*v*

Lấy dây đeo trẻ em cột con trước ngực, mang theo tã lót, bình sữa và các thứ lỉnh kỉnh khác, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu Thẩm Quân Hòa, Thẩm An Hoa nói với con trai:

“Chúng ta đi thôi.”

Tuy rằng nhà họ Đường mỗi tháng đều gửi tiền vào tài khoản cho cậu, nhưng Thẩm An Hoa không muốn dùng tiền của Đường gia. Từ sau khi mẹ qua đời, mặc dù học phí đều là doĐường gia trả, nhưng sinh hoạt phí cùng tiền tiêu vặt đều là Thẩm An Hoa tự mình kiếm ra. Đương nhiên, bây giờ cậu cũng không muốn dùng tiền của Đường gia nuôi con mình, sau này nếu Đường gia có đến đòi người, cậu cũng có thể hùng hồn mà nói “không”.

Bởi vì Thẩm An Hoa lúc mang thai đã học đến học kỳ hai của năm cuối, tuy sau khi mang thai cậu không thể đến trường nhưng bằng tốt nghiệp vẫn nằm trong tay là nhờ sự giúp đỡ của Lam Quy Dương. Cậu bây giờ chuẩn bị đi một nhà xuất bản trước đây đã từng làm việc để ký ước*, chủ nhà xuất bản là một phụ nữ thành đạt ngoài ba mươi tuổi, cô ấy rất thích những bức tranh mà Thẩm An Hoa tự tay vẽ, đồng ý giúp cậu xuất bản sách. Do nhân viên nhà xuất bản đa số là nữ, bọn họ cũng muốn chiêm ngưỡng Thẩm bảo bảo, cho nên mặc dù mang tiếng là đi làm, Thẩm An Hoa vẫn có thể mang con cùng đi.

Đi xuống lầu, Thẩm An Hoa liền đi thẳng đến trạm xe bus phía dưới, dù sao cũng là một người làm nuôi hai, đi xe taxi đối với Thẩm An Hoa quả là xa xỉ, may mà giờ này đã qua giờ cao điểm, Thẩm An Hoa tìm một cái ghế ngồi xuống, nghĩ đến chuyện cần cho việc ký ước.

***

Chiếc BMW lặng lẽ lăn bánh vào bãi đỗ xe. Xuống xe, Đường Thiên sải những bước ưu nhã đi thẳng đến thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Vừa nói chuyện với bí thư, Đường Thiên vừa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ngồi trên chiếc ghế da lớn, bí thư lập tức mang đến một tách café đậm, sau đó theo thường lệ bắt đầu báo cáo lịch trình làm việc một ngày của Đường Thiên.

Ngay lúc vị bí thư tận tụy làm tròn bổn phận, chiếc cửa phòng làm việc bị người ta dùng một cước đá văng, sau đó một người tuổi trẻ ăn mặc thời thượng vọt đi vào. Đường Thiên nhíu mày nhìn, ý bảo vịbí thư vừa bị hù cho hết cả hồn đi ra ngoài trước, sau đó mới mở miệng nói:

“Fax là được rồi, việc gì phải tự mò đến đây.”

Liên Diễm thần sắc cổ quái đi đến gần bàn làm việc, đem một đống túi tư liệu đặt trên bàn trước mặt Đường Thiên, sau đó dùng ngữ khí trêu chọc nói với anh:

“Ông chủ, anh làm thế này là không được đâu, ai lại để đại tẩu một mình nuôi con bên ngoài …”

Nghe vậy, Đường Thiên nhíu mày trừng mắt Liên Diễm:

“Không phải ta bảo cậu tìm Thẩm An Hoa sao? Cậu tìm cái…?”

“Tôi tìm Thẩm An Hoa mà, hắc hắc.”

Lời nói đáng lẽ ra cũng được tính là nghiêm túc, nhưng bởi vì hai tiếng cười quái dị mà cũng nghe ra không đứng đắn, Liên Diễm đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Thẩm An Hoa là người mang hai giới tính, thân thể cậu ta vốn có một giới tính hoàn chỉnh, sau khi dậy thì bắt đầu phát triển cơ quan sinh dục nữ.”

Nhưng sau khi sắc mặt thay đổi, dáng vẻ nghiêm túc không duy trì được quá hai mươi giây, Liên Diễm lại khôi phục vẻ bất cần đời:

“So~, cậu ấy đã sinh con cho anh, đơn giản là như vậy đấy.”

Tựa như bị người ta dùng gậy đập vào đầu, Đường Thiên nhắm mắt lại, trong mắt lộ ra một tia phức tạp. Thấy Đường Thiên mím môi thành một đường thẳng tắp, Liên Diễm thức thời bỏ ngay cái cơ hội cực kì tốt để đả kích Đường Thiên, chỉ nói một câu:

“Anh tự xem tư liệu đi, tôi đi trước.” Liền nhanh như chớp mà chuồn mất.

