Linh Bồ viên tọa lạc ở lưng chừng núi của Vọng Thiên phong, diện tích lên tới ngàn mẫu, được bao phủ bởi vô số cấm chế, đây cũng chính là khu vực cung cấp tiên linh dược thảo cho cả Nam Môn thị tộc nên càng trọng yếu.
Linh viên này được chia làm hai viện nam bắc, Nam viện phụ trách trồng trọt linh thảo, Bắc viện phụ trách luyện chế đan dược, có thể nói tác dụng của hai nơi này là hỗ trợ lẫn nhau. Có điều nếu so sánh hai nơi thì địa vị của Nam viện thấp hơn Bắc viện rất nhiều, nếu dùng lời lẽ của phàm giới để mô tả thì một nơi là lao động chân tay, một nơi là công tác kỹ thuật, lẽ đương nhiên không thể giống nhau.
Đúng vậy, làm việc ở Nam viện tuyệt đối là khổ cực, không có bất cứ một chút kỹ thuật nào.
……
Ở khu vực biên giới của Nam viện, mấy tên tiên nô đang bận rộn trong linh điền.
Do linh khí của nơi này vô cùng loãng nên đám linh điền này bị xếp vào hạng bét, không những không thể trồng những loại lăn căn tốt, mà dù là linh căn bình thường cũng cần Tiên nô liên tục quán chú tiên nguyên vào linh điền, nhờ đó mới có thể đáp ứng được nhu cầu cần thiết cho việc sinh trưởng của linh căn.
Đối với việc xử lý đám linh điền hạng bét này, Linh Bồ viên cũng hết sức đau đầu.
Một địa phương rộng lớn như vậy, bỏ qua quả thật đáng tiếc, phải biết rằng Địa linh khí không giống với Tiên linh khí, rất thích hợp cho linh thảo sinh trưởng, nhưng nếu một thời gian dài không bỏ công chăm sóc, nơi này sẽ trở nên hoang phế. Nhưng nếu quả thật phải đi chăm sóc, lại là một chuyện tình không ai tình nguyện cả.Dù sao hạ đẳng linh điền linh khí quá mức mỏng manh, lại cần đem tiên nguyên tới chăm sóc, thường thường khiến cho người làm không có dư thời gian để tu luyện, bởi vậy không ai muốn đi đón nhận việc này, thuần túy chỉ là lãng phí thời gian. Cửu nhi cửu chi, hạ đẳng linh điền trở thành một loại kê lặc. (Kê lặc: sự vật không có giá trị, nhưng bỏ thì tiếc.)
Cho đến nay, Quản sự của Linh Bồ Viên cũng chưa nghĩ ra được một biện pháp nào tốt để giải quyết việc này, vì vậy chỉ có thể an bài tiên nô thay phiên nhau trông coi.
Thật bất hạnh, Bạch Mộc Trần chính là một trong những tiên nô bị bố trí tới khu hạ đẳng linh điền này, mỗi ngày hắn đều phải đem tiên nguyên của chính mình chăm sóc linh điền, duy trì linh thảo sinh trưởng bình thường.
Dĩ nhiên, đối với tiên nô bình thường mà nói thì đây đúng là một công việc khổ nhọc, bởi vì tiên nguyên của Tán Tiên sau khi tiêu hao khôi phục rất chậm chạp, chỉ có thể dựa vào thời gian tích lũy từng chút một, nhưng là đối với Bạch Mộc Trần mà nói, việc này căn bản không ảnh hưởng gì, thậm chí đôi lúc để hắn rảnh rỗi quá mức. Hiện nay trong cơ thể Bạch Mộc Trần đã diễn sinh ra một cái mạch luân, dưới sự thúc giục của Tiên chủng, có thể tự luyện hóa tiên lực, mặc dù tăng trưởng chậm chạp, nhưng cũng sinh sôi không ngừng, làm hắn không cần phải tu luyện. Chính bởi vậy, hắn lại có nhiều thời gian để làm việc khác, tỷ như minh tưởng, suy nghĩ, hoặc là đọc sách.
……
“ Huyền hoàng chi sơ, tức vi hỗn độn, thiên địa hồng hoang, vạn vật hữu tự, mệnh vận chí thâm, do giản hóa minh, thái thượng thánh ý, phụng minh chân đạo ……”
Ở một khoảng đất trống cách đó không xa, Bạch Mộc Trần đang ngồi xếp bằng, nhỏ giọng niệm ba ngàn chữ trong kinh ý "Đạo Tàng", thỉnh thoảng lại chú ý đến khí tượng ở trên linh điền.
Đạo Tàng kinh ý đúng là bác đại tinh thâm, mỗi một lần niệm lại phảng phất thêm một lần lĩnh ngộ.
Sau ba tháng thời gian, trừ việc đã quen thuộc với hoàn cảnh sống mới, thu hoạch lớn nhất của Bạch Mộc Trần chính là thần thức tăng lên. Sự gia tăng này không phải tăng lên về số lượng mà là tăng lên về cảnh giới, là nhìn thấu bản chất của sự vật thấy được căn nguyên bên trong, giúp hắn dễ dàng nắm bắt được những điểm căn bản đối với bất kỳ loại tiên thuật hay công pháp nào, đây gọi là ngàn vạn con đường nhưng cuối cùng đều quy về một mối.
Cùng lúc đó, mỗi ngày Bạch Mộc Trần đều bỏ ra chút thời gian để học tập, nghiêm túc xem lại những kiến thức bao la mà trí tuệ chi tinh hàm chứa bên trong thức hải của mình.
Có thể sống một cuộc sống yên bình, chuyên tâm nghiên cứu học vấn, cuộc sống như vậy cũng không tồi chút nào.
Trong thoáng chốc, Bạch Mộc Trần không khỏi nhớ lại quãng thời gian mình lịch lãm trong hồng trần ở hạ giới, hắn trở thành một thầy giáo theo đuổi con đường học vấn. Mặc dù hiện giờ phải ăn nhờ ở đậu, chịu đựng những ánh mắt coi thường nhưng hắn lại cảm nhận được một không khí rất bình thản và yên tĩnh. Ít nhất là tự do hơn so với thời gian ở Tiên nô quáng trường, chỉ cần hoàn thành công việc thì thời gian còn lại có thể tự thu xếp.
Lệ khí ma diệt, duyên hoa tẩy tẫn.
( Đem sát khí rũ bỏ, đem phấn son rửa hết. “Duyên hoa” là một loại bột phấn trang điểm của Trung Quốc cổ đại. “Tẩy tẫn duyên hoa “câu này chỉ một người con gái đã cởi bỏ vinh hoa phú quý, lau sạch phấn son, để lại khuôn mặt mộc không trang điểm. Bình thường dùng để chỉ kỹ nữ, ca nữ lúc hoàn lương. Cả câu mang ý nghĩa một người muốn bỏ hết quá khứ, làm lại từ đầu.)
Giờ phút này tâm cảnh của Bạch Mộc Trần đang chậm rãi biến hóa, cả người càng thêm bình thản, hòa vào với tự nhiên, so với những tiên nô đang tất bật với công việc, toàn thân hắn toát ra một khí chất phóng khoáng và tiêu sái, làm cho người khác cảm thấy thân thiết.
……
“Bạch đại thúc!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, một thân hình nhỏ nhắn từ đằng xa đang đi tới.
Trong linh điền, mọi tiên nô để ngẩng đầu lên rồi ngay sau đó lại chú tâm vào làm việc, thái độ giống như không để ý tới bất cứ chuyện gì.
Bạch Mộc Trần nhìn về phía âm thanh phát ra, người tới không phải Tiểu Ức Khổ thì còn có thể là ai.
“Bái kiến Ức Khổ tiểu thư ……”
Bạch Mộc Trần mỉm cười, đứng dậy thi lễ.
Tiểu Ức Khổ vội vàng tiến lên, xua tay mà nói: “Bạch đại thúc, ta đã không còn tiểu thư của thị tộc nữa, sau này người gọi ta bằng tên là được. ”
Mấy ngày nay, mẹ con Ôn Nhã cùng với Bạch Mộc Trần sống chung với nhau cũng khá hòa thuận, không còn lúng túng xa lạ như lúc ban đầu. Nhất là có một lần Tiểu Ức Khổ gặp vấn đề khi luyện chế một loại linh dược mới, không ngờ Bạch Mộc Trần lại có thể chỉ điểm cho nàng rõ ràng, điều này khiến nàng vừa thấy cảm kích đối với Bạch Mộc Trần, lại tràn ngập tò mò.
Khác với sự tò mò của Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần lại tương đối hiểu rõ về hai mẹ con Ôn Nhã. Ôn Nhã là một nữ nhân thận trọng và dè dặt, trí tuệ nội liễm, mặc dù hơi cố chấp nhưng tính cách cũng không tệ, đặc biệt là nàng vô cùng quan tâm và thương yêu nữ nhi của mình, là một người mẹ vô cùng vĩ đại à không cầu lợi. Còn Tiểu Ức Khổ thì rất kiên nhẫn và thông minh, đối đãi với người khác cũng rất chân thành, không xem Bạch Mộc Trần như tôi tớ.
Chính vì nguyên nhân đó mà mẹ con Ôn Nhã đã giành được sự tín nhiệm của Bạch Mộc Trần.
……
“ Tiểu thư, quy củ vẫn là quy củ, nếu gọi thẳng tên sẽ bị người khác chê cười rằng tại hạ và tiểu thư là người không hiểu quy củ.”
Bạch Mộc Trần vẫn tươi cười như cũ, cũng không gọi thẳng tên của tiểu cô nương này. Đối với những thứ như xưng hô..., hắn không quan tâm lắm, chẳng qua là không muốn mang đến phiền toái không cần thiết cho mẹ con Ôn Nhã. Trước không nói thân phận của hắn là Tiên nô, vốn dĩ phải cúi đầu mà làm việc, huống chi Tiểu Ức Khổ chính là đệ tử Bắc viện của Linh Bồ viên, thân phận và địa vị cao hơn nhiều so với tiên dân, vì vậy đương nhiên không thể tùy ý gọi tên.
“Bạch đại thúc, ngươi ……”
“Đúng rồi, tiểu thư tìm ta có việc gì sao?”
Bạch Mộc Trần ngắt lời của Tiểu Ức Khổ, hắn không muốn gánh rắc rối về việc xưng hô vào mình.
Tiểu Ức Khổ không làm gì được nên đành chấp nhận, sau đó mới trả lời: “Bạch đại thúc, mấy ngày nữa chính là Cảnh Lan tập hội một năm mới có một lần, không phải ngươi nói muốn mua ít đồ sao? Đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi cùng đi!”
“Hả? Cảnh Lan tập hội sắp bắt đầu sao?”
Mấy ngày gần đây Bạch Mộc Trần luôn muốn mua một ít tài liệu linh mộc, vì vậy rất quan tâm đến Cảnh Lan tập hội.
“Cảnh Lan tập hội” này là một tập hội mà tất cả các thế lực ở Cảnh Lan lĩnh cùng chung sức tổ chức, chủ yếu là để tiện việc trao đổi, lưu thông của cải.
Kể từ khi mất đi túi tồn trữ, Bạch Mộc Trần đã thiếu đi thủ đoạn công kích, điều này làm cho hắn có chút đau đầu, nếu như có thể luyện chế số lượng lớn tiên phù một lần nữa thì hắn có thể an tâm hơn rất nhiều. Vì vậy hắn là không thể không tham dự tập hội lần này.
……
“Ức Khổ! Ức Khổ!”
Hai người đang trò chuyện thì một nam hài chạy băng băng đến, miệng liên tục gọi tên của tiểu cô nương này.
Tiểu Ức Khổ thấy vậy, vẻ mặt nhất thời trầm xuống.
……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT