Bạch Mộc Trần vuốt lại vạt áo rồi cất bước vào thư lâu. Bên trong thư lâu rất im ắng.
Trong thư lâu vừa không có giá sách lại không được sắp xếp gọn gàng. Ở góc bên phải có một đống sách lộn xộn, hẳn là đã lâu không có ai chăm chút. Một nơi bừa bãi như thế mà lại bảo là lầu các tàng thư thì thật là hết biết, chỗ này giống như cái kho chứa đồ rác rưởi thì đúng hơn.
Ở bên trái có một ông lão áo xanh đang khoanh chân ngồi cạnh chiếc bàn, bàn tay ông lão đang lật giở một quyển tàn thư.
“Bạch Mộc Trần bái kiến tiền bối.”
Bạch Mộc Trần đi đến trước mặt ông lão rồi cung kính khom người làm lễ.
Ông lão này cũng là một Tán Tiên nhưng mi tâm của ông không có Nô ấn mà chỉ có một hình Tiên Ấn màu đen huyền. Thông thường rơi vào tình cảnh như vậy chỉ có một khả năng xảy ra, ông lão chắc chắn đã từng là một vị Tiên Sĩ chính thống nhưng về sau mất Tiên thể mới thành Tán Tiên. Dù thế nhưng đối với Bạch Mộc Trần thì ông lão cũng có tu vi sâu không lường được, nhiều năm qua hắn chưa từng thấy ai dám làm loạn ở Tàn Thư Tập.
“Là Bạch tiểu tử đến đấy à, tự tìm chỗ ngồi đi.”
Ông lão uể oải liếc nhìn Bạch Mộc Trần một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Bạch Mộc Trần cũng đã quen với thái độ này nên không nghĩ ngợi trong lòng. Sau khi hắn tự tìm chỗ ngồi xong bèn chậm rãi bày trà cụ ra rồi thi triển pháp quyết lấy linh lộ (DG: giọt sương tinh khiết) rồi bỏ tất cả Lục La Tiên Trà đã mua cho vào trong bình thạch anh......
Lá trà nở ra và một mùi thơm thanh nhã bay lên tràn ngập cả lầu.
“Ồ”
Ông lão ngửi thấy hương trà thì tinh thần thanh tỉnh, bàn tay đang cầm quyển tàn thư bỗng nhiên hạ xuống.
Bạch Mộc Trần khẽ cười cười rồi hai tay hắn bưng một chén tiên trà đầy đến trước mặt ông lão.
Ông lão họ Cổ, mọi người quen gọi lão là Cổ lão đầu nhưng không ai nhắc đến tên thật của ông lão là gì. Tính tình của Cổ lão đầu cứng nhắc bảo thủ, chú trọng phép tắc và lão chưa bao giờ nở nụ cười trước mặt người khác. Dường như lão không quan tâm đến sự vật sự việc gì. Niềm đam mê nhất của lão chỉ là đọc sách và uống trà.
Bạch Mộc Trần rất hợp ý ông lão ở hai sở thích này. Mấy năm qua, hai người dần dần thân thiết, Bạch Mộc Trần nhờ thế mà thường xuyên mặt dầy ở lại đọc trộm sách.
......
“Ngon! Trà ngon!”
Cổ lão đầu hít hương thơm tỏa ra từ cốc trà và vui lòng tán thưởng một câu.
Bạch Mộc Trần thấy thế cũng nâng cốc trà lên nhấm nháp, một cảm giác đã lâu rồi mới có hiện lên trong lòng.
Mỗi người có một hoài niệm riêng, mỗi hoài niệm chất chứa một nguyện vọng khác nhau, mỗi một nguyện vọng lại hàm chứa một tình cảm, tình cảm này được đọng lại trong từng giọt ký ức.
Mọi người uống trà là để tu tâm dưỡng tính nhưng Bạch Mộc Trần uống trà chỉ đơn giản là vì muốn nếm vị ngọt và đắng chát của nó. Cũng do khi bắt đầu bước chân vào tu hành thì tài nghệ hắn học thành đầu tiên là trà đạo, hắn vẫn thường hoài niệm tình cảm ấm ấp khi đối ẩm cùng sư tôn, từng câu nói của sư tôn vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đạo của trà không phải ở tài nghệ mà ở cảm ngộ.
Thưởng thức việc uống trà đúng là cảm ngộ nhân sinh.
Nhận thấy Bạch Mộc Trần có vẻ hơi khác thường, Cổ lão đầu thở dài. Lão đang định nói hai ba câu khuyên bảo không nên nhớ lại quá khứ mà nên cố gắng sống cho tốt hiện tại, nhưng lời nói chuẩn bị thốt lên thì lão lại nuốt vào trong. Ngẫm lại thì chính mình cũng đâu có tư cách giáo huấn người khác chứ.
“Khục khục!”
Cổ lão đầu ho khan hai tiếng rồi nghiêm mặt nói:“Bạch tiểu tử, ngươi cũng thật nhàn hạ thoải mái. Cách đây vài ngày người ta đưa tới không ít đồ đang vứt đi, ngươi đang nhàn nhã thế thì giúp lão phu xem đống kia có cái gì không dùng được thì loại đi, đỡ phải để lại cho chướng mắt.”
“Vâng, để vãn bối làm.”
Bạch Mộc Trần đặt chén trà xuống, bất giác khuôn mặt trở nên tươi tỉnh. Tuy hắn không nói thêm gì nhưng trong lòng rất cảm kích ông lão.
Hơn hai mươi năm qua, Cổ lão đầu luôn mượn cớ này để cho Bạch Mộc Trần đọc sách thoải mái ở trong lầu các, mà nếu Bạch Mộc Trần có gì khó hiểu thì cứ dụng tâm ghi nhớ rồi sau đó nhân khi nói chuyện phiếm thì hắn hỏi để Cổ lão đầu trả lời rõ ngọn ngành chi tiết.
Sau nhiều năm trao đổi, hai người có thể nói vừa là thầy vừa là bạn. Bạch Mộc Trần vui mừng phát hiện đối phương chẳng những học thức uyên bác, trí tuệ phi phàm mà còn tinh thông nhiều loại ngôn ngữ cổ xưa, thậm chí ngay cả văn tự Ma giới và Yêu giới cũng biết đôi chút.
Kể từ đó, Bạch Mộc Trần cố gắng học tập tri thức và càng kính trọng ông lão hơn. Hắn cảm thấy nếu ông lão mà không phải là Tán Tiên như bây giờ thì thành tựu tương lai khó mà hạn định được.
......
Tàn Thư Tập tuy rằng không lớn, nhưng nơi này cất chứa thư sách quả thật không ít, không đến một vạn cũng phải có tám ngàn, hơn nữa mỗi một thời gian lại được bổ sung thêm một ít.
Trong tàng thư bao hàm công pháp tu luyện, đan phương trân quý, còn có tiên thuật thần kỳ cùng đủ loại ghi chép kỳ lạ cổ quái, nhưng tất cả những bộ sách ở đây không phải tàn chương thì cũng là thiếu trang.
Đến bên cạnh đống sách, Bạch Mộc Trần ngồi phệt xuống rồi tiện tay hắn cầm lấy nửa cuốn tên là [ Đại Nhật Tâm Kinh ] lên xem.
“Thiên địa như viên, tuyên cổ như nhất, đại nhật vi tâm, tự tại quang minh, chí dương chí cương, chí cực chí cường, bất tử bất diệt, thành tựu vĩnh hằng......” (DG: Để nguyên HV cho có phong phạm cao nhân)
Bạch Mộc Trần miên man suy nghĩ trong lòng rồi đắm chìm vào trong đó. Lập tức, trong lòng hắn sinh ra sinh cơ vô hạn, đó là một cảm giác ở trên cao chiếu sáng khắp vạn vật.
Đúng vậy, đây là ngộ, dựa theo ý tứ trong sách mà hiểu được đạo tu hành.
