Bởi vì tên Long công tử kia mà khiến ta vô cùng kinh ngạc, tới mức ngất đi, lúc này ta đang nằm mơ…

“Hu..hu..” Một tiểu cô nương đang khóc ở trên mây.

“Ha ha..sao lại khóc vậy, tiểu cô nương lại làm sai chuyện gì sao, tới đây nào, nói cho Bạch gia gia coi”, Một ông già tóc trắng mỉm cười vuốt ve đầu tiểu cô nương.

“Bạch gia gia…” Tiểu cô nương cố nén khóc lại “Cháu không cẩn thận làm mất chín Long châu của ngọc hoàng đại đế rồi…”

“Mất? Nếu mất ở trên này thì có thể giải quyết được, Bạch gia gia sẽ giúp cháu tìm.”

“Không phải…là…là…ở phía dưới.”

“Cháu…không phải là đem Long châu xuống nhân gian đó chứ?”

Tiểu cô nương lộ ra ánh mắt vô tội nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Bạch gia gia, cháu cũng chỉ muốn đem ba viên Long châu ra để chơi thôi, đang chơi thì chúng tự dưng lăn xuống, cháu không phải là cố ý, ông có thể giúp cháu tìm trở về không ạ?”

“Việc này…” Ông lão ra vẻ khó xử.

“Hu…” tiểu cô nương lại khóc “Bạch gia gia, nếu không tìm được Long châu về thì Ngọc đế sẽ phạt cháu mất, còn nói nếu không tìm được thì sẽ biến cháu trở thành xấu xí” Nói xong trên mặt cô gái bắt đầu xuất hiện cái nhọt đáng sợ to bằng hạt đậu, càng lúc càng nhiều, tiểu cô nương vốn đáng yêu giờ trông giống hệt bề ngoài của mặt trăng, vô cùng xấu xí.

Nhìn thấy thay đổi trên mặt tiểu cô nương, ông lão chỉ biết lắc đầu “Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ”

“Bạch gia gia…” Tiểu cô nương ra sức kéo ống tay áo của ông lão.

“Tuy Bạch gia gia không thể giúp cháu tìm được Long châu về, nhưng mà….”

“..Hay là hạ phàm nhé!”

Tiểu cô nương buồn bực nói “Nghe người ta nói thế gian có thất tình lục dục, khiến con người đau khổ, một nơi đáng sợ như vậy cháu không muốn tới đâu, lại còn biến thành bộ dạng xấu xí này nữa, chưa tìm được Long châu thì đã bị người khác đánh đập tới chết rồi, sao tìm được ạ!”

“Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ an bài cho cháu một người có duyên, đến lúc đó người ấy sẽ giúp đỡ cháu tìm được Long châu.”

“Thật ạ?”

“Ừ!” Ông lão trả lời chắc nịch.

“Nhưng thế gian nhiều người như vậy, làm sao cháu biết được người nào mới là có duyên với cháu chứ?”

“Ha ha…” Khuôn mặt ông lão lộ vẻ bí hiểm, “Nếu có duyên thì tự khắc nó sẽ đến, tự người ấy sẽ xuất hiện ngay thôi.”

“Vậy nếu người đó bị bộ dạng xấu xí của cháu doạ chạy mất thì làm thế nào?”

“Người đó sẽ không bị doạ chạy mất đâu, điểm ấy cháu yên tâm.”

Ồ ~~ cái người có duyên đó lại không sợ bề ngoài của ta, tốt! Có điểm ấy thôi ta đây cũng có thể yên tâm xuống đó được rồi. “Cháu đi đây, Bạch gia gia.” Tiểu cô nương vui vẻ chạy tới cánh cổng ở phía trước.

“Nhầm rồi, không phải bên đó!” Ông lão kêu to, đáng tiếc tiểu cô nương đã nhảy xuống… “Haizzz, cái tiểu hồ đồ này, thôi thôi, là phúc hay hoạ thì để xem sau này như thế nào!” ông lão lắc đầu, đi trở về chỗ của mình, miếu nguyệt lão…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play