“Đại nương… y phục này là..?” Lúc này ta đã được thay một y phục tuyết
trắng bằng lụa mỏng, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng rung động cảm giác như
bay trên mây vậy, đẹp quá. Đẹp? đúng vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy mình
dường như đẹp lên, trên mặt cũng mang chiếc khăn che tương xứng với bộ y phục.
Nhìn mình ở trong gương, nếu không bỏ cái khăn che này ta ảo tưởng nhất định mình là một tiên nữ, đến ta cũng si mê một lúc lâu nữa là.
“Được rồi, đừng có nhìn nữa, mau ra tiếp khách đi”.
Tiếp khách? Không phải chứ ~? “Đại nương, bà nói tôi đi tiếp khách? Tôi?” Ta kinh ngạc há hốc cả miệng ra.
“Đúng vậy, chính cô đi tiếp khách, ta nói cho cô biết, vị khách hôm nay không giống bình thường, nếu cô làm hỏng thì…hà hà…” Đại nương âm thầm
cười gian xảo, ánh mắt không ngừng đảo quanh phòng, ta có dự cảm là bà
ta đang tính kế để đối phó ta như thế nào.
“Nhưng mà bộ dạng này của tôi sao mà đi tiếp khách được, tôi xấu như
thế này, vị khách đó mà nhìn thấy không chừng sẽ ngất mất.” Ta phải
tranh thủ lần cuối mà từ chối mới được.
“Cô vậy thì sao nào? ta thấy rất tốt, chỉ cần cô không tháo cái khăn
che mặt này ra thì đến ta cũng thấy cô chẳng khác nào nữ nhân bình
thường”.
“Nhưng mà…nhưng mà vị khách đó cũng chưa từng gặp tôi, lỡ họ nói muốn nhìn mặt tôi thì biết làm thế nào?”
“Làm thế nào thì tự cô đi mà giải quyết, tóm lại ta nói lần cuối cùng,
nếu cô để ta phải dùng biện pháp cưỡng chế thì ta sẽ làm cho cô sau này
sống không bằng chết”
“Có thể tìm người khác được không ~~~” Hu hu, sao số ta lại khổ như vậy chứ..
“Nếu được như cô nói thì ta đã đi tìm từ lâu rồi, nơi này đông khách,
nhắm mắt cũng có thể nói ra tên các vị cô nương ở đây, tìm người khác
không được bởi vì hắn nghe nói có hoa khôi mới cho nên ra giá gặp riêng
Yến nhi, nhưng…nhưng Yến nhi bị cô dọa làm cho bất động, sao có thể cho
ra gặp khách được” Đại nương nói xong thì nghiến răng nghiến lợi.
Ồ ~~ Hóa ra Liễu Yến không chết, chỉ bị dọa đến bất động thôi ~~~~ A di đà phật, ta không có tạo nghiệp chướng.
“Cho nên…chỉ có cô thì hắn mới chưa từng gặp, hơn nữa Yến nhi cũng là bị cô dọa, tất nhiên cô phải chịu trách nhiệm rồi”.
Ta thèm vào, đại nương này và Diêm vương đúng là giống nhau không biết
phân biệt phải trái! Ta không cố ý, thế mà cứ nói người là do ta hại,
nghiệt là do ta gây ~~~~
Ài~~~~~~~~ phật tổ, sao ông không mở to mắt mà nhìn tiểu nữ đáng thương này, hu hu…
“Đại nương, Long công tử đã giục đòi gặp người rồi”.
“Ta biết rồi, cậu đi nói với hắn, Yến nhi sẽ lập tức đến ngay”.
Đại nương cầm lấy tay ta đi ra cửa phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT