Bạch Mộc Trần vốn tưởng rằng mình có thể quên. Hắn cũng tưởng đã quên đi, nhưng khi mọi việc diễn ra trước mắt hắn mới hiểu được rằng có một số việc cả cuộc đời này vĩnh viễn không thể nào quên. Bởi lẽ hắn càng muốn quên, ký ức lại càng thêm rõ ràng.
Huyền Thanh là một nam nhân dã tâm bừng bừng, hùng tài đại lược. Y là tông chủ của Thiên Nhất Môn tại Thần Châu Tu tiên giới.
Khi còn ở hạ giới, tu vi của Huyền Thanh vô cùng cao thâm, lực áp tà ma. Y từng đưa Thiên Nhất Môn từng bước tiến tới đỉnh cao, chỉ thiếu một chút nữa là có thể nhất thống cả Thần Châu Tu Tiên giới. Đây là một người vì mục đích của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Có lẽ đối với Tu tiên giới vô cùng tàn khốc và thực dụng, chỉ những người như y mới có thể đạt được những thành tựu cao xa. Đối với Bạch Mộc Trần đối phương chính là căn nguyên cừu hận.
Vì báo thù, Bạch Mộc Trần đã ẩn phục trên trăm năm. Hắn dựa vào thủ đoạn dẫn động Cửu Cửu Thiên kiếp để cùng đối phương đồng quy vu tận. Cuối cùng cơ hồ hủy diệt toàn bộ đạo thống truyền thừa của Thiên Nhất Môn dưới hạ giới. Cho nên, có thể nói cừu hận giữa hai người là không đội trời chung.
“Không...... Không thể nào như thế?!”
Nhìn thấy Huyền Thanh xuất hiện ở đây hoàn toàn không một chút hao tổn nào, đầu tiên Bạch Mộc Trần khẽ giật mình nhưng ngay sau đó cảm xúc lập tức tràn ngập cừu hận, sát khí tràn đầy trong nội tâm.
Trên thế gian chắc chắn sẽ không có hai người giống hệt nhau về khí tức, lại còn giống nhau về danh tự. Cho nên tại lúc Bạch Mộc Trần vừa thấy Huyền Thanh, hắn đã chắc chắn đối phương chính là Huyền Thanh thượng nhân, kẻ đứng đầu Thần Châu Thiên Nhất Môn.
Dường như cảm thấy nguy hiểm, Huyền Thanh nhìn sang phía có Bạch Mộc Trần. Thiếu chút nữa y không thể kiềm chế được mà xuất thủ. Dù sao Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ tình cảnh của mình bây giờ, hắn vội vàng cúi đầu xuống Hắn cố hết sức làm cho biểu hiện của mình không khác gì so với những người khác.
May mắn sao, với thân phận và địa vị hiện nay của Huyền Thanh, y đối với Tiên nô không chút hứng thú. Y chỉ nhìn lướt qua một lượt không thấy gì đáng lưu tâm rồi lấy tay dụi mắt.
Dưới sức mạnh của Cửu Cửu Thiên Kiếp thì không một ai có thể đào thoát, nhưng Huyền Thanh lại vẫn sống sót, hơn nữa còn trở thành đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông. Không biết cuối cùng y đã có cơ duyên và kỳ ngộ lớn lao tới mức nào!? Về phần tướng mạo của Huyền Thanh trở về thời còn trẻ cũng không quá kỳ lạ, thiên kiếp tẩy lễ vốn dĩ có thể làm cho người khác thoát thai hoán cốt, huống chi là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông!
“Đệ tử truyền thừa......”
Tâm tình của Bạch Mộc Trần dần bình tĩnh lại, nén oán niệm vào trong lòng.
Đệ tử truyền thừa thì thế nào? Thiên kiêu (DG: được trời thương) thì sao chứ?
Nhớ ngày xưa, Huyền Thanh ở Tu tiên giới vô cùng bất phàm, không ai bì nổi, cuối cùng còn không phải bị Bạch Mộc Trần ép vào đường cùng hay sao, thiếu chút nữa thì cả sơn môn đều bị hủy diệt. Bạch Mộc Trần vốn là đã đến Phi Thăng cảnh, nếu không phải vì báo thù thì giờ đã trở thành tiên sĩ. Mà Huyền Thanh khi xưa tuy rất xuất chúng nhưng cũng chỉ là tu tiên giả Quy Nhất cảnh. Ngày xưa y so với Bạch Mộc Trần còn kém một cảnh giới.
Nếu nói là thiên kiêu, Bạch Mộc Trần lại không kém gì y. Sự kiên trì của hắn là tín niệm cố chấp. Mà sự truy cầu của hắn là hi vọng đối với tương lai. Tuy hắn không biết trên người Huyền Thanh đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần Huyền Thanh còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ báo thù.
Bạch Mộc Trần ngước mắt sang bóng dáng mỹ lệ xinh đẹp bên cạnh Huyền Thanh.
Mộ Dung Ngưng Yên là thiên chi kiều nữ của nhà Mộ Dung ở Thần Châu Tu Tiên giới. Nàng là người có thân thể Cửu âm huyết mạch, chẳng những thiên tư vô cùng cao, hơn nữa tâm cơ thâm trầm, một lòng vì chấn hưng gia tộc mà không ngừng cố gắng. Nàng có thể hy sinh hết thảy, kể cả tình cảm của mình.
Một nữ nhân như thế đã từng đưa cho Bạch Mộc Trần sự vui vẻ, phẫn nộ và cảnh tỉnh. Nàng gây cho hắn tổn thương vô cùng sâu sắc.
Hai người kết đôi đi khắp chốn hồng trần, ngao du chốn giang hồ(Nguyên văn: tương thức vu hồng trần, tương vong vu giang hồ(1)).
Hai người ái mộ lẫn nhau cùng chung sức trải qua hoạn nạn.
Bây giờ hai người không còn bất cứ một chút quan hệ nào.
Đúng vậy, hai người đã không còn quan hệ gì. Khi mà Mộ Dung Ngưng Yên lựa chọn gia tộc, bọn họ đã đoạn tuyệt tất cả quan hệ. Tất cả chỉ còn lại sự lạnh lung và thản nhiên. Mặc dù như vậy, Bạch Mộc Trần vẫn khó có thể quên được đối phương, thường hay nhớ tới nữ nhân đã làm thương tổn chính mình này.
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão
Nhược thị vô tình hà vi tiên?
(Dịch tạm: Trời hữu tình, trời sẽ già. Chẳng lẽ vô tình mới là tiên?)
Vốn dĩ, Bạch Mộc Trần cho rằng vĩnh viễn không gặp lại Mộ Dung Ngưng Yên, không ngờ đối phương xuất hiện ngay tại chỗ này. Có lẽ, quyết định của Mộ Dung Ngưng Yên lúc trước là đúng.
Vừa nghĩ tới bộ dạng của mình hiện giờ, tâm tư của Bạch Mộc Trần vô cùng phức tạp. Chẳng bao lâu trước, hắn cũng là tiên đạo kỳ tài, thân mang hy vọng chấn hưng lại sư môn. Nhưng bây giờ thì sao, hiện tại chỉ là một Tán tiên, một tiên nô ti tiện. Một người phải chịu sự áp chế khắp nơi, bị người khác coi thường, hi vọng là một cái gì đó xa vời.
Mộ Dung Ngưng Yên thì ngược lại. Nàng là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông cao cao tại thượng, địa vị rất cao, thân phận lại tôn quý. Lúc này tình cảnh của Bạch Mộc Trần thật đúng là một người về đỉnh cao một người về vực sâu, hai người dường như không còn cùng một thế giới. [Dịch giả: Đúng là bài Tình nhớ -Trịnh Công Sơn]
Nghĩ tới điều này, tâm tư của Bạch Mộc Trần trở nên vô cùng phức tạp. Hắn lặng im không nói gì.
