“Hì hì…”

“Còn cười nữa hả? Là ai mau ra đây!”

“To gan, cẩu nô tài nhìn thấy trẫm còn không mau quỳ xuống”.

Hoàng thượng sao lại có thể đột nhiên xuất hiện sau lưng ta được? Tiểu công công không phải đang đưa ta về phía trước sao?

“Còn không quỳ xuống! Muốn chết phải không?”

“Hì hì…”

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta không biết hoá ra Đương kim hoàng thượng lại là nữ kia đấy?”

“Ngươi!!!” Hoàng thượng giả kinh ngạc nhìn ta.

“Cô lộ sơ hở nhiều như vậy, trên môi thì còn vết son, lại còn có lỗ tai, muốn cho người khác không nhận ra cô là nữ thì cũng khó đấy.”

“Hì hì” “Ngươi rất thông minh, bản công chúa thích”.

“Công chúa?”

“Đúng vậy, bản công chúa chính là biểu muội của Hoàng thượng, Hoàng Kim Phụng”

“Ồ…” Ha ha…….Hoàng Kim Phụng, tên rất hay, ta hệt như gặp được thần tài vậy.

“Không biết công chúa tìm nô tài có việc gì ạ?”

“Bản công chúa muốn nhìn xem rốt cuộc thiên hạ đệ nhất xấu có bộ dạng thế nào, hoàng huynh cũng nói ngươi là người xấu nhất từ trước tới nay”.

“Nè, công chúa đừng có nói thế, nếu dọa cô chúa ngất xỉu thì chắc hoàng huynh của người chắc sẽ chặt đầu ta mang đi làm cầu đá mất”.

“Ta mặc kệ, bản công chúa muốn gì thì phải có được, hôm nay ta muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của ngươi” Nói xong công chúa liền ra tay hướng về phía râu của ta.

Không ngờ rằng thời đại này lại nhiều người không sợ chết đến thế, ngày trước có tên ‘Trư’ công tử kia, bây giờ lại lòi ra công chúa Hoàng Kim Phụng, ta nào dám cho cô ta nhìn chứ, vội vàng tránh né.

“Hừ, còn dám chạy, nếu hôm nay không nhìn được bộ mặt của ngươi thì tên của ta sẽ viết ngược lại, ngươi đừng có mà chạy”.

Không chạy mới là lạ ý, ta vẫn chạy men theo cái ao, mà công chúa không ngừng đuổi theo phía sau, cứ như vậy chúng ta trình diễn một màn mèo đuổi chuột khôi hài trong hoàng cung.

Kinh động tới rất nhiều người tới xem, thật là đáng ghét, công chúa, tôi không cho cô nhìn là tốt cho cô thôi, cô lại không nhận được ra lòng tốt của tôi.

“Đáng ghét, ngươi cẩn thận đấy, để bản công chúa ta bắt được nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi ra, a…………..”

“A, không xong rồi, công chúa ngã xuống nước rồi”.

Ngã xuống nước? Ta lập tức dừng lại, thấy công chúa đúng là ngã xuống nước thật, ta lập tức hô to: “Công chúa Hoàng Kim Phượng, cô có biết bơi không? Nếu không tôi sẽ tìm người tới lập tức cứu cô!”

“Ta không…cứu với!”

“Này, trong số các người ai biết bơi không?”

“Tôi biết”

“Tôi biết bơi”



Ta kinh ngạc nhìn một đám người đang trả lời, “Biết? Biết sao còn không đi cứu người đi.” Cũng chỉ có cách la to, ta gào thét tìm một người xuống cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play