Lật xem đống tư liệu về cuộc sống của Thẩm An Hoa một năm qua, Đường Thiên không thể nói rõ cảm giác trong ngực mình bây giờ là gì, cậu ấy đã sinh con mà lại không nói cho anh biết, nhìn dáng vẻ của cậu ấy, hẳn là muốn mang bí mật này vĩnh viễn giấu đi. Không đúng, cậu ấy làm sao có thể sinh con cho anh đây, cả hai đều là đàn ông, không biết đứa nhỏ liệu có mắc phải khuyết tật gì không. Không biết một năm qua cậu ấy sống thế nào, thời gian mang thai một mình chịu đựng có khổ cực lắm không, đứa con của hai người lớn lên trông giống ai, anh cư nhiên đã trở thành cha rồi sao, cảm giác kì kì ghê á~

Đột nhiên, Đường Thiên nhìn thấy một bức ảnh, là ngày đầy tháng của Thẩm Quân Hòa mà Thẩm An Hoa ôm bé cùng chụp. Ảnh chụp hiện ra nụ cười rạng rỡ của Thẩm An Hoa, Thẩm Quân Hòa mở lớn đôi mắt đen láy to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm mũm mĩm thật dễ thương, vừa nghĩ đến chuyện hai người kia dự định tương lai không hề có anh, Đường Thiên liền có cảm giác vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng.

Cầm lấy tập tư liệu, Đường Thiên nói với bí thư muốn ông hủy tất cả kế hoạch làm việc ngày hôm nay của anh xong rồi lập tức chạy ào vào thang máy, chỉ chốc lát sau, chiếc BMW màu xám bạc đã chạy khỏi bãi đỗ xe, rất nhanh hướng đến mục tiêu mà đi.

***

Thảo luận xong việc làm ăn, lần nữa đem con trai từ trong tay đám nữ nhân thoát ra, Thẩm Quân Hòa vì chơi đã lâu nên mệt mà ngủ say sưa, đem con trai cột vào trước ngực, Thẩm An Hoa lên xe bus về nhà.

Cậu đã ăn cơm trưa ở nhà xuất bản cùng các đồng nghiệp, mà bữa tối chỉ có một mình cậu ăn nên cũng lười nấu, ngay khi vừa xuống xe, cậu đi mua một hộp cơm hộp rồi chậm rãi đi bộ trở về nhà.

Đi tới nhà trọ, Thẩm An Hoa kì quái nhìn thấy một chiếc BMW đậu ở đó, không ngờ nhà trọ tồi tàn như này còn có người đi được con xe này, thực sự là thâm tàng bất lộ a. Vừa mới trầm trồ được một chút, Thẩm An Hoa liền chuẩn bị đi lên lầu, không ngờ cửa chiếc BMW đột ngột bật mở, một người đàn ông bước nhanh hướng về phía Thẩm An Hoa, chặn đường lên lầu của cậu.

Thẩm An Hoagiật mình hoảng sợ, phản xạ lấy tay bảo vệ con, lui về phía sau một bước. Không phải là ăn cướp chứ? Nhưng mà đi BMW còn đi ăn cướp là sao? Trên người mình còn có hai trăm đồng thôi à, lí nào phải nộp cả cơm hộp cho hắn?

Ngay lúc Thẩm An Hoa đang suy nghĩ lung tung, tên “ăn cướp” đã mở miệng:

“An An…”

Tên “ăn cướp” giọng nói dễ nghe gớm…. Không đúng! Thẩm An Hoa ngẩng phắt lên, mượn ánh sáng của đèn đường, Thẩm An Hoa mới nhìn ra cái tên ăn cướp này rõ ràng là bố của con mình – Đường Thiên!

Đúng là bị hù sợ chết đi, Thẩm An Hoa thiếu chút nữa nói “anh ở chỗ này làm quái gì”, nhưng nghĩ mình không nên trước mặt Đường Thiên biểu hiện gì kì quái, liền miễn cưỡng nhịn xuống, run giọng hỏi một tiếng:

“Đại ca…”

Đường Thiên chưa kịp nói câu gì thì dạ dày anh đã lên tiếng trước, trong lúc xấu hổ, không khí quỷ dị giữa hai người (?) nhất thời tràn ngập. Đường Thiên từ sớm đã lái xe đến đây, anh vừa đọc tài liệu vừa chờ gặp được Thẩm An Hoa, bữa trưa cũng chỉ ăn qua loa một bát mì ở bên ngoài, hiện giờ gặp được Thẩm An Hoa, anh trấn tĩnh lại tinh thần, bỗng cảm thấy đói bụng.

Thẳng đến khi dạ dày phát ra một tiếng kháng nghị cực kì lớn, Đường Thiên mới lúng búng mở miệng:

“Cái này…”

Thẩm An Hoa nhanh chóng cắt lời anh, nói: “Đại ca còn chưa ăn sao, em cũng vậy, không bằng chúng ta ra ngoài ăn đi.”Nói xong Thẩm An Hoa liền lấy ra điện thoại di động tính gọi cho Lam Quy Dương, để cậu ấy đem con mình tránh đi một chút.

Đường Thiên nheo mắt lại, dùng tay chặn lại ngón tay đang muốn ấn phím gọi của Thẩm An Hoa, trầm giọng nói: “Khó khăn lắm anh em chúng ta mới liên lạc được chút cảm tình, việc gì phải gọi người ngoài đến làm phiền, không bằng vào phòng của em, anh nhớ trước đây em rất thích nấu cơm cho anh ăn mà.”

Tuy rằng rất muốn nói bây giờ không thích nữa, nhưng dưới uy thế tiến công của ánh mắt Đường Thiên, Thẩm An Hoa cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn.”

Lấy điện thoại của Thẩm An Hoa đặt vào trong túi áo của mình, tránh cho cậu ấy khỏi gọi nhờ người đàn ông khác xin giúp đỡ. Sau đó Đường Thiên dắt tay Thẩm An Hoa, dùng tay còn bấm điều khiển từ xa mở cửa xe, anh nói với Thẩm An Hoa:

“Không có thì ta đi mua, anh nhớ là gần đây có một cái siêu thị, đi vào đó mua.”

Nghe quyết định của Đường Thiên, Thẩm An Hoa nhỏ giọng nói một câu: “Chỗ đó đắt lắm.”, sau lại nghe Đường Thiên không nhịn được mà cười nói: “Anh trả tiền.” đành miễn cưỡng bước chân hướng đến phía siêu thị.

Đi một hồi, Đường Thiên phát hiện tay Thẩm An Hoa cầm một túi gì đó, liền hỏi cậu:

“Cái gì đây?”

Thẩm An Hoa không hiểu vì sao mình có điểm chột dạ, “Ân.” bừa một tiếng rồi nhỏ giọng đáp: “Là sách em mua.”

“Nói dối.” Đường Thiên cầm lấy cái túi: “Cái chữ‘Ăn ngon trở lại’ to như thế này, em nghĩ là anh nhìn không thấy sao?” Đem hộp cơm hộp trong túi mở ra, thấy bên trong toàn là rau, Đường Thiên nhíu mày:

“Em bình thường toàn ăn mấy thứ này sao? Em không nghĩ đến thân thể của mình gì hết, em cứ như thế này làm sao mà… trở thành một họa sĩ tốt được.”

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ta nói thành “làm thế nào nuôi con cho tốt được” a, Đường Thiên thở phào trong bụng, nếu bây giờ nói thẳng, không chừng Thẩm An Hoa sẽ giở mặt ấy chứ, tự mình phòng tránh trước cho an toàn.

Sau đó Đường Thiên không khỏi cực kì khí thế đem hộp cơm hộp quăng vào thùng rác, Thẩm An Hoa chỉ kịp khóc thét lên một tiếng: “Cơm hộp của người ta~” đã bị Đường Thiên tha đi, trong miệng đành lầm bầm: “Rõ ràng là anh quá soi mói đó.”

Thẩm An Hoa đã loáng thoáng đoán ra lý do Đường Thiên tới nơi này, nhưng mà quen thói đà điểu không muốn tin, người bình thường làm sao có thể tưởng tượng ra chuyện đàn ông sinh được con, Thẩm An Hoa tự an ủi mình.

————–

*ký ước: Bất luận giao dịch thương nghiệp gì đều quà ký ước đến công chứng, là hoạt động không thể thiếu của thương nghiệp, công thêm kí kết hợp đồng.

Giải thích đơn giản: ký ước là tìm một công ty để ký hợp đồng, trở thành nhân viên của công ty đó, anh sáng tác, công ty giúp anh phụ trách biên tập, đóng gói, bán lấy tiền.

Nguồn: http://baike.baidu.com/view/1024431.htm

Đầu tiên mình nghĩ “ký ước” đơn giản là kí hợp đồng, nhưng tra lại có nghĩa khác nên dịch đơn giản từ nguồn trên là như vây. Hình như mấy chị tác giả bên ấy cũng toàn như thế này mà ra sách sao í ~ *V* ~

Đã đổi chính xác về họ Thẩm nah. Type thấy thuận tay hơn nhiều, cơ mà sao mềnh vẫn thấy họ Trầm nghe iêu iêu uke hơn nhỉ? *O*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play