“Thiếu chủ, người xác định muốn làm như vậy sao?” Giọng nói già nua vang lên từ trong sài phòng. “Đúng, để phục triều thì làm gì cũng đáng, huống hồ chỉ là vài cọng tóc! Ông mau cạo đi!” Âm thanh già nua hít một hơi tỏ vẻ bi thương, từ từ vung con dao nhỏ trong tay lên, từng sợi tóc đen chậm rãi rơi xuống, một hòa thượng mỹ nam tử ngang trời xuất thế ra đời.

Bên ngoài sài phòng, hai ánh mắt chăm chú lặng lẽ nhìn thấy tất cả.

“Không thể tượng tưởng nổi mỹ nam tử lại quy y như thế.” Hiện giờ ta đang đứng tại chỗ mà vị thiếu chủ vừa quy y, nhặt lấy tóc rơi vương vãi trên mặt đất, tóc này không thể lãng phí thế được, ha ha…đột nhiên ta nghĩ tới một điều!

“Tiểu phương trượng, cậu lấy tóc này để làm gì?” Ngũ sư huynh đưa tay lên gãi gãi cái đầu trọc, nhìn ta đầy khó hiểu.

“Hì hì, anh không biết chứ, tóc này rất có công dụng đấy, sau này anh sẽ rõ ngay thôi.”

Nhìn thấy nụ cười cáo già của ta, cả người ngũ sư huynh run lên, nụ cười đó chỉ có khi tiểu phương trượng muốn làm chuyện xấu thôi, lắc đầu liên tục, không biết ai lại xui xẻo rồi.

………………..

“Keng…keng…keng…” Tiếng chuông lớn vang lên, điều này chứng tỏ là có chuyện lớn xảy ra, chuyện lớn đó là gì, chính là…..ăn cơm!

Người đầu tiên tới đúng giờ nhất là Đông Phương Bất Bại và tứ sư huynh, ta tới nơi đã thấy thức ăn bay qua bay lại, a……..các người cho là đang chơi ném đĩa sao, nếu không cẩn thận thì tất cả món ăn trên bàn đều trở thành son của mẹ đất rồi. Ta phải cứu bữa ăn của ta, bằng tốc độ chớp nhoáng ta đã kéo tứ sư huynh tới vị trí xa Đông Phương Bất Bại nhất có thể, nhưng tứ sư huynh vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn nhằm vào Đông Phương Bất Bại mà hôn gió. “Choang…..” Rốt cuộc đã có một đĩa thức ăn bị đem ra làm vật hi sinh, dính lên mặt tứ sư huynh chuẩn xác không sai một li (Xem đi, xem đi, ai bảo anh rước lấy hắn, giờ thì không những bị gai đâm mà còn chỉ có thể nhìn hoa hồng từ xa, không thể tới gần…) (Hừ! Ta không tin hắn lại có gai!) Tứ sư huynh giận dỗi hung hăng vục lên bàn, muốn ăn hết đồ ăn, nhưng “A!A!A!” Nào ngờ hắn lại ăn cả vào bàn!

“Ha ha ha ha” Đông Phương Bất Bại thấy thế liền cười rõ to, nói không nể tình chút nào “Ngu ngốc!”

Tứ sư huynh chỉ có thể há miệng cho đỡ đau….Thật đáng thương………..Ha ha……….

“Hì hì……Tiểu phương trượng, có chuyện gì mà cười vui thế?” Người thứ hai có mặt là Hoàng thượng, ta lập tức cảnh giác đứng phắt dậy, đi tới chỗ ngồi xa hắn nhất, nhưng nào ngờ hắn vẫn không từ bỏ ý định, lại chạy tới ngồi bên cạnh ta, ta lại đổi, hắn lại nối gót, một trận hoán đổi chỗ ngồi bắt đầu.

Thấy ta và hắn liên tục đổi chỗ, Đông Phương Bất Bại kéo ta sang bên cạnh hắn, còn hắn thì ngồi chắn ở giữa, đè Hoàng thượng sang một bên. “Bây giờ ai cũng không đổi được, cứ ngồi vậy đi!” Hắn lớn tiếng ra lệnh. “To gan” Tiểu Hạ tử sốt ruột bèn kêu lên.

“To gan? Ta thấy kẻ to gan là ngươi đấy, lại dám có can đảm nói chuyện với ta.” Một luồng khí cuộn trào mãnh liệt đánh về phía tiểu Hạ tử, tiểu Hạ tử không tránh kịp nên lĩnh một chưởng bay ra ngoài. Xem ra hắn làm cho tứ sư huynh bốc hỏa, bây giờ đã đi mất một người, còn lại ta ngoan ngoãn chờ ăn cơm, Hoàng thượng và Đông Phương Bất Bại thì bắt đầu đấu mắt. Mắt to trừng mắt nhỏ, còn nghe thấy cả tiếng lửa cháy ‘xèo xèo’…………Hả? Hình như có mùi cháy ở đây…….

“A……A……A…….Nước, nước đâu rồi!!!!!!!!!!” Tam sư huynh chạy vào với cái đầu bốc lửa, chén canh nóng hôm nay đã được đổ lên đầu của hắn……A……Canh của ta……ta thích nhất là uống canh, sao giờ lại cho đầu hắn ‘ăn’ thế kia.

“Quá Tham! Sao anh lại lãng phí đồ ăn thế hả??”

“Ta…ta cũng đâu có muốn, là thần tài…….”

“Ha ha ha, chơi vui quá!!!” Người tới thứ ba là công chúa đang ôm bụng đi vào, cười to một tràng. “Xin hỏi các người có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?” Hoàng thượng nhìn công chúa đang cười.

“A! Hoàng……” Lập tức ngừng lại, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt nữa thì gọi hoàng huynh rồi, nhưng sao Hoàng huynh lại có mặt ở đây??

“Chính là ông ta! Không biết thả lên đầu ta thứ gì mà khiến đầu ta bốc lửa!”

“Chẳng phải có tí lửa thôi sao? Ai bảo ngươi cứ theo đuôi ta làm gì!” Công chúa còn làm mặt quỷ với tam sư huynh, ta cho ngươi tức chết, thế nào hả?

“Ông…ông…ông…” Tam sư huynh thấy bộ dạng coi như không có gì của ta thì tức tới mức muốn ngất xỉu, xoay người đi “Ta không ăn nữa!”

Lại bớt đi một người ăn tranh cơm với ta, ha ha……Thấy trên bàn tuy rằng thiếu đi hai món nhưng thứ còn lại cũng không tệ lắm, phải ăn nhanh một chút, nếu không bọn họ sẽ ăn phần ngon mất!

“Ăn từ từ thôi, chậm lại một chút!” Hoàng thượng quan tâm nói, còn định dùng tay để vỗ lưng cho ta, nhưng vì tên Đông Phương Bất Bại ở giữa nên một tay giơ lên lại cứng đờ. “Ta nói này, lão huynh có thể đổi chỗ cho ta được không?”

“Gì chứ, ta muốn đổi nhưng lại yêu chỗ này mất rồi, thế nào!” Oa……..lại chiến tranh! Mau ăn thôi! Mau ăn thôi!

“Phì!…………..” Đồ ăn của ta…….cơm của ta…………tất cả đều phun ra từ miệng ta, hừ……..đều phải trách cái vị thứ tư tới – Long công tử kia, chỉ tại mặt hắn dán toàn thuốc cao, trông thế cực kỳ buồn cười.

“Phì……..Ha ha ha ha ha” Hoàng thượng bật cười, mặt hồng hồng, còn Đông Phương Bất Bại thì cố gắng chịu đựng, không được cười để khỏi phải có hành động quá lố như tên kia (Hoàng thượng)

“Long….”

“A……..Tiểu phương trượng, sau này ông có thể gọi ta là Phụng Hoàng!” Long công tử cuống cuồng nói.

“Phụng Hoàng? Ngươi là nữ nhân à?” Đông Phương Bất Bại nén cười, cố gắng để khỏi phải cười phá lên.

“Ta thấy ngươi mới giống nữ nhân!”

“Ngươi nói gì hả?” Ầm! Cả cái bàn đều bị nát vụn! Ta đón ta đón ta đón đồ ăn và cơm, toàn thân đều di chuyển nên may mắn đón được hết đồ, giờ thân thể của ta trở thành cái bàn sống, hừ, thế này thì ăn kiểu gì!

“Đây đúng là bàn ăn ‘ngon’ nhất mà ta từng được thấy nha!” A! Hoàng thượng đỡ lấy ta, vẻ mặt như đang nghĩ ra trò đùa gì đó quái đản, hắn muốn thế nào, thế nào hở??!!!!!!!

Đột nhiên hắn lấy một tay nắm lên cơm trên ngực trái ta, tay kia nắm thức ăn trên ngực phải ta, ăn?? Có ai cứu ta với…… Ta đưa mắt nhìn về phía Đông Phương Bất Bại và Long công tử, nhưng chỉ thấy bọn họ đánh nhau tới bất phân thắng bại, Long công tử và Truy Nguyệt cùng tiến lên tấn công nhưng vẻ mặt Đông Phương Bất Bại vẫn ung dung tiếp tục đánh…..căn bản không ai chú ý tới việc ta đang ở đây!

Hừ….Nhìn thức ăn trên ‘bàn’ bị Hoàng thượng ăn từng thứ từng thứ một, bụng ta sôi lên ùng ục………Ta cũng rất đói mà……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play