Khí thế lẫm liệt thổi quét bên trên ban công. Đối mặt với sự bức bách của Nguyễn Hằng, Tổ Nhược Đồng theo bản năng cố gắng tránh né nhưng bản thân lại như rơi vào trong vũng bùn không thể thoát được. Ngay tại thời khắc nguy cấp này, một thân ảnh cao lớn liền chắn trước mặt Tổ Nhược Đồng chống đỡ hộ nàng một chiêu này.
“Bồng!” Một thanh âm nặng nề vang lên, chỉ thấy Nam Môn Vô Song lui lại đằng sau mấy bước, suýt nữa thì ngã, khóe miệng còn lưu lại một chút máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương. Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng biến sắc, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ thực lực của Nam Môn Vô Song, nhưng không nghĩ tới cùng là Chân tiên cửu phẩm mà Nam Môn Vô Song lại thua xa Nguyễn Hằng. Xem ra bên ngoài vẫn đồn đại Nam Môn Vô Song không kém Nguyễn Hằng quả thực chỉ là người không hiểu biết nói hươu nói vượn mà thôi. Võ Tây Lăng tiến lên một bước sóng vai cùng đứng với Tổ Nhược Đồng, không hề có ý muốn rút lui. Dù rằng giữa ba đại thị tộc đều có mâu thuẫn nhưng tại thời điểm đối mặt với kẻ thù thì bọn họ luôn một lòng một dạ (*).
“Sao? Ba người các ngươi muốn động thủ với bản thiếu sao?”
Nguyễn Hằng chậm rãi đứng lên, uy thế vô hình chợt đè xuống ba người:“Nam Môn Vô Song, đừng tưởng cô cô của ngươi tiến vào Nguyễn gia chúng ta thì ngươi liền tự cho rằng mình muốn làm gì thì làm, ở trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một con chó mà thôi! Còn hai người các ngươi, ba đại thị tộc éo gì, bất quá là một đám gà đất chó cảnh mà thôi.”
"..."
Thân thể Nam Môn Vô Song khẽ run lên, ẩn chứa dưới sự bình tĩnh bên ngoài là hận ý thật sâu. Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng đều cảnh giác, chuẩn bị để có thể xuất thủ bất kỳ lúc nào. Song phương giằng co, không khí vô cùng căng thẳng.
...
Sự tình đã phát triển tới mức này, nếu như không điều hòa được thì chắc chắn càng không thể vãn hồi, bởi thế cuối cùng Tả Nhĩ Lam cũng quyết định ra mặt.
“Đủ rồi, tất cả dừng tay lại đi!”
Tả Nhĩ Lam nhẹ nhàng hạ tay xuống khiến cho khí thế của Nguyễn Hằng tiêu tan mất. Sau đó Tả Nhĩ Lam nhìn qua mọi người và nói:"Chẳng lẽ, các ngươi thực sự muốn động thủ hay sao? Mọi người đều vì lợi ích riêng, nếu như đã hợp tác thì bên nào cũng phải có lợi ích, nếu không thì ai sẽ thật lòng làm việc chứ. Mọi người xem như này có được không? Ta thay mặt Nguyễn Hằng sư huynh làm chủ, bốn đại gia tộc chia sẻ nửa thành lợi nhuận cho ba đại thị tộc, về sau mọi người vẫn hợp tác được với nhau.”
“Nửa thành sao?”
Bốn người Âu Lạc Dung Mai nhìn Nguyễn Hằng thấy đối phương không hề phản đối, tất nhiên tự hiểu mà chấp nhận.
“Ôi! Nửa thành thì nửa thành đi, cùng lắm thì chúng ta chịu chút thiệt thòi, không gây tổn thương đến hòa khí là được.”
Trên mặt Âu Phù Nhạc thể hiện vẻ không cam lòng chứ kỳ thật trong lòng đã rất vui mừng. Đây đơn giản là không công mà chiếm tiện nghi, có được nửa thành đã là rất tốt rồi, nào có lý gì mà phản đối! Dù sao mạch khoáng xuất hiện ngoài ý muốn, lại có Thái Nhất Tông, có phủ chủ đại nhân ở trên đầu, bọn họ nhiều nhất chỉ là phái đi vài tên cao thủ Thiên Tiên tới mỏ quặng. Ba tên cao thủ Thiên Tiên đối với thế gia vạn năm như bọn họ cũng chẳng tính vào đâu. Sắc mặt của Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng lại hết sức âm trầm, không có chút ý tứ thỏa hiệp nào.
“Sao, các ngươi được nửa thành mà vẫn không vui sao?”
Ánh mắt Nguyễn Hằng lại mang theo vài phần trêu tức, tựa hồ như muốn nói:"có giỏi thì các ngươi thử cự tuyệt xem, để xem bổn thiếu gia thu thập các ngươi như thế nào!"
“Nửa thành không có vấn đề......” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nam Môn Vô Song và Võ Tây Lăng, Tổ Nhược Đồng liền ưng thuận nhưng lại nói:“Nhưng mà chúng ta hy vọng thiếu tông đại nhân có thể đáp ứng một điều kiện nho nhỏ của chúng ta.”
“Điều kiện có nhỏ hay không thì phải nói rồi mới biết được.”
Tả Nhĩ Lam cảm thấy ngoài ý muốn liền quan sát Tổ Nhược Đồng, sau đó không tự chủ khẽ híp mắt lại. Nữ nhân này từ lúc vào đây đến giờ tuy không nói nhiều nhưng lại có vẻ như người đứng đầu ba nhà, tựa hồ đối phương còn thông minh hơn so với tưởng tượng của mình.
Tổ Nhược Đồng không biết Tả Nhĩ Lam đang suy nghĩ trong lòng, nói thẳng ra:“Không dám dối gạt thiếu tông, ba nhà thị tộc chúng ta từ trước tới nay đều rất ngưỡng mộ Thái Nhất Tông, cho nên hy vọng thiếu tông có thể nói giúp cho chúng ta, mỗi lần Thái Nhất Tông tuyển người liền để cho ba nhà thị tộc chúng ta một ít danh ngạch.”
“A!”
Tả Nhĩ Lam vốn đoán rằng bọn hắn sẽ đòi thêm quyền lợi, không nghĩ đối phương lại đưa ra yêu cầu đơn giản như thế làm nàng có hơi bất ngờ. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại thì chỉ có như vậy mới là thù lao tốt nhất cho ba đại thị tộc, ít nhất Thái Nhất Tông có thể cho bọn họ một cơ hội để quật khởi.
“Điều kiện của các ngươi chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Nếu như phức tạp chỉ sợ thiếu tông sẽ không đáp ứng.” Vẻ mặt Tổ Nhược Đồng tuy lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ sâu xa.
Tả Nhĩ Lam mỉm cười, vuốt cằm nói:“Ngươi thật là thông minh, ta cũng rất thích hợp tác với người thông minh, điều kiện của ngươi ta có thể đồng ý, từ nay về sau mỗi lần Thái Nhất Tông tuyển đệ tử ta sẽ cho các ngươi mười danh ngạch, còn cụ thể những người nào thì tự các ngươi quyết định là được.”
“Đa tạ thiếu tông.”
Tổ Nhược Đồng trịnh trọng thi lễ, Tả Nhĩ Lam hào phóng phất tay áo rồi yểu điệu bước đến lan can ban công và nhìn chăm chú xuống nô trường phía bên dưới. Đấu nô dường như sắp bắt đầu.
......
------------
“Thùng thùng thùng!”
Một loạt tiếng trống vang lên, đấu nô trường đang huyên náo cũng dần dần yên tĩnh lại. Không bao lâu sau, dưới sự chú ý của mọi người, một trung niên nam tử thân hình to béo bước vào giữa trung tâm của đấu trường. Người này đầu trọc lốc, trên người khoác hờ cẩm bào lộ ra cái bụng thật to, nhìn trông rất giống như một vị hòa thượng ở thế tục, trên mặt thủy chung duy trì nét tươi cười thân thiết.
“Chư vị bằng hữu cũ, bằng hữu mới, mọi người khỏe chứ, ta chính là Lạc Thiên Quang, chủ của nô trường này, đương nhiên cũng có rất nhiều vị yêu thích mà gọi ta là Lạc Quang Quang......”
Nói rồi, Lạc Thiên Quang sờ sờ lên cái đầu trọc lóc của mình làm cho mọi người cười ầm lên.
“Ta tin rằng mọi người đều hiểu nếu như lão Lạc ta đã đứng chỗ này vậy thì đấu nô sẽ lập tức bắt đầu. Về phần quy củ của đấu nô, không cần ta nói mọi người chắc hẳn cũng rất rõ ràng, nếu có tiền thì thử vận may, không có tiền thì có thể hô hào cổ vũ, chúng ta chỉ có một nguyên tắc, cam đoan làm cho mọi người gào tới gào hồi...”
Lạc Thiên Quang nói một hồi ở trung tâm nô trường, có thể nói là miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, mang tới tiếng cổ vũ không ngừng.
......
Trên phía bắc của khán đài, đám người Nam Môn Khiếu Vân không đi cùng với Nam Môn Vô Song mà dẫn người của mình đến đây tham gia náo nhiệt, trên mặt hiện rõ vẻ kích động và hưng phấn.
“Ha ha! Ức Khổ, có thấy lão Lạc béo này hài hước không? Hắn há mồm ra là có thể nói người chết thành sống làm ta buồn cười chết mất thôi.”
Nam Môn Phi Vũ ôm bụng cười, bộ dáng của hắn so với Nam Môn Khiếu Vân cũng không kém bao nhiêu. Tiểu Ức Khổ không trả lời mà chỉ lặng lẽ quan sát ánh mắt của Bạch Mộc Trần, chỉ thấy người nọ đang nhìn lên ban công cách đó không xa, trên mặt lộ rõ vẻ suy tư.
“Bạch đại thúc, có chuyện gì sao?”
Tiểu Ức Khổ có một cảm giác đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Bạch Mộc Trần:“Nếu không, chúng ta về nhà nhé?”
“Hả!”
Nam Môn Phi Vũ đang hưng phấn, nghe Tiểu Ức Khổ nói muốn về nhà nhất thời giống như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu.
“Nghe ta nói này Ức Khổ, nơi này nhiều thứ hay như vậy, đừng đi đâu cả! Ngươi xem, đấu nô sắp bắt đầu, vô cùng phấn khích, cam đoan ngươi sẽ rất thích, hơn nữa đại ca còn chưa trở về, chúng ta nếu cứ như thế mà bỏ đi thì đại ca sẽ rất tức giận. Hay là ta mua cho ngươi thứ gì để ăn hoặc mua cái gì đó để chơi...”
Nam Môn Phi Vũ một bên nháy mắt với Bạch Mộc Trần, một bên ra sức khuyên bảo, cực kỳ giống một tên lừa đảo đã lừa không biết bao nhiêu cô gái.
“Tiểu thư không cần lo lắng, không có chuyện gì cả.”
Bạch Mộc Trần lấy tay khẽ vỗ vỗ đầu tiểu Ức Khổ và nở một nụ cười làm để đối phương yên tâm. Mà ngay tại lúc này, lời nói của Lạc Thiên Quang ở giữa nô trường khiến cho Bạch Mộc Trần chú ý...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT