“Nàng nhớ cho kĩ, phải lấy được món bảo vật có tên là ngọc hồi xuân của thái hậu”. Công Tôn Hiệp đứng bên ngoài cửa cung, quay sang lải nhải
với ta, đúng là dài dòng không đâu, có điều ta quả thật thấy hứng thú
với ngọc hồi xuân kia! Không biết có thể mọc lại tóc được không nhỉ? Ha
ha……Tìm được rồi ta sẽ dùng đầu tiên, nếu thật sự có thể mọc lại tóc như trước đây thì cho dù có biến thành “Hắc mỹ nhân” cả đời ta cũng bằng
lòng…
“Xong rồi, vào đi, nhớ kĩ đấy”.
“Rồi rồi rồi, tôi nhớ rất kĩ lắm rồi! Anh mà còn dài dòng như thế nữa
thì chắc hôm nay tôi không vào cung được mất”. Ta không kiềm chế nổi mà
cắt ngang hắn.
“Vậy nàng đi vào đi”.
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi vị Đường tăng thứ hai này rồi! Ta vui vẻ hát khẽ, tiến về mục tiêu phía trước.
………
Trong hoàng cung
Kiểu dáng vẫn không hề thay đổi, ta đi thẳng lên phía trước theo đám cung nữ.
Đi tới hậu cung nơi cất giấu ngọc hồi xuân.
“Hoàng thượng cát tường”.
Phía trước vang lên từng đợt câu “Hoàng thượng cát tường” như sóng dâng mạnh mẽ. Điều đó có nghĩa Hoàng thượng đang đi càng ngày càng gần về
phía ta.
Không phải chứ, ông trời à, ông thích đùa giỡn ta lắm phải không, ta
vừa mới vào cung, chưa đâu đã bắt ta chạm mặt với con người đáng sợ nhất kia rồi.
“Hoàng huynh, huynh cho muội ra ngoài cung chơi đi mà! Cả ngày ở trong
này chắc muội chết mất! Huynh nhẫn tâm để cho muội muội duy nhất của
huynh chết như vậy sao?” Lúc này công chúa đang nắm chặt lấy long bào
của Hoàng thượng, vừa nói vửa khóc, ầm ĩ cả một góc, nha hoàn ở đằng sau còn cầm một sợi dây? Lẽ nào định thắt cổ?
“Hừ!” Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt căn bản là không hề nhìn
nàng, xem ra cũng phải kiên trì lắm đây. “Muội chết trong cung còn có
huynh nhặt xác, ra bên ngoài thì chết cũng không có chỗ chôn! Cho nên dù muội muốn chết cũng phải chết trong hoàng cung cho trẫm!” Tay áo vung
lên.
“Hu hu! Hoàng huynh, huynh tuyệt tình thế sao? Muội chết cho huynh
xem!” Nói xong thì ném sợi dây lên cây, công chúa còn ném rất chuẩn nữa, chắc tập luyện trước rồi, dùng tốc độ nhanh nhất thắt dây lại, không
biết từ lúc nào dưới chân đã xuất hiện một cái “ghế người”, đứng đối
diện với ánh mắt lợi hại của Hoàng thượng.
Tất cả mọi người đều im lặng, nhưng có điều ta còn muốn chạy nữa! Công
chúa à, bao nhiêu cây ở đây cô không chọn, sao lại chọn đúng cái cây ta
đang đứng bên cạnh kia chứ!!!!!
Cho nên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, đặc biệt là Hoàng thượng! Ánh
mắt đó…….cứ như sắp sửa tóe lửa, nhìn một cái là sẽ thiêu ta thành tro.
Đây đều là do công chúa làm loạn mà, đâu có liên quan gì tới ta chứ,
tại sao ta lại phải nhận lấy “ánh mắt tóe lửa” của Hoàng thượng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT