Khó thở!

Đó là cảm giác duy nhất của ta vào lúc này!

“Hắc quý phi, chúc mừng, chúc mừng cô….” Một đám cung nữ mặt mày rạng rỡ mang một bộ trang phục mặc lên người ta, chẳng khác nào đang gói bánh chưng vậy.

“Chúc mừng?” Chúc mừng cái đầu mấy người ý! Khoác hơn mười lớp áo lên người ta, khiến ta không thể thở nổi nữa, vậy mà lại còn chúc mừng! Hai mắt ta bốc hỏa, thật sự chỉ muốn tát cho mỗi người một cái, đáng tiếc là tay chân của ta không thể cử động nổi, định mắng chửi thì vừa mở miệng đã lại phải hít thở, nếu không chắc ta sẽ ngạt thở mà chết mất.

“Rất đẹp!……..Cô xem đẹp chưa này!” Hai cung nữ bê mũ phượng nặng nề đội lên đầu ta, ta thèm vào! Mất hai người mới bê nổi cái mũ phượng này, thế mà lại đi đội lên đầu ta, chắc đè chết ta mất! Ta đội cái ‘tảng đá lớn’ màu vàng rực rỡ lung lay như sắp đổ mà tưởng tượng ra nếu có thể ném vào mặt thái hậu thì sung sướng biết mấy.

Vừa nghĩ tới thái hậu kia ta lại càng tin rằng tính cách buồn nôn của công chúa là do di truyền từ bà ta.

Quay trở lại lúc thái hậu thưởng áo trong cho ta.

“Thái hậu tặng món quà quý giá như thế, nô tỳ không dám nhận đâu ạ”. Ta cầm cái áo mà chỉ muốn trả lại.

“Sao lại không dám nhận chứ, con sẽ nhanh chóng trở thành phi tử của hoàng thượng mà, đồ này coi như là một phần hạ lễ ai gia tặng cho con đi”. Ánh sáng trong mắt thái hậu càng lúc càng chói, cả nụ cười cũng sáng rực, cười đến mức miệng mở ra hết cỡ, cười đến mức ta sởn gai ốc.

Ngáp to một cái, “Phi tử? Nô tỳ?” Ta chỉ vào mũi mình, có phải tai ta nghễnh ngãng nghe lầm rồi không, hay là thái hậu đang nói đùa?

“Đúng! Là con, con không biết chứ gần đây đột nhiên hoàng nhi thay đổi, trở nên ghét mỹ nữ, yêu xấu nữ, hậu cung này nó cũng không màng đến, cấp bách tới mức ai gia đi khắp nơi tìm xấu nữ, để làm cho hoàng thượng lại có ‘hứng thú’, nên mới tuyển con vào cung. Ha ha”.

Hết hồn!! Té ra việc ta được chọn là để trở thành công cụ sinh đẻ?

Chấn động không thể tỉnh lại, trong lúc ta đang rớt cằm vì kinh ngạc thì đã bị đám cung nữ lôi đi, khiến cho ta ngay cả kháng cự, từ chối cũng không được, coi như quyết định đã được thi hành.

Khi ta kịp tỉnh lại thì đã biến thành bộ dạng này rồi.

Thái hậu đáng ghét! Thái hậu chết tiệt! Ta liên tục mắng bà ta trong đầu, bị bà cung nữ kéo, thật sự là kéo, vì ta đang khoác bộ quần áo dày như tường thành và đội cả ‘thái sơn’ trên đầu. Bảo ta đi thế nào được, cho nên không còn cách nào khác phải để bà ấy kéo đi.

Đích đến là….Lâm Hưng Cung, nghe tên cũng đủ biết là muốn làm gì rồi!

Muốn chạy trốn cũng không thoát, cứ xem cái thứ trên đầu ta thì rõ, nặng mấy trăm cân chứ không ít, chỉ e bây giờ ngay cả sức lực còn không có nữa.

Cứ như vậy lết, lết, lết.

Dọc đường đi có rất nhiều người tới xem, ánh mắt nhìn ta có ước ao, có đố kị, có cả ngưỡng mộ.

“Oa! Thật là đáng ngưỡng mộ!” Một người trong số đó hô to.

Không ngờ còn có kẻ ngưỡng mộ một người bị kéo đi như thi thể thế này!

Ta tức giận tới mức hồ đồ, mất đi năng lực suy nghĩ.

…………………

“Mẫu hậu”. Ở đây cũng có một người tức giận, hoàng thượng vừa mới dạy dỗ công chúa xong đã bị thông báo là hôm nay hắn phải lấy một ‘xấu’ vương phi.

“Hoàng nhi, lần này con cũng đừng hòng làm trái lời ta, lần trước ta tuyển cho con một quý phi mập mạp, con lại tặng nàng ta cho Phượng nhi, kết quả là chưa tới một tháng nàng ta đã giảm từ ba trăm cân xuống bảy mươi cân. Cũng không biết Phượng nhi chỉnh nàng ta thế nào mà lại biến thành như vậy!” Thấy quý phi mập mạp gầy như thế, bề ngoài có vẻ khuynh quốc khuynh thành, vậy mà hoàng nhi lại còn không thích, thật là quá đáng tiếc.

“Mẫu hậu, hoàng nhi nhất định sẽ tìm được người thích hợp để sinh con cho hoàng nhi”. Hoàng thượng nói có chút bất đắc dĩ, đối với mẫu thân của mình, thật sự là không còn cách nào nữa.

“Chờ con tìm xong thì những người khác đã có cả đống con cháu rồi! Thế mà bây giờ con lại chẳng có chút tin tức nào!” Nóng lòng có cháu bế nhưng hậu thế lại không thấy gì.

Nhất định phải tới Lâm Hưng Cung!

Hoàng thượng không thể làm gì khác hơn là phất tay áo rời đi.

“Thái hậu nương nương, chỉ sợ hoàng thượng sẽ không theo sự sắp xếp của người đâu”. Cung nữ đã hầu hạ nhiều năm bên cạnh thái hậu nói nhỏ.

“Ai gia biết, cho nên đã chuẩn bị chu đáo cả rồi. Đêm nay nhất định sẽ bắt chúng gạo nấu thành cơm!” Nghĩ tới kế hoạch của mình, thái hậu bất giác cười thành tiếng, cười tới mức toàn bộ mọi người trong hoàng cung đều nghe thấy!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play