Trên Đấu Nô Trường khí thế ngất trời, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ngập bốn phía khán đài.
Chỉ chốc lát, một gã Tiên nô trong đó bị giết hại, cả cơ thể tàn phá tiêu tan không còn chút dấu vết, mà một Tiên nô khác gào to một cách điên cuồng để “ăn mừng” thắng lợi thảm thiết!
Phấn khởi hòa cùng sa đọa, giết chóc đồng hành với tội ác.
Mọi người hoàn toàn đắm chìm trong một thế giới điên cuồng, thậm chí bị lạc mất bản thân.
...
Đây là lần đầu tiên tiểu Ức Khổ xem đấu nô tỷ thí, cho dù trong quá khứ nàng đã hơn một lần nghe kể về sự thảm thiết của đấu nô, nhưng giờ phút này, khi đứng trên khan đài, trong lòng nàng hoàn toàn tràn ngập một cảm giác khác.
Những người này sao lại điên cuồng như vậy? Sao bọn họ có thể tàn nhẫn như thế? Thế giới này rốt cuộc là như thế nào?
Từng nghi vấn quanh quẩn trong đầu óc nàng, tiểu cô nương đơn thuần giống giống như đã bị đả kích cực lớn khiến cả người sợ run, sắc mặt tái nhợt lộ ra một vẻ sợ hãi.
Đúng vậy, tiểu Ức Khổ đang rất sợ hãi, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời đi nơi tràn ngập tàn khốc cùng mùi máu tanh này. Vì thế nàng nhắm mắt, che kín tai, để mình không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì!
Thấy vậy, Bạch Mộc Trần dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của tiểu Ức Khổ giống như cố gắng an ủi hoặc cũng như đang cổ vũ nàng.
"Tiểu thư, đừng sợ."
Giọng Bạch Mộc Trần truyền vào tai tiểu cô nương, sau đó cô bé chậm rãi mở to mắt, cảm xúc phập phồng dần dần ổn định trở lại.
"Đại... Đại thúc, vì sao bọn họ muốn như vậy?"
Trong thế giới của tiểu Ức Khổ, bầu trời vĩnh viễn đều trong xanh như vậy, cho dù có lúc ngẫu nhiên u ám, ngẫu nhiên trơ trọi, nhưng chưa bao giờ đục ngầu. Giờ này phút này, những gì nàng nhìn thấy, những gì nàng nghe nhiều tựa như một thanh kiếm sắc vô tình phá vỡ ảo tưởng của nàng, phá vỡ thế giới của nàng.
Đúng vậy, vì sao bọn họ muốn như vậy?
Cùng sinh sống với nhau dưới một bầu trời, vì sao bọn họ muốn như vậy?
"Vì sinh tồn, vì thỏa mãn dục vọng của chính mình."
Giọng nói Bạch Mộc Trần cũng không kịch liệt mà ngược lại có vẻ vô cùng bình thản nhưng trong sự bình thản lại lộ ra một cảm giác rất là bi thương cùng bất đắc dĩ.
Tiên nô vì sinh tồn cho nên giết nhau, cho nên không từ thủ đoạn.
Người trên khán đài này vì theo đuổi cảm giác mới, vì thỏa mãn chính mình, cho nên ra sức hò hét, ra sức che dấu áp lực trong lòng.
Người trên khán đài đang nhìn dưới đài...
Cũng biết, người dưới khán đài cũng đang nhìn trên đài.
Kỳ thật dưới bầu trời bao la vô tận này, chúng ta cũng giống nhau, đều yếu đuối giống nhau, đều đáng thương giống nhau, đều bé nhỏ giống nhau.
...
"Tiểu thư, nhìn cho rõ nhé, người cần phải nhìn cho rõ, đây là sự thật, đây là chính là cá lớn nuốt cá bé... Người phải sống cho thật tốt, nhất định phải trở nên kiên cường!"
Nghe Bạch Mộc Trần cảnh cáo trong chua xót, tiểu Ức Khổ cái hiểu cái không gật gật đầu, dù nàng vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu nhưng nàng cảm giác lời nói của vị Bạch đại thúc này dường như cũng rất có đạo lý, khiến cho người ta có một cảm giác thân thiết cùng tin cậy.
Đồng dạng, trong lòng tiểu cô nương sinh ra một chút nghi hoặc, đừng nhìn Bạch đại thúc ở mặt ngoài luôn có bộ dáng hòa nhã nhưng trên thực tế trong mắt hắn lại thường xuyên hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, có lẽ hắn đã từng trải qua rất nhiều truyện như thế!
Tiểu Ức Khổ trả lời rồi lại nhìn về phía giữa sân, tâm tình dường như trở nên tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không sợ hãi giống như vừa rồi.
...
Tỷ thí vẫn đang tiếp tục, lần lượt từng Tiên nô một lên sân khấu, mỗi một lần đều mất đi một sinh mạng.
Tiểu Ức Khổ từ kháng cự đến tiếp nhận, dần dần cũng quen với bầu không khí như vậy.
Sinh mệnh rẻ rúng giống như rơm rác, tôn nghiêm đê tiện giống như con kiến, đây là Tiên nô, đây là kẻ yếu.
Tiểu Ức Khổ rốt cục cũng có thể hiểu được vì sao Bạch Mộc Trần lại thống khổ và sầu não khi đi đến nơi này. Nàng bất tri bất giác ngẩng đầu nhìn đối phương, khuôn mặt hòa nhã kia giống như lộ ra một chút kiên nghị, một chút quật cường.
...
"Tam thiếu gia cảm thấy thú vị không?"
Tiểu Ức Khổ nhìn về phía Nam Môn Phi Vũ, tên này tuy rằng không có hô to gọi nhỏ như những người xung quanh nhưng trong mắt phảng phất thần thái kích động, điều này làm cho tiểu cô nương cảm thấy cáu kỉnh trong lòng.
"À!"
Nam Môn Phi Vũ thấy sắc mặt tiểu Ức Khổ không tốt, chột dạ nhìn Bạch Mộc Trần rồi sau đó vội vàng cười ha ha rồi nói: "Cũng không cảm thấy thú vị, chỉ thấy ngoạn mục, tiện thì xem, tiện thì xem mà thôi, ha ha..."
"Ngoạn mục?"
Tiểu Ức Khổ nhướng mày lên nói: "Nếu đổi lại người dưới trường là ngươi thì ngươi cũng sẽ cảm thấy ngoạn mục sao?"
"Này..."
Nam Môn Phi Vũ ngượng ngùng cười nói: "Ha hả, Ức Khổ muội muội nói đùa, ta... Ta cũng không phải Tiên nô, sao lại đến chỗ kia được."
"Hừ!"
Tiểu Ức Khổ quay đầu đi với vẻ tức giận, không hề để ý tới Nam Môn Phi Vũ nữa.
"Ôi! Ta đâu có trêu chọc ai, chẳng làm gì mà nằm cũng bị thương a!"
Nam Môn Phi Vũ buồn bực trong lòng, cố nhìn về phía nô trường nhưng cũng không có vẻ hưng phấn vừa rồi.
...
————————————
Trên Đấu Nô Trường tràn ngập không khí chết chóc.
Từng Tiên nô một chết đi, hôm nay chỉ có một người còn ở lại giữa sân.
Người này tên là Quỷ Nhận, làn da ngăm đen, dung mạo bình thường, nhìn qua tuổi thật không lớn, đã có tu vi nhị chuyển Tán Tiên, cũng coi như là không tồi. Chỉ có điều tại nơi này không ai biết rõ lai lịch của hắn, dường như hắn một mình đến đây đấu nô. Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, có đôi khi, không ít Tiên nô vì muốn có được nhiều tài phú nên tới đây tham gia tỷ thí đấu nô.
Trước đó, Quỷ Nhận đã liên tục xử lý mười hai Tiên nô, mỗi một người đều bị hắn giải quyết trong hai ba hiệp, có thể xem như là Tiên nô mạnh nhất trong lần đấu nô này.
Nguyên nhân chính là vì thực lực Quỷ Nhận quá mạnh mẽ, Tiên nô bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn, mọi người nhìn thấy không quá căng thẳng nên cũng không kích thích mãnh liệt như trước nữa.
...
"Thực không vui gì cả, lại hai ba hiệp là giải quyết xong."
Nam Môn Khiếu Vân giống như chưa tận hưởng hết, tâm tình bực bội khó chịu, ánh mắt hắn nhìn quanh một lát rồi lơ đãng dừng ở trên người Bạch Mộc Trần cách đó không xa. Sau đó hắn nghênh ngang tiến lên, đi theo phía sau là một đám con cháu Nam Môn thị, trên mặt mỗi người đều là một vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Ê, thằng kia, ngươi xuống đánh một hồi đi..."
Đột nhiên có người hướng về phía mình rồi hô quát, Bạch Mộc Trần rùng mình, đảo mắt nhìn lại thì thấy đúng là Nam Môn Khiếu Vân cầm đầu một nhóm đi cùng.
"..."
Thấy Bạch Mộc Trần thờ ơ không phản ứng, Nam Môn Khiếu Vân nói với vẻ không kiên nhẫn: "Nhanh đi a, còn đứng ở trong này làm cái gì, nhớ rõ phải kiên trì một chút cho bản thiếu gia, đừng đánh mất thể diện của thị tộc chúng ta."
"Nhị thiếu gia..."
Tiểu Ức Khổ biến sắc, vừa muốn khuyên can thì Nam Môn Khiếu Vân lạnh lùng quát lớn: "Câm miệng! Bản thiếu gia đang nói chuyện, sao nha đầu ngươi dám ngắt lời, đứng sang một bên cho ta đi."
Nam Môn Phi Vũ thấy tiểu Ức Khổ bị bắt nạt, không nhịn được nổi trận lôi đình: "Nam Môn Khiếu Vân, ngươi có ý gì? Lão Bạch cũng không phải gia nô của ngươi, dựa vào cái gì phải nghe ngươi? Còn có Ức Khổ cũng là con cháu Nam Môn chúng ta, ngươi đừng có bắt nạt nàng!"
Nam Môn Khiếu Vân liếc nhìn đối phương, nói không nể tình chút nào: "Lão Tam, mẹ con nha đầu kia ăn không uống không tại Nam Môn thị chúng ta, nô bộc nhà nàng tự nhiên thuộc về Nam Môn thị, ta là nhị thiếu gia của Nam Môn thị, hiện tại ta bảo hắn lấy thể diện cho thị tộc, hắn nhất định phải lên!"
"Không được! Ta cũng là tam thiếu gia của Nam Môn thị, ta nói không được là không được."
"Ngươi... Ngươi muốn tìm cái chết?"
"Nơi này là Đấu Nô Trường, ngươi ra tay thử xem, đến lúc đó Vô Song đại ca cũng không bảo vệ được ngươi."
Thái độ Nam Môn Phi Vũ rất là cường ngạnh, cho dù tu vi hắn không bằng Nam Môn Khiếu Vân nhưng hắn không thích nhìn bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của thằng cha này, huống chi việc này còn liên quan đến tiểu Ức Khổ, dù làm gì cũng không để tên đó thực hiện được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT