Hắc nô cùng Nam Môn Khiếu Vân ở phía sau không xa, chỉ có buông hai đứa nhỏ thì Bạch Mộc Trần mới có cơ hội thoát khỏi uy hiếp.
Nhưng Bạch Mộc Trần sẽ bỏ lại hai đứa nhỏ sao?
Đương nhiên là không!
Trước không nói hai đứa nhỏ này từng cứu tính mạng hắn tại Hắc Phong Nhai, dù là không có chút quan hệ nào thì hắn cũng không thể làm ra chuyện máu lạnh như thế được, dù sao đây cũng là hai sinh mạng bé bỏng!
Khác với ham muốn cá nhân của một số người, cũng khác với sự cao thượng của một số người, quan niệm đúng sai của Bạch Mộc Trần rất bình thường dễ hiểu, đúng chính là đúng mà sai chính là sai. Hắn được sư tôn cứu vớt trong chiến loạn rồi đưa về tông môn nuôi nấng cho nên hắn vô cùng cảm kích với sinh mệnh và càng quý trọng nó. Trong thế giới của hắn không có cái gọi là anh hùng thời loạn, không có quân pháp bất vị thân, bởi vì đúng luôn luôn là đúng mà sai luôn luôn là sai. Những người vì mục đích nào đó mà hy sinh tính mạng người vô tội, cho dù điều đó thật sự vì đại nhân đại nghĩa, cho dù người đó có phẩm hạnh đạo đức cao nhất thì Bạch Mộc Trần cũng vẫn không cho là đúng.
Khoái ý ân cừu, thị phi đúng sai, thiên đạo nhân tâm.
Bạch Mộc Trần là một người như thế, phẩm cách này có lẽ không coi là cao thượng nhưng lại hết sức chân thành kiên cường. Chỉ tiếc là trong một thế giới nhược nhục cường thực thì người quá chân thành thường không đi được quá xa vì bọn họ có quá nhiều băn khoăn, quá nhiều ràng buộc.
Nhìn khuôn mặt còn lộ ra vẻ non nớt cùng với sự khiếp sợ và khẩn trương của hai đứa nhỏ, Bạch Mộc Trần sao có thể tàn nhẫn đến mức vứt bỏ bọn họ chứ.
...
Không cần lo lắng và tính kế gì nữa, Bạch Mộc Trần đột nhiên dừng chân và xoay người lại.
"Đại thúc, có phải là chúng ta chạy không thoát không?"
Tiểu Ức Khổ hỏi nhẹ, Nam Môn Phi Vũ im lặng không nói gì.
Bọn họ trốn ở phía sau Bạch Mộc Trần nhưng cũng không có bởi vì dừng lại mà cảm thấy tuyệt vọng hoặc sợ hãi mà chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng kia, trong lòng nảy lên một cảm xúc khác thường.
Thân thể gầy yếu đứng thẳng tắp, trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo một vẻ kiên quyết và toàn thân lộ ra sát khí lẫm liệt khiến cho người ta cảm thấy rùng cả mình.
Hai đứa nhỏ không khỏi rùng mình một cái. Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự phẫn nộ của Bạch Mộc Trần, một người mà bình thường thì luôn nhã nhặn ôn tồn nhưng một khi nóng giận thì như là thay hình đổi dạng.
Cách đó không xa, Quỷ Nhận nhìn rõ phản ứng của Bạch Mộc Trần đồng thời trong lòng cũng kinh dị vô cùng. Một Tiên nô nhất kiếp lấy đâu ra nhiều sát khí như vậy? Đây cũng không phải là khí chất mà tùy tùy tiện tiện giết chết vài người là có thể ngưng tụ ra, xem ra đối phương cũng không phải một Tiên nô bình thường.
"Ba!"
Bạch Mộc Trần đoạt lấy kiếm của Nam Môn Phi Vũ rồi nói: "Các ngươi đứng đợi ở đây chứ đừng chạy loạn, khi ta đi dụ thằng kia rời đi mong tam thiếu gia che chở tiểu thư cho tốt."
"Lão... Lão Bạch..."
"Đại thúc!"
Hai đứa nhỏ sửng sốt còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Mộc Trần đã xông ra ngoài.
...
————————————
Trong lòng tĩnh lặng vô cùng, không nghe thấy tiếng đánh nhau, không nghe thấy tiếng huyên náo mà chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt qua.
Lúc con người ta tuyệt vọng thường vô cùng cố chấp.
Nam Môn Khiếu Vân tự biết hẳn phải chết nên một lòng một dạ muốn kéo người xuống nước tìm người chôn cùng, không ngờ tiên nô phía trước kia lại chủ động dừng lại và chạy tới phía hắn.
Được cứu rồi! Được cứu rồi!
Trong lòng Nam Môn Khiếu Vân vui sướng vô hạn, giống như một người mù lại được thấy ánh mặt trời.
"Tới tốt, nhanh! Mau giúp ta ngăn đón..."
Đang nói đột nhiên hắn ngừng lại, chỉ thấy Bạch Mộc Trần một cước phi tới hung hăng đá văng Nam Môn Khiếu Vân ra.
"Bồng!"
Nam Môn Khiếu Vân ngã lăn ra trên mặt đất, hắn dường như rơi vào cõi mộng và không nhận ra sự đau đớn trên mặt mình. Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không ngờ một thằng Tiên nô ti tiện lại dám đá mình!
Thằng tiện nô nhà ngươi sao dám làm như thế!? Thằng tiện nô đó sao dám đối xử với mình như thế!?
Ta là nhị thiếu gia của Nam Môn thị tộc, ta là nhị thiếu gia a!
Nam Môn Khiếu Vân xem như hoàn toàn an toàn, tuy nói hắn rất lưu luyến cuộc sống nhưng hắn không có chút cảm kích nào với Bạch Mộc Trần mà ngược lại vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ oán độc vô cùng.
...
Hiện tại Bạch Mộc Trần cũng không rảnh mà để ý đến Nam Môn Khiếu Vân, một cước này của hắn đã thành công hấp dẫn sự chú ý của hắc nô rồi một mùi máu tanh ngòm ập vào mặt hắn.
"Rống —— "
Trong tiếng rống giận dữ, nắm tay của hắc nô nện xuống một cách điên cuồng.
Bạch Mộc Trần cũng không khách khí, linh kiếm trong tay đâm thẳng lên trông rất có khí thế xả thân quên mình hy sinh vì chính nghĩa.
"Bồng!"
Hai người va vào nhau, vừa chạm đến là bị phân ra ngay.
Hắc nô bị chấn lui lại mấy bước, Bạch Mộc Trần thì bị lực lượng cường đại đánh bay đi ra ngoài rồi nện thật mạnh xuống đất, không biết sống chết như nào.
Thấy một màn như vậy, người trên khán đài đều kinh ngạc mà mở to mắt.
Trong ấn tượng của mọi người thì đây là lần đầu hắc nô bị đánh lui, cho dù Bạch Mộc Trần cũng phải trả giá rất lớn nhưng quả thật hắn đã làm được điều mà người khác không làm được. Không ai biết vì sao hắn có thể làm như thế và đều tiếc hận nếu như người này có thể kiên trì một hồi thì thật tốt a!
"Rống —— "
Hắc nô bị kích thích nên hung tính càng tăng lên, vừa rít gào vừa lao đến phía Bạch Mộc Trần giống như muốn xé đối phương thành mảnh nhỏ.
Lúc mọi người ở đây nghĩ Bạch Mộc Trần hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì thân ảnh vốn nằm trên mặt đất lại chậm rãi đứng lên, ngoại trừ khóe miệng tràn ra máu và sắc mặt tái nhợt thì hình như cũng không có trở ngại gì.
"Lại đến!"
Bạch Mộc Trần hét to một tiếng rồi không lùi mà tiến tới, khí thế so với vừa rồi còn mạnh hơn vài phần.
"Bồng!"
Mũi kiếm đâm vào trên nắm tay nhưng khó có thể tiến thêm.
Hắc nô lông tóc không tổn hao gì mà Bạch Mộc Trần lại bị đẩy lùi lần nữa, cánh tay run lên khe khẽ.
Lực lượng của hắc nô thuần túy vô cùng, có tính phá hoại cùng tính ăn mòn đến cực điểm, nếu không phải có linh kiếm phẩm chất tốt trong tay chỉ sợ Bạch Mộc Trần đã kiếm toái người vong.
So với một lần trước đó thì lần giao thủ thứ hai này Bạch Mộc Trần đã khống chế lực đạo linh hoạt hơn rất nhiều, ít nhất không bị đánh bay đi ra ngoài.
"Sao... sao có thể như thế!?"
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn vào giữa sân, nhất là Quỷ Nhận cách đó không xa, thân là một gã Tán Tiên nên không ai so với hắn càng biết rõ sự yếu ớt của Tán Tiên.
Thân thể của Tán Tiên không có căn cơ (thân thể không ổn định) nên không thể thừa nhận áp lực quá lớn, nếu không tiên thể sẽ sụp đổ và rơi vào kết cục thân tử hồn diệt. Nhưng mà, Bạch Mộc Trần chỉ có tu vi nhất kiếp không ngờ có thể chống đỡ hắc nô có tu vi nhị kiếp, hơn nữa chỉ bị thương nhẹ càng khiến người ta không thể tin được.
Đúng vậy, không chỉ là người khác ngạc nhiên mà ngay chính Bạch Mộc Trần cũng cảm thấy khó có thể tin.
Tuy rằng hắn đã vượt qua một trọng Tán Tiên Kiếp, nhưng hắn cũng không cho rằng mình rất mạnh mẽ, nhiều nhất cũng chỉ lợi hại hơn một chút so với Tán Tiên nhất kiếp bình thường thôi nghĩa là tương đương với Chân Tiên có thực lực ngũ phẩm hoặc lục phẩm, nếu là phát huy thật tốt chắc có thể đối phó Chân Tiên bát phẩm. Chỉ có điều, khi thực sự giao thủ cùng người khác thì hắn mới hiểu được không ngờ mình đã trưởng thành đến trình độ như thế.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Trần tranh đấu với người khác sau khi độ kiếp, đối thủ là một gã hắc nô nhị kiếp tương đương với Chân Tiên cửu phẩm, hơn nữa thân thể cùng lực lượng mạnh hơn nhiều so với Chân Tiên bình thường.
Cho dù vừa rồi vô cùng hung hiểm nhưng rốt cục Bạch Mộc Trần đã có nhận thức hoàn toàn mới với thực lực của mình.
...
Trên thực tế Bạch Mộc Trần có thực lực như vậy cũng không có gì là lạ. Tình thế của hắn trong lúc độ kiếp là cửu tử nhất sinh, chẳng những thừa nhận bốn mươi đạo Tinh Hồn chi lực tẩy luyện, rồi lại dùng phương pháp Tam Chuyển Lục Độ trong "Hóa Thần Quyết" ngưng luyện Tán Tiên chi thể. Bởi vậy thần thức hắn còn đáng sợ hơn so với Thiên Tiên bình thường, cường độ thân hình cũng mạnh hơn so với Chân Tiên ngũ phẩm.
Đây chính là thực lực thực sự của Bạch Mộc Trần.
...
————————————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT