Gần trăm năm nay Nô Thi vẫn luôn rất yên tĩnh, ngoài trừ các đội ngũ tuần tra của tiên tông các nơi tổ chức ra thì có rất ít chính thống Tiên sĩ đến nơi đây. Hôm nay đột nhiên có đại nhân vật đến tự nhiên để cho Tiên nô nơi đây khẩn trương vô cùng.
Bầu không khí trầm trọng mà yên tĩnh không tiếng động, toàn bộ Nô Thị bị bao phủ bởi một tầng hơi mù, thậm chỉ còn có Tiên nô thân thể run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Cũng may vị đại nhân vật này đối với phố xá cũng không có nhiều hứng thú mà chỉ tùy ý đi dạo một vòng liền đi về phía trung tâm của Nô Thi dưới vòng vây của chúng Tiên sĩ, chỗ đó có Đấu Nô Tràng.
Kim Tiên! Lại là Kim Tiên!
Bạch Mộc Trần cẩn thận nhìn, chỗ mị tâm của thánh niên áo tím kia rõ ràng có nhấp nháy ra kim quang nhàn nhạt.
Nhất Trung Thiên với tư các là tầng thấp nhất của Tiên giới thì trong tình huống bình thường sẽ không có Tiên sĩ đại năng buông xuống nơi này, thế nhưng đoạn thời gian gần đây, Đại La Kim Tiên cứ một người rồi một người đi vào Phượng Lân Châu, hiển nhiên không phải tới nơi này để ngắm cảnh.
Bạch Mộc Trần suy tính một lát rồi thu hồi ánh mắt. Hắn cũng không có quá nhiều hiếu kỳ, sự tình có thể làm cho Kim Tiên coi trọng há lại để cho một cái tán tiên nho nhỏ như hắn có tư cách quan tâm sao?
Nghĩ đến không sai Bạch Mộc Trần liền hướng về một phương khác đi đến.
.....................................
"Giết! Giết! Giết!"
"Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!"
"Đấu nô! Đấu nô! Đấu nô!"
...
Trung tâm Đấu Nô Tràng hình tròn có hai tên Tiên nô cởi trần đang tay không đánh nhau, cả người máu chảy đầm đìa trong đó có một tên bị đứt mất một cánh tay.
Điên cuồng! Tội ác! Phấn khích! Sa đọa!
Bầu không khí sôi sục xung quanh làm nổi lên sự xấu xí của nhân tính. Tất cả đạo đức cùng với lý trý đều bị dục vọng tùy tiện chà đạp.
Cũng không lâu lắm liền có một gã Tiên nô ngã xuống trong vũng máu.
Trong những tiếng hoan hô của mọi người thân thể của tên Tiên nô kia cứ từng chút từng chút tiêu tan như hắn chưa từng xuất hiện trên cái thế giới này.
Một cuộc chấm dứt, tiếp theo là một cuộc khác, mùi máu tanh thô bạo tràn ngập cả Đấu Nô Tràng.
...........................................
"Tiên sứ đại nhân, nới này chính là Đấu Nô Tràng của chúng ta, những tiện nô kia đánh nhau tuy rằng không đặc sắc như chính thống Tiên sĩ nhưng cũng rất kịch liệt, đặc biệt là loại giết chóc tay không này càng làm cho người ta phấn khích."
Trong một căn phòng được trang trí rất độc đáo, Hoa Dương cúng kính cúi nửa người với ánh mắt kích động hướng về bên trong Đấu Nô Tràng.
Bên cạnh hắn, Thiếu niên áo tím với bộ dạng lười biếng vừa ngồi vừa nằm trên ngọc đài đang thờ ơ thưởng thức chén rượu lưu ly trên tay, hò hét kịch liệt bên ngoài không để cho hắn có nửa điểm hứng thú mà đến ngay cả tâm tình khinh thường hoặc xem nhẹ cũng đều không có.
Nghĩ lại cũng đúng, một vị Kim Tiên cao cao tại thượng thì làm sao có thể sinh ra hứng thú đối với việc đánh nhau giữa các Tiên nô? Giống như người trần của thế tục vĩnh viễn cũng không quan tâm đến sự sống chết của con kiến. Tiên nô ở trong mắt Kiêm Tiên có lẽ ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng.
Thiếu niên áo tím nhìn một lát rồi nhếch miệng nói: "Từ lúc ở thượng giới đã nghe các sư huynh sư đệ nói rằng Nhất Trung Thiên có rất nhiều Đấu Nô Tràng hơn nữa đều rất thú vị, hiện tại xem ra với hình dạnh này thì còn không đáng xem bằng Tử Đấu Tràng của thượng giới.
"Dạ dạ dạ, Tiên sứ đại nhân nói rất đúng!"
Hoa Dương luôn mồm vâng dạ liền phụ họa nói: "Đấu Nô Tràng nho nhỏ thì sao có thể cùng so sánh với thượng giới, tiểu nhân chưa thấy hết được sự to lớn của thế giới thất sự để cho đại nhân chê cười, thất lễ, thật thất lễ!"
Hoa Dương đối xử với thiếu niên áo tím quả thực là như đem người ta trở thành tổ tông của mình, không dám có nửa điểm trái ý.
Phải biết rằng thiếu niên áo tím chính là đại nhân vật của Phi Thăng Điện buông xuống. Người này bất luận là thực lực của cá nhân hay là bối cảnh sau lưng thì cũng không phải là những tiểu nhân vật như Hoa Dương có thể đắc tội, nếu như hơi có tí sai lầm liền chính là tình cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Đương nhiên bên trong nguy hiểm cũng thường tồn tại kỳ ngộ.
Trước đó mấy ngày, Hoa Dương tại quặng mỏ đã tạo ra sự phản kháng lớn của Tiên nô để cho hắn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không thoát ra khỏi, nhưng mà không nghĩ tới cấp trên lại đôt nhiên bố trí hắn đến tiếp đón vị đại nhân vật như vậy. Từ một khoảnh khắc kia thì hắn biết rằng cơ hội của mình đã tới.
Kết quả cũng chính như dự đoán của Hoa Dương, dưới sự a dua nịnh hót của hắn thì thiếu niên áo tím xác thực có phần tương đối hài lòng, đồng thời còn cho hắn một chút chỗ tốt. Cho dù "một chút" kia đối với Kim Tiên thì không có ý nghĩa gì nhưng mà ở trong mắt của Hoa Dương liền không nghi ngờ là sự ban ân vô cùng to lớn, không chỉ để cho thực lực của hắn tăng nhiều mà còn làm cho hắn có hy vọng bước vào cảnh giới Thiên Tiên.
"Nếu như đại nhân không hài lòng thì để tiểu nhân đổi một loại thú chiến đấu với nô..."
Hoa Dương đang muốn làm bố trí khác thì thiếu niên áo tím khoát tay áo nói: "Được rồi, cái nên xem cũng đã xem, coi như là thêm một ít kiến thức, giời là lúc nên làm việc chính rồi."
"Dạ dạ, bây giờ đại nhân muốn đi đâu? để tiểu nhân dẫn đường cho ngài!"
"Nghe nói các người ở đây có một gian Tàn Thư Tập?"
Hoa Dương nghe được câu hỏi của thiếu niên áo tím thì không nhịn được mà giật mình nói: "Có thì có, nhưng mà..."
"Ơ nơi nào?"
Thiếu niên áo tím lạnh lùng liếc về Hoa Dương để cho hắn lập tức sợ đến mức mất hồn mất vía: "Bẩm... Bẩm đại nhân Tàn Thư Tập tại phố tây của Nô Thị, chính là gian lầu các cuối cùng."
"Được rồi, sau lần này người cũng không cần đi theo, bản thiếu gia còn có chuyện quan trọng cần xử lý."
Lời còn chưa dứt thì thiếu niên áo tím đã ngay tại chỗ biến mất chỉ lưu lại một cái lông chim màu đen trước mặt Hoa Dương.
"Cái này... Đây là..."
Tay của Hoa Dương cầm lấy lông đen, trên mặt của hắn hiện lên sự kinh ngạc cùng vui mừng như điên. Vừa rồi hắn thấy thiếu niên áo tím rời đi mà không để ý đên hắn làm trong lòng hắn vô cùng thất lạc, lại không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt đã có thể có được một kiện bảo bối.
Lông đen này hào quàng giấu vào bên trong, nhìn qua thì nó cùng với lông của các loại linh cầm binh thường không khác nhau bao nhiêu nhưng mà bên trong lại ẩn chứa một cổ lực lượng rất cuồng bạo.
"Bảo bối tốt! Quả nhiên là bảo bối tốt!"
Đối với Hoa Dương thứ mà Đại La Kim Tiên xuất ra thì cho dù là cái rắm cũng đủ để long trời lở đất. Vì vậy hắn cẩn thận từng li từng tí đem lông đen để vào trong ngực rồi sau đó ngồi một bên háo hức xem giết chóc trong Đấu Nô Tràng.
......................................
Bên trong Tàn Thư Tập, một mảnh lạnh lùng mà yên tĩnh.
Bach Mộc Trần vừa mới trở về đến cả bàn đá cũng còn chưa ngồi ấm liền thấy mắt hoa lên, một bóng dáng đột nhiên xuất hiên trước mặt hắn.
"Ai!?"
Bạch Mộc Trần vận chuyển Tiên nguyên theo bản năng, chỉ có điều khi hắn nhìn rõ ràng hình dạng của người tới thì lập tức bỏ đi ý nghĩ ngu xuẩn của mình. Bởi vì người đến không ai khác mà chình là thiếu niên áo tím trước đó cùng đi với Hoa Dương.
Uy nghiêm của Kim Tiên không cho xâm phạm, uy thế của Kim Tiên không thể chống lại.
Nếu như vừa rồi Bạch Mộc Trần có nửa điểm tư thế động thủ thì hiện tại hắn đã biến thành tro bụi rồi.
"Tiểu nhân bái kiến thượng Tiên!"
"Nơi này là Tàn Thư Tập?"
Thiếu niên áo tím thản nhiên liếc về Bạch Mộc Trần sau đó nhìn nhìn cảnh tượng xung quanh.
"Bẩm đại nhân, đúng vậy, nơi này chính là Tàn Thư Tập?"
Bạch Mộc Trần cung kính khom người trả lời, thái độ vô cùng khiêm tốn. Tuy rằng ánh mắt của thiếu niên áo tím để cho hắn rất không thoải mái nhưng ở trước mặt cường quyền hắn cũng không có chỗ mà phản kháng.
"Ừ."
Thái độ của hắn làm cho thiếu niên áo tím tương đối hài lòng, cho nên lại hỏi: "Ngươi là tiểu nhị của cửa tiệm này? Chủ tiệm của nơi đây có phải là Cổ Thiên Hành không?"
"Đại nhân muốn tìm Cổ tiền bối?!"
Bạch Mộc Trần đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức vội vàng nói: "Cổ tiền bối hơn hai tháng trước đã rời đi, trước khi người rời đi còn đem ngọc bài của cửa tiệm đưa cho tiểu nhân để tiểu nhân chuyển giao cho đại nhân bên trên."