Trong thoáng chốc, hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, từng ký ức trong đầu lóe lên rồi vụt tắt để lại nhiều cảm xúc đau xót và thù hận.
Tan hết rồi, tất cả đã trôi qua.
Ký ức ư, không ai có thể quên. Những ký ức xưa chưa hề tan biến.
Bây giờ vẫn còn hiện ra trước mắt hắn.
Trên Cảnh Lan Tập, không khí vô cùng tiêu điều, đấu nô trường bị phá hủy tan tành không ai nhận ra.
Thiên Cơ Minh không động thủ nữa mà chọn cách thoái lui.
Bọn chúng đã bắt được thiếu chủ của Thiên Vi Phủ, lại có tiểu thư và thiếu gia của Tứ đại gia tộc, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành một cách viên mãn, bây giờ không cần phải tiếp tục liều mạng. Mặc dù nhiệm vụ lần này không hoàn mỹ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục.
Tả Nhĩ Lam và Huyền Thanh, Mộ Dung Ngưng Yên không truy kích. Chuyện lần này rõ ràng không liên quan tới bọn họ. Bọn họ không cần phải vì mấy người không quan trọng mà chịu mạo hiểm. Vì vậy ba người tự mình rời đi.
Không sai, đúng là không quan trọng.
Đừng tưởng những thế lực không nhỏ như Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc có thể được Thái Nhất Tông coi trọng, nếu không phải để thuận lợi cho việc tập hợp các thế lực, Thiên Vi Phủ chưa hẳn đã lọt vào pháp nhãn của Thái Nhất Tông.
Người của Thái Nhất Tông bỏ đi rồi, ba vị Thiên tiên trấn thủ Cảnh Lan Tập liền trợn tròn mắt. Với thực lực của bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Thiên Cơ Minh.
Bây giờ biết làm gì?. Bọn họ không dám truy kích tận lực lại không dám chậm trễ truy đuổi. Thôi đành biểu hiện ra bên ngoài là họ đã gắng sức không để Thiên Cơ Minh cứ thế rời đi, phải làm bộ làm dáng để có thể ăn nói với Thiên Cơ Minh và tứ đại gia tộc vậy.
Nhìn nhau một lát, ba vị Thiên tiên âm thầm kêu khổ trong lòng, sau đó điều động thủ hạ đuổi theo.
Đi thôi.
Chỗ này đã bị tàn phá nặng nề, không ai muốn lưu lại.
Chỉ thấy tiên dân trên khán đài đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức giải tán.
Cũng nên rời đi, cũng nên giải tán.
Thoáng một cái, đấu nô trường đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại khung cảnh hoang tàn.
“Đại ca...... Đại ca không xảy ra chuyện gì thật là quá tốt!”
Nam Môn Khiếu Vân vừa hét lên vừa vội vàng chạy về phía Nam Môn Vô Song, thỉnh thoảng y còn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Mộc Trần với cặp mắt tràn đầy oán độc.
“Không biết hắn lại định làm cái trò gì đây!?”
Nam Môn Phi Vũ thấy thế là đoán được nhất định nhị ca muốn qua đó để nói xấu, nhất thời cũng chạy sang bên đó.
Lúc này, người của Tam đại thị tộc đều đã bình tĩnh, tụ tập với nhau.
(1): Nguyên văn: Tương vong vu giang hồ, trích từ câu “Tương nhu dĩ mạt bất nhược tương vong vu giang hồ”
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
(2): Nguyên văn: Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão. Là một câu thơ nằm trong bài thơ “Kim đồng tiên nhân từ hán ca” của tác giả Lý Hạ. Nghĩa là nếu ông trời mà có tình cảm thì cũng âu sầu mà già đi, biểu thị cảm xúc bi thương mãnh liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT