Dịch giả: Đừng hỏi tại sao

Mãi cho đến khi đám người Xích Hổ đều rời khỏi thì đám người Tiêu Thần mới hoàn hồn trở lại.

Lúc này Bạch Mộc Trần đã thay đổi một gương mặt khác nên không ai có thể nhận ra hắn.

Tiêu Thần cùng Trần Tịch trao đổi với nhau bằng ánh mắt mà cũng không dám tùy tiện tiến lên. Khi bọn hắn nhận thấy lai lịch của đối phương không rõ, lời nói thì quá mức động trời, lại không biết được mục đích là gì khiến cho trong nội tâm bọn hắn vẫn luôn duy trì sự cảnh giác.

"Xin hỏi, các... các hạ là ai? Sao lại giúp chúng ta?"

Tiêu Thần khách khí khom lưng chắp tay biểu thị cảm tạ, trên thực tế bọn hắn đúng là nên cảm tạ Bạch Mộc Trần bởi vì nếu Bạch Mộc Trần không đột nhiên xuất hiện thì trận chiến ngày hôm nay liền khó tránh khỏi việc có tử thương.

"Ta gọi là Cổ Trần, Cổ trong cổ xưa, Trần trong hồng trần... Còn vì sao lại giúp đỡ các ngươi thì chính là vì các ngươi đáng giá để ta giúp đỡ."

Bạch Mộc Trần mỉm cười dùng ánh mắt tràn đầy thiện ý đảo qua đám người Tiêu Thần. Mấy ngày qua hắn vẫn đi qua từng cái huyệt động nhưng mà ở đây nơi nào cũng tràn ngập sự tuyệt vọng cùng với chết lặng khiến cho hắn vô cùng thất vọng.

Đúng vậy, thất vọng.

Đối với tình trạng như vậy của phần lớn quặng nô, Bạch Mộc Trần có một cảm giác vô cùng bất lực. Nếu như ngay cả bản thân bọn hắn mà bọn hắn cũng vứt bỏ thì hắn lấy gì để cứu vớt linh hồn của những quặng nô này? May mắn thay sự chống cự của đám người Tiêu Thần đã làm cho hắn thấy được một tia hy vọng, cho dù chỉ là một ánh sáng vô cùng nhỏ nhoi thì đôi khi cũng có thể dẫn dắt phương hướng ở trong thế giới tối tăm. Thế là một ý nghĩ điên cuồng hiện lên trong đầu hắn.

"Tại hạ là Tiêu Thần, vừa rồi thật sự đa ta Cổ huynh ra tay tương trợ."

Tiêu Thần cảm giác được Bạch Mộc Trần không có ác ý liền tiến lên cảm tạ cung kính, sau đó những người còn lại cũng nhao nhao chào hỏi.

Bạch Mộc Trần nhìn ba người Tiêu Thần, Trần Tịch cùng với Nguyên Minh Tử một chút. Hắn vẫn còn nhỡ rõ nguyên nhân lúc trước hắn suýt nữa chết trong quặng mỏ Tiên nô là vì ra tay cứu giúp ba người này, đồng thời cũng vì đó mà hắn thoát khỏi trói buộc của quặng mỏ và phục hồi lại tự do. Nghiêm túc mà nói thì hắn có một phần quan hệ nhân quả với ba người này.

Về phần những người khác qua sự giới thiệu của Tiêu Thần thì Bạch Mộc Trần cũng đã biết, những người này đều bị bán vào quặng mỏ Tiên nô cùng với ba người Tiêu Thần, bởi vì không cam lòng bị chèn ép dọa nạt nên tụ hợp lại với ba người Tiêu Thần, có thể xem như là những người cùng chung chí hướng.

"Cổ huynh, ngươi đắc tội với đám người Xích Hổ chỉ sợ sau này sẽ gặp rất nhiều phiền toái, ngươi nên cẩn thận một chút."

Tiêu Thần mặc dù không cho là Xích Hổ có năng lực đi trả thù Bạch Mộc Trần nhưng hắn vẫn nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở.

Trần Tịch cũng nói: "Tuy rằng đám người Xích Hổ không tính là gì nhưng mà sau lưng của bọn hắn lại có người khác."

"Không việc gì."

Bạch Mộc Trần thản nhiên gật gật đầu và cũng không quá mức bận tâm.

Hắn sống ở Thiên Uyên sơn mạch đã hơn ba mươi năm cho nên hiểu rất rõ về toàn bộ nơi này. Nhìn bên ngoài thì đám đầu mục quặng nô vô cùng cường thế bá đạo nhưng trên thực tế sau lưng đám đầu mục này đều bị ràng buộc bởi ba đại cự đầu trong quặng nô.

Hồng Vũ của Thiên Kiếm tông, Điền Ngọc Sơn của Ngự Khí tông, Hầu Vận của Thiên Huyễn tông.

Theo sự hiểu biết của Bạch Mộc Trần thì ba đại cự đầu này không một ai mà không phải là quân cờ mai phục của ba đại Tiên tông, nhằm thăng bằng mâu thuẫn bên trong quặng nô cũng như nắm rõ tất cả tin tức về quặng nô. Đây chính là kế sách lấy nô chế nô.

Dưới tình huống bình thường thì ba đại cự đầu rất ít khi lộ diện, bản thân bọn hắn chịu sự khống chế của ba đại Tiên tông và phụ trách giám sát quặng nô cùng tiến độ thu thập Tiên thạch. Lúc trước Bạch Mộc Trần thế đơn lực bạc nên không hề có giao tiếp với ba đại cự đầu, nhưng mà hiện tại hắn đã có mục tiêu nên không thể không tiếp xúc với đám cự đầu này.

Đây là một ván cờ vô cùng hung hiểm, không phải sống thì chính là chết. Nếu như muốn phá vỡ cục diện này thì biện pháp tốt nhất chính là bồi dưỡng được một cỗ lực lượng mới mà đám người Tiêu Thần chính là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi biết được một số tình huống của mọi người thì Bạch Mộc Trận liền nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, sao ta có cảm giác như Tiên nô khai thác quặng bây giờ ít hơn rất nhiều, chẳng lẽ gần đây xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?"

"Hả?! Cổ huynh... không biết?"

Đám người Tiêu Thần cùng Trần Tịch nhìn nhau một cái, trên mặt của mọi người đều hiện ra vẻ kinh ngạc.

Suy nghĩ trong lòng chợt hiện, Tiêu Thần thấp giọng nói: "Cổ huynh, một thời gian ngắn trước đây, Tử Tiêu cung có phái sứ giả tới quặng mỏ này thu thập 5000 Tiên nô, nghe nói chiến trường Tiên Ma sắp mở ra cho nên cần rất nhiều Tiên nô đi lính. Vì vậy hiên tại Thiên Uyên sơn mạch vắng vẻ hơn rất nhiều."

"Thì ra là thế."

Nghe xong nguyên nhân thì Bạch Mộc Trần liền tỉnh ngộ, chẳng trách vừa rồi nét mặt bọn hắn quái dị như vậy. Xảy ra chuyện lớn như vậy thì chỉ cần là quặng nô đều phải biết mà mình lại lỗ mãng hỏi như thế chẳng phải là nói thẳng cho người khác biết lai lịch của mình có vấn đề sao.

Bạc Mộc Trần xấu hổ sờ sờ cái mũi cười nói: "Lại lịch của Cổ mỗ thì sau này chư vị sẽ biết nhưng mà bây giờ thì kính xin mọi người tạm thời bảo mật."

Cho dù không vạch trần nhưng nghe được thỉnh cầu của Bạch Mộc Trần thì mọi người vẫn vui vẻ đáp ứng, dù sao bọn hắn cũng không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.

...

Sau một hồi chào hỏi thì dưới sự ám chỉ của Tiêu Thần, những Tiên nô khác lần lượt rời đi chỉ còn lại Trần Tịch cùng với Nguyên Minh Tử.

"Cổ huynh..."

Tiêu Thần do dự một lát rồi nghiêm mặt nói: "Hôm nay tại đây có ba huynh đệ chúng ta, nếu như Cổ huynh có lời gì thì cứ nói thẳng, chuyện hôm nay lọt vào tai ba người chúng ta thì tuyệt đối không có người thứ tư biết, nếu như làm trái thì Tiêu Thần ta sẽ hồn phi phách tán!"

"Ha ha, tiểu tử này vẫn là rất thông minh."

Bạch Mộc Trần âm thầm khen một câu rồi thu lại vẻ tươi cười nói: "Chắc hẳn các ngươi cũng đã đoán được một vài điều, nhưng mà hiện tại các ngươi cũng đừng nghĩ ngợi gì và cũng không phải làm gì..."

Bạch Mộc Trần thấy Tiêu Thần muốn mở miệng liền giơ tay ra hiệu rồi nói: "Trước tiên các ngươi nghe ta nói cho hết lời, còn làm như thế nào thì các ngươi tự quyết định. Kỳ thật Cổ mỗ cũng đã từng là quặng nô trong Thiên Uyên sơn mạch, chỉ là may mắn nên mới khôi phục lại tự do, ý định ban đầu của ta là ở lại một ít thời gian rồi rời đi nhưng mà trước khi rời đi ta hy vọng có thể làm được một chuyện."

"Vì chúng ta?"

Trần Tịch bỗng nhiên xen vào một câu lại thấy Bạch Mộc Trần chỉ cười mà không nói.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!"

Tiêu Thần nắm chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ.

Bạch Mộc Trần suy tính một lát, vẻ mặt trầm ngâm hiện ra một chút đau buồn: "Chuyện ta muốn làm rất khó khăn đến mức ngay cả chính ta cũng không biết có thể thành công hay không. Bây giờ các ngươi vẫn không thể biết bởi vì thực lực của các ngươi quá yếu, nếu như biết quá nhiều thì cũng không phải là chuyện tốt với các ngươi. Có lẽ ta cũng không giúp được gì cho các ngươi, ta chỉ là cho các ngươi một cơ hội, cơ hội cải biến số phận của các ngươi."

"Vì sao ngươi nói cho chúng ta biết những việc này?"

Trần Tịch lại nói xen vào lần nữa.

Bạch Mộc Trần lại cười cười và nói với vẻ bình thản: "Kỳ thật ta không biết các ngươi có thật sự đáng tin cậy hay không, nhưng mà ta nguyện ý đánh cuộc một lần, cũng đáng giá ta vì các ngươi mà đánh cuộc."

"Vậy ngươi cần chúng ta làm gì?"

Tiêu Thần mơ hồ cảm thấy được đây là một cơ hội ngàn năm có một, hắn không cho rằng Bạch Mộc Trần đang lừa gạt mình bởi vì trên người mình không có bất kỳ thứ gì có giá trị để lừa gạt. Nếu như nắm chắc cơ hội lần này thì không chừng thật sự có thể cải biến số phận của nhóm người mình."

"Ta không thể tự mình ra mặt cho nên cần các ngươi giúp đỡ ta tích lũy thế lực."

Bạch Mộc Trần nhìn thẳng vào đối phương mà nói ra mục đích của mình: "Ngoài ra, trước tiên ta truyền cho các ngươi một số thứ, có những thứ này thì các ngươi mới có thể sống dễ dàng hơn ở nơi này. Nếu sau này có người tìm các ngươi gây phiền toái thì ta cũng sẽ bí mật giải quyết thay các ngươi, nhưng mà tuyệt đối không thể để cho người khác biết được sự tồn tại của ta. Một khi có việc thì các ngươi có thể lưu lại ký hiệu ở trên huyệt động rồi ta sẽ tự đi tìm các ngươi."

Bạch Mộc Trần nói xong liền không đợi đối phương phản ứng mà vận chuyển pháp quyết xuất ra một tia thần thức của mình sau đó hóa thành ba đạo ấn ký chui vào thiên linh của ba người.

...

Thần niệm nhập vào cơ thể diễn sinh ra một bộ pháp quyết.

"Phồn Tinh quyết!? Đây là..."

Trong lòng đám người Tiêu Thần vô cùng rung động liền khoanh chân ngồi xuống dựa theo chỉ điểm của Bạch Mộc Trần mà tu luyện pháp quyết này.

Một lúc sau, vẻ mặt của ba người đều lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng, hiển nhiên bọn hắn hiểu được giá trị chính thức của bộ pháp quyết này.

Bạch Mộc Trần thấy tình cảnh như vậy liền gật đầu cười.

Tại thời điểm hắn muốn rời đi thì bỗng nhiên dừng chân lại nhìn về người ở sau cùng nói:

"Nguyên Minh Tử, kỳ thật... ngươi cũng không tồi đâu..."

Bạch Mộc Trần nhìn bóng dáng đang có chút sợ hãi kia mà nói với vẻ nghiêm túc: "Nhát gan không có nghĩa là nhu nhược, có lẽ đó là một loại cẩn thận, là thái độ đối với sinh mạng. Ít nhất tại thời điểm ngươi sợ hãi mà ngươi không vứt bỏ bằng hữu để sống tạm một mình, đây là điểm mấu chốt đáng giá ngươi dùng mạng sống để bảo vệ. Điều này còn quan trọng hơn cả trí tuệ, còn quan trọng hơn cả lực lượng cho nên ngươi cũng mạnh mẽ hơn so với rất nhiều người... Tiểu huynh đệ, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ người yếu đuối thì luôn mơ màng trong khốn cảnh, luôn ảo tưởng trong tuyệt vọng, còn người dũng cảm thì đi lên từ trong thất bại, luôn kiên cường trong khó khăn."

Đi lên từ trong thất bại, kiên cường ở trong khó khăn...

Người đã rời đi nhưng tiếng nói vẫn quanh quẩn ở bên tai ba người.

Thân thể Nguyên Minh Tử run khẽ, hắn cắn chặt môi và không nói gì.

Chỉ có điều, Tiêu Thần cùng với Trần Tịch có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt Nguyên Minh Tử có nước mắt chảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play