổ kính to cỡ ba bàn tay cùng một cái lồng sắt cỡ đầu người nho nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play