Mỗi một bản điển tịch đều là một tâm huyết của Tiên Sĩ, nó bao hàm sự hiểu biết của Tiên Sĩ đối với trời đất và những lý giải đối với sức mạnh.
Mỗi khi đọc kỹ, Bạch Mộc Trần cũng đặt mình vào ý cảnh của người sáng tạo công pháp. Dù ý cảnh không trọn vẹn được như người sáng tạo nhưng hắn cũng được lợi không nhỏ, dần dần thần thức của hắn cũng theo đó mà tăng trưởng hơn xa những Tán Tiên đồng cấp.
Theo cuốn [ Đại Nhật Tâm Kinh ] này thì đây là một môn công pháp tu luyện cực kỳ thâm ảo. Đoạn đầu là quy tắc chung, giải thích khởi đầu con người phải coi trời đất như một vòng tròn mà ở đó thời gian không gian vận chuyển quay đi quay lại rồi lại về điểm khởi đầu. Rồi sau đó, người này lại bảo mặt trời là trung tâm của trời đất, lúc nào cũng tỏa ra vô vàn tia sáng để tẩm bổ trời đất làm cho vạn vật có sinh cơ. Nếu ai tu luyện công pháp này thì sẽ có sức mạnh vô cùng cường đại, bất tử bất diệt như mặt trời và sẽ trở thành một tồn tại vĩnh hằng.
Công pháp thì tuyệt đỉnh chỉ tiếc là tàn cuốn, quy tắc chung không được đầy đủ lại không có đoạn sau.
Bạch Mộc Trần chỉ mới thoáng hiểu đã phải tiếc nuối bỏ qua. Hắn cầm một quyển sách trọn vẹn được xếp ngay ngắn ở gần đó lên xem rồi lại bỏ xuống và lại cầm tiếp quyển khác lên xem.
......
[ Nguyên Thần Liệt ] cũng là một quyển tiên quyết kỳ diệu, phải là vị Tiên Sĩ tài năng có tu vi từ Kim Tiên trở lên mới có khả năng tu luyện, có như thế mới có thể đem nguyên thần phân liệt luyện thành thân ngoại hóa thân để công kích địch nhân. Về phần phải làm như thế nào để phân liệt nguyên thần thì nội dung trên đó đã mất rồi.
......
[ Kiếm Độn ], đây là một bộ tiên thuật không có thuộc tính, không ở trong ngũ hành, hóa kiếm thành không, xuyên qua khoảng không với tốc độ cực nhanh, là tiên thuật mà kiếm tu tha thiết ước mơ, thế mà không hiểu sao chỉ còn một phần không đầy đủ.
......
[ Thiên Phong Quyết ] một bộ tiên thuật về thân pháp, hóa thân thành gió, quỷ dị mờ ảo, rất khó phòng bị nhưng vẫn là tàn trang.
......
[ Cửu Sát ],[ Linh Đấu Thuật ],[ Bối Khất Đan Thư ],[ Kim Tinh Phương ],[ Thuần Dương Tạp Ký ],[ Vạn Thú Tập ]......
Tốc độ đọc sách của Bạch Mộc Trần không được nhanh lắm, nếu bộ sách nào hắn thấy hứng thú thì sẽ đọc rất cẩn thận nhưng nếu quyển sách đó hắn không thích thì chỉ liếc mắt xem đại khái mà thôi.
Khi xem mỗi quyển tàn cuốn, trong đầu Bạch Mộc Trần biết được đủ loại kiến thức sơ lược khác nhau, có thể là nơi chốn, có thể là cỏ cây hoặc cũng có thể là một số cảm nhận khác nhau về nhân sinh quan.
Lão nhân thấy vẻ mặt chăm chú của Bạch Mộc Trần thì vừa nhâm nhi tiên trà vừa lộ ra nụ cười mỉm nơi khóe miệng.
Nhìn xong, Cổ lão đầu lại cầm lấy quyển sách đọc tiếp.
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT