Không khí trong thư phòng thoáng mát rộng rãi này có hơi căng thẳng.
Mai Tinh đốt một bó linh hương rồi sau đó bưng trà lên cho Nam Môn Tiêu Viễn.
"Làm phiền phu nhân."
Nhẹ nhàng mở mở chén trà ra, Nam Môn Tiêu Viễn cảm thấy một mùi hương thơm ngát nhập vào cơ thể khiến tâm tình hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc này, mặt Mai Tinh lộ ra vẻ lo lắng và hỏi: "Phu quân, rốt cuộc tình hình ra sao, có phải là xảy ra chuyện gì không? "
"Ừ."
Nam Môn Tiêu Viễn gật gật đầu, buông chén trà xuống và nói: "lần này Thiên Cơ Minh bắt Thiên Vi thiếu phủ cùng bốn vị thiếu gia tiểu thư của bốn đại gia tộc làm con tin và yêu cầu phân ra ba thành mỏ quặng trong dãy núi Cảnh Lan cho bọn họ. Ngươi cũng biết bốn đại gia tộc từ trước đến nay không chịu thiệt thòi nên sao có thể đáp ứng yêu cầu của đối phương chứ. Hiện tại bốn đại gia tộc, Thiên Vi Phủ cùng Thiên Cơ Minh đang tranh cãi túi bụi, mà ngay ba thị tộc lớn chúng ta cũng bị liên lụy trong đó."
"Bọn họ muốn chia phần mỏ quặng!? Sao bọn họ biết được thông tin? "
Mai Tinh biến sắc rồi nói với giọng phẫn nộ: "Nếu như để ta biết là ai để lộ tin tức thì nhất định ta sẽ bầm thây hắn thành vạn mảnh! "
Nam Môn Tiêu Viễn khoát tay áo nói: "Bỏ đi, trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt, một khi chuyện đã phát sinh thì hiện tại có truy cứu cũng vô bổ, chỉ trách cây to đón gió mà thôi. Ôi! "
Mai Tinh cũng biết hiện tại không phải lúc cáu giận, đợi sau khi bình phục cảm xúc thì nàng mới hỏi: "Vậy... ý của phủ chủ đại nhân như thế nào? "
Đề cập đến phủ chủ khiến Nam Môn Tiêu Viễn nhíu mày và nói: "Nói đến cũng kỳ quái, thái độ của phủ chủ đại nhân cũng không cường liệt mà lại đứng giữa giảng hòa, nếu không phải phủ chủ đại nhân ngăn cản thì phỏng chừng bốn đại gia tộc đã đánh nhau với Thiên Cơ Minh."
"Ngươi... Ngươi nói việc này có quan hệ với phủ chủ đại nhân!? "
Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì Mai Tinh thấy hối hận luôn. Loại chuyện không có chứng cứ rõ ràng như này há có thể đoán mò lung tung, nhất là đối tượng để đoán lại là phủ chủ Thiên Vi Phủ cao cao tại thượng, nếu là để ai đó nghe thấy thì hậu quả không thể lường được!
Nam Môn Tiêu Viễn cũng không có để ý mà chỉ ưu tư: "Tuy rằng ta không biết phủ chủ đại nhân có quan hệ đến việc này không, nhưng là nhìn hắn đầu mày cuối mắt với Thiên Cơ Minh thì rõ ràng quan hệ giữa hai bên khẳng định không bình thường."
Dừng một chút, Nam Môn Tiêu Viễn nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vốn việc này không có quan hệ quá lớn đến chúng ta nhưng tiếc là vài vị thiếu gia tiểu thư lại bị người bắt đi ở chợ Cảnh Lan. Vì thế chúng ta bị khép tội không làm tròn bổn phận, nếu xử lý không tốt thì ba thị tộc lớn chúng ta có thể gặp nạn... Lần này đúng là thời vận không tốt a! Vốn tưởng rằng phát hiện ra một mỏ quặng huyền kim thì Nam Môn thị tộc ta nhất định có thể hưng thịnh lâu dài, không ngờ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ngược lại khiến cho thị tộc bị liên lụy."
"Phu quân..."
Mai Tinh vốn định nói vài câu an ủi nhưng lời vừa đến miệng lại thành câu hỏi: "Vậy... hiện tại chúng ta nên làm như nào? "
Nam Môn Tiêu Viễn nghĩ nghĩ rồi nói: "Bốn đại gia tộc đang đàm phán cùng Thiên Cơ Minh, ta để Vô Song ở lại Thiên Vi Phủ đợi kết quả, một khi có kết quả thì hắn sẽ truyền tin trở về ngay. Mặt khác, ta còn phải đến Tổ thị cùng Võ thị để thương lượng với bọn họ nữa. Nếu chuyện quá xấu thì cùng lắm hiến nửa thành còn lại của mỏ quặng ra, ta cũng không tin bọn họ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt! "
"Cái gì!? Nửa thành mỏ quặng? Không! Không được! "
Mai Tinh thất kinh rồi nói với vẻ khó chịu: "Phu quân, ngươi cần phải rõ kia là căn cơ sau này của thị tộc chúng ta a! Dựa vào cái gì mà chúng ta phát hiện ra mỏ quặng, trả một cái giá lớn như vậy rồi cuối cùng chẳng chiếm được cái gì."
Đúng là nữ sinh hướng ngoại, cho dù Mai Tinh từng là tiểu thư Mai gia của Thiên Vi Phủ nhưng là từ khi nàng cùng Nam Môn Tiêu Viễn kết thành đạo lữ liền coi mình là Nam Môn tổ mẫu nên đương nhiên không muốn Nam Môn thị tộc có hại. Vẻn vẹn từ điểm này mà xem thì Mai Tinh tuyệt đối là toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Nam Môn thị tộc, mà cũng là vì nguyên nhân như vậy nên Nam Môn Tiêu Viễn mới có thể yên tâm giao cho Mai Tinh quyền to của gia tộc.
"Phu nhân đừng nóng."
Nam Môn Tiêu Viễn vui mừng cười cười rồi trấn an với giọng nói ôn hòa ấm áp: "Bây giờ tình hình còn chưa tới mức tệ hại như thế, hơn nữa lấy cánh tay nhỏ của ba thị tộc lớn chúng ta thì sao bì được với cái đùi to của Thiên Vi Phủ cùng Thiên Cơ Minh? Chẳng qua, nửa thành mỏ quặng kia của chúng ta cũng không phải dễ cầm như vậy, phải để bọn họ mất chút máu chứ. Lưu được núi xanh không sợ không có củi đốt a! "
"Ừ."
Mai Tinh sao không biết đạo lý này, chỉ là không kìm được cơn bực bội thôi. Thân là thế gia tiểu thư, không ai biết rõ hơn nàng nội tình thế gia vạn năm thâm hậu như nào, đó không phải là thứ mà một cái thị tộc nho nhỏ có thể ngỗ nghịch.
Trầm mặc một lát, Mai Tinh mới nói sang chuyện khác: "Đúng rồi phu quân, chúng ta nên xử trí tiên nô kia của nhà Ôn Nhã như thế nào? Khiếu Vân cầu ta vài lần rồi, làm mẫu thân cũng nên cho hắn một cái công đạo mới đúng."
"Hừ! Công đạo? Muốn công đạo gì? "
Đề cập đến Nam Môn Khiếu Vân khiến Nam Môn Tiêu Viễn tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu tử này không tranh thủ thời gian mà tu luyện cho tốt, không biết san sẻ mọi việc cho thị tộc mà cả ngày chỉ biết làm những chuyện càn quấy. Nếu hắn có được một nửa như đại ca hắn thì sao chúng ta phải ngày ngày lo lắng cho hắn chứ? "
Giận thì giận nhưng vẫn là con của mình nên Nam Môn Tiêu Viễn vẫn quan tâm: "Sao rồi, tiểu tử kia bị thương ra sao? "
"Đều là chút thương ngoài da thôi, đã không có gì trở ngại rồi..."
Mai Tinh cũng nhẹ giọng đáp lời, rồi sau đó bổ sung: "Gần đây cũng đã đủ phiền rồi, ta sợ hắn lại đi ra ngoài gây gổ lung tung nên bắt ở yên trong Cảm Linh Viên, không có đột phá thì không cho phép đi ra."
"Đúng là nên để tiểu tử này yên tĩnh một lần."
Nam Môn Tiêu Viễn hài lòng gật gật đầu nhưng thấy phu nhân tựa hồ không cam lòng nên hắn liền khuyên: "Đừng nghĩ phức tạp như vậy, ta biết ngươi giận tiên nô kia đả thương Khiếu Vân, nhưng đó cũng là dưới tình thế cấp bách vì cứu chủ mới phải làm như vậy nên coi là đoái công chuộc tội. Hơn nữa sau đó tiên nô kia còn cứu Vô Song cùng thiếu chủ hai thị tộc khác, nếu không thì thiếu chủ của ba thị tộc lớn đã bị Thiên Cơ Minh bắt đi rồi. Nếu là như thế thì chúng ta không còn chút tư cách nào để mà mặc cả nữa. Đúng ra mà nói thì công lao lần này của hắn không phải là nhỏ, phải trọng thưởng một phen mới đúng! "
"Cái gì?! Còn muốn thưởng? "
Sắc mặt Mai Tinh không vui rồi hừ một tiếng nói: "Không được! Tiên nô này như nào đi nữa thì cũng chỉ là một nô bộc mà thôi, không trừng trị hắn tội phạm thượng bất kính là tốt lắm rồi lại còn muốn thưởng cho hắn nữa ư? Chẳng phải là để người khác chê cười hay sao! Theo quan điểm của ta thì việc thưởng này tốt nhất là miễn đi! "
Nam Môn Tiêu Viễn lắc lắc đầu nói: "Phu nhân, ngươi cũng biết tiểu tử của Võ gia vì cảm tạ tiên nô kia mà tặng cả Võ thị khách lệnh, còn nha đầu của Tổ gia kia thì ngay Lưu Ly Thối Tâm Dịch cũng bỏ ra để tặng, nếu Nam Môn thị tộc chúng ta không thưởng gì thì đến lúc đó không chỉ hai tộc kia sẽ chê cười chúng ta mà lòng người phía dưới cũng băng giá theo! "
"Chẳng lẽ cứ tiện nghi hắn như vậy? "
Thấy tính nhỏ mọn của Mai Tinh nổi lên, Nam Môn Tiêu Viễn bật cười nói: "Phu nhân việc gì phải như thế, vi phu làm như vậy tất nhiên là có mục đích rồi, tiên nô kia đã cứu nha đầu Tổ gia cùng tiểu tử Võ gia mà chỉ bằng phần tình cảm này thì nói không chừng ngày sau sẽ có tác dụng."
Nam Môn Tiêu Viễn lại nói tiếp: "Lại lùi một vạn bước mà nói nếu thực sự thực lực của người này cường đại như Vô Song miêu tả thì khẳng định hắn sẽ không phải là tiên nô của Ôn gia, nói không chừng còn có lai lịch khác... Đương nhiên, mấy chuyện này cũng không quan trọng, hiện tại Nam Môn ta đúng là lúc cần người, chỉ cần thực lực hắn cũng đủ và có thể trung thành với thị tộc chúng ta thì có thể bổn gia chủ sẽ cho hắn một cơ hội. Theo ta được biết thì công pháp tu hành của Tán Tiên đã lan tràn tại Phượng Lân Châu và tình hình Phượng Lân này sẽ thay đổi nên chúng ta cần sớm chuẩn bị! "
"Cái gì!? Công pháp tu hành của Tán Tiên?! Không ngờ Tán Tiên cũng có thể tu luyện?! Đây... Đây là thật hay giả? "
"Hoàn toàn chính xác."
Nghe được tin tức này, Mai Tinh nhất thời khiếp sợ không thôi. Giờ phút này nàng đã hiểu hiện tại sợ là không thể chạm đến tiên nô kia, chỉ có thể đợi sau này có cơ hội thì nói tiếp.
"Bẩm báo lão gia, Nhị gia cầu kiến."
"A? Mau thỉnh Nhị gia vào nói chuyện."
"Vâng"
Bên ngoài tức thời truyền đến thông báo của hạ nhân, Nam Môn Tiêu Viễn cũng theo đó mà đứng dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT