“Bẩm hoàng thượng, thích khách… Không tìm được ạ” Thống lĩnh quỳ xuống bẩm báo:
“Ừm… Trẫm biết rồi, khanh lui ra đi”.
“A, dạ….dạ”. Đứng dậy đi mà trong lòng cảm thấy nghi ngờ, sao Hoàng
Thượng lại không trách tội hắn, nhưng có thể xác định bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Hoàng Thượng – Hoàng Thiên Long nhắm hai mắt nhớ lại tất cả mọi chuyện
xảy ra, trong làn hơi nước thấy người kia rất quen, rất quen.
Ha ha… Là “hắn” sao…
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy “hắn”, là lúc hắn đang trèo tường, khi
đó trẫm đã sớm biết rằng người của thiên địa hội phái thích khách đến ám sát trẫm, nhưng bọn chúng rất thông minh, lại đi tùy tiện chọn một tên
ngoài đường.
Nhưng trẫm cũng rất tò mò không biết thích khách bọn họ phái tới như thế nào?
Cho nên đã sắp đặt người chờ sẵn, chờ đến khi chúng đến sẽ ra tay,
nhưng thật sự lại làm trẫm thất vọng, cuối cùng dấy lên lòng hiếu kỳ của trẫm, không ngờ hắn còn cãi nhau với đồng bọn dưới bờ tường! Ha ha…”Sao bây giờ Hoàng thượng không giết hắn ạ?”
“Không, việc này để cho trẫm, các ngươi lui ra trước đi”
“Nhưng mà Hoàng Thượng, chuyện đó rất nguy hiểm”.
“Chẳng lẽ võ công của trẫm đối phó một tên thích khách nho nhỏ cũng không được chắc?”
“Dạ không, thần không có ý đó, thần…” Chỉ là lo lắng cho an nguy của hoàng thượng.
“Đủ rồi, đi ra!”
“Dạ….”
=========================
“A….đau quá!”
Ha ha… Rốt cuộc cũng nhảy xuống, lại còn la lớn tiếng như vậy, không sợ bị người khác phát hiện ra sao? Trẫm lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên
nhìn thấy một thích khách thú vị như ngươi đấy.
Thấy “hắn” đổi tới đổi lui, đi qua đi lại chỗ đó, tức giận tới mức giậm chân.
Trong lòng bỗng muốn đi theo hắn, “Này…” kêu “hắn” một tiếng, hắn lại dám không để ý tới trẫm, vẫn tiếp tục dậm chân.
Trẫm không muốn để cho “hắn” coi thường, vì thế dùng tay chụp bả vai hắn, “Này…”
“A! Ai đấy?” Lại còn giật mình, ha ha…
“Ta mới phải là người hỏi ngươi là ai mới đúng? “
“Tôi…tôi đi tìm Hoàng Thượng”
Tìm Hoàng Thượng? ha ha, trẫm đang ở ngay trước mặt ngươi đây, ta buồn cười nhìn “hắn”.
“Tìm Hoàng thượng? Như vậy ngươi phải đi Tĩnh Vân các chứ không phải nơi này”.
“A! Ồ! Tôi biết rồi. Phiền huynh đài chỉ đường giúp tôi với, tôi vừa mới vào cung không lâu nên không biết đường”.
Muốn trẫm dẫn đường? ha ha ha… Thiếu chút nữa là trẫm bật cười thành tiếng “Ngươi tìm Hoàng thượng có việc gì?”
“Tìm Hoàng thượng..à ừm…là để hỏi người ngày mai muốn ăn gì?”
“Phì… Thật sao? Vậy ngươi đi theo ta”. Thiếu chút nữa là ta cười to, người này quả nhiên nói chuyện rất thú vị.
Rốt cuộc đã đi đến Tĩnh Vân Các, Trẫm muốn xem lúc mà Tĩnh phi gọi trẫm là Hoàng thượng trước mặt “hắn” thì hắn sẽ có biểu hiện ra sao đây?
Nhất định là rất hay ho, dọc đường đi không ít người hành lễ với trẫm,
“hắn” lại không hề hoài nghi một chút nào, còn dùng ánh mắt thật lòng
nhìn trẫm, ánh mắt này là của một cô gái, sao “hắn” lại có?
Nhưng khi trẫm đến lại là lúc bắt gặp cảnh Tĩnh nhi phản bội!
Sát ý dâng lên trong lòng trẫm, trẫm tưởng như có thể lập tức vọt vào giết chết đôi cẩu nam nữ kia!
“Hoàng thượng này đúng là không hiểu chính sách lưu bang, khẳng định sẽ chết sớm”.
Hoá ra “hắn” nghĩ tên cẩu nô tài trong đó chính là trẫm! Trẫm rất tức giận. “Chính sách lưu bang là gì?”
“Cười một cái trẻ ra mười tuổi, lấy thêm một phi tử ngủ càng nhiều”.
“Ha ha ha…..” lấy thêm một phi tử ngủ càng nhiều, “hắn” thật sự rất thú vị. Bởi vì “hắn” nói một câu, trẫm lại thấy không tức giận nữa, còn vui vẻ nở nụ cười, rốt cuộc “hắn” là ai?
Trẫm lôi hắn đi vào, vừa lòng nhìn thấy phản ứng rất đáng yêu của hắn,
đáng yêu? Sao Trẫm lại có thể có cái cảm giác này với một nam nhân chứ?
Trẫm khốn cùng quay đầu trút giận lên đôi cẩu nam nữ kia, không ngờ trong lòng trẫm lại có cảm giác khác thường như vậy.
Lúc hắn bỏ tháo râu xuống hiện ra gương mặt thật trước mặt trẫm, trẫm
hoảng sợ, trời ạ! Trên đời này hóa ra còn có người xấu như vậy, với
khuôn mặt đó khẳng định hắn cũng chịu không ít đau khổ, lòng tự dưng lại thấy đau đớn, đau dến ngất đi. Tại sao?
Sau khi tỉnh lại, trẫm mơ thấy một tiên nữ nhưng đã không còn nhớ dáng
vẻ của nàng thế nào nữa, nhưng hôm nay lại gặp được nàng, ở trong phòng
tắm, nhất định trẫm phải biết nàng là ai? “Ngươi là ai?” Cố gắng kéo
nàng lại gần, trẫm muốn nhìn rõ khuôn mặt của nàng hơn, nhưng nàng còn
dám tóm trẫm. Tiên nữ có cái gì sắc sao? “A…” Qua hơi nước trông được
khuôn mặt của nàng, chẳng ngờ lại biến thành hắn – kẻ xấu xí kia….
Nhưng trẫm không dễ dàng buông tay, “A” “hắn” lại tóm một lần nữa. Đau quá! Trẫm chỉ có thể thả ra.
Cuối cùng vẫn để cho hắn chạy, nhưng lần sau trẫm nhất định phải vạch rõ bộ mặt thật của “hắn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT