Ngày thứ hai sau khi Thẩm An Hoa sinh, Đường Thiên đã tỉnh ngủ, không muốn rời giường, cẩn thận thu vòng tay, chăm chú nhìn gương mặt bà xã đã dần khôi phục vẻ hồng hào, dù đang ngủ khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, Đường Thiên khẽ tán thưởng trong lòng, thật đáng yêu.
Nhìn một hồi, Thẩm An Hoa đã tự tỉnh lại, thấy cậu mơ màng mở mắt, Đường Thiên đặt lên trán cậu một nụ hôn, quan tâm hỏi han:
“Có đau ở đâu không? Còn mệt không, có cần ngủ thêm chút nữa không?”
Dựa vào ngực anh, Thẩm An Hoa dùng ngữ điệu tỉnh tỉnh mê mê lúng búng trả lời:
“Không có chỗ nào đau.”
Bị thanh âm mềm mại có chút khàn khàn làm cho ngứa ngáy trong lòng, Đường Thiên lại hỏi:
“Vầy đứng dậy được không? Anh bế em đi tắm.”
Đêm qua sinh bảo bảo xong, Thẩm An Hoa chỉ đơn giản thanh lý qua thân thể rồi ngủ, bây giờ đã nghỉ ngơi ổn thỏa xong nên trên người thấy dính dính rất khó chịu, cậu liền gật đầu, nói:
“Em muốn tắm.”
Vì vậy Thẩm đại gia được Đường nô bộc hầu hầu hạ hạ đưa vào phòng tắm cá nhân xa hoa trong phòng bệnh tắm rửa sạch sẽ thanh thanh sảng sảng thư thư phục phục, lúc Đường Thiên đem Thẩm An Hoa bế lại lên giường, muốn gọi người đến đưa bữa sáng thì hai mẹ con nhà họ Lam mang theo chè nấu hạt sen vào thăm Thẩm An Hoa. Vì nấu cũng đủ nhiều nên cũng thuận tiện giải quyết luôn vấn đề điểm tâm của Đường Thiên.
Lúc Trần Hân Nghi ân cần hỏi han, bốn người đang nói mấy chuyện linh tinh trong nhà, Đinh Nhã Chi hay tin mang đồ dùng trẻ con tới thăm, Dịch Thủy cũng nhân cơ hội chạy đến phòng bệnh của Thẩm An Hoa trốn việc. Không khí trong phòng bệnh từ từ trở nên vô cùng náo nhiệt, Trần Hân Nghi hưng phấn đề nghị đưa bảo bảo vừa sinh bế ra.
Dịch Thủy nghe vậy gật đầu nói, tiểu bảo bảo vừa kiểm tra thân thể xong xuôi, phi thường khỏe mạnh, có thể đưa đến bên cạnh mẹ được rồi. Anh liền đi ra ngoài phòng bệnh, kêu một người hộ sĩ, bảo cô ấy bế bảo bảo đến.
Trở lại phòng bệnh, Thẩm An Hoa hỏi:
“Quân Hòa đâu? Sao chưa thấy nó?”
Tuy đã sinh ra một bảo bảo Đường Kinh Hồng, nhưng cậu nhất định không bất công với bất cứ đứa nào, cả hai đều một phần xương thịt của cậu và người kia mà.
Sớm đoán được Thẩm An Hoa sẽ hỏi, Đường Thiên cười đáp:
“Đã gọi cho bà Lý rồi, chút nữa là đến đây mà. Chỉ không biết Quân Quân có giác ngộ mình đã được làm ca ca không đây a.”
Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của Đường Quân Hòa, cũng không nhịn được mà bật cười thoải mái.
Bầu không khí đang cực kì hòa hợp, cửa phòng bệnh đột nhiên bị bật mở đầy thô bạo, một cô hộ sĩ thở hồng hộc, gương mặt trắng bệch, kinh hoảng nhìn mọi người trong phòng:
“Bảo bảo, bảo bảo biến mất rồi!”
“Cái gì?!”
Mọi người trong phòng đều giật mình hoảng sợ, đặc biệt là hai người Đường Thẩm. Lúc Đường Thiên vừa kinh sợ hỏi cung xác thực, cô hộ sĩ này càng hoảng sợ, âm thanh lẫn tiếng khóc nức nở, cố gắng kiên trì nói hết:
“Chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nửa giờ trước lúc tôi đi kiểm tra phòng thì đứa bé vẫn còn ở đấy, nhưng vừa rồi đi tìm thì không thấy nữa. Bây giờ bác sĩ Trương đang tìm tất cả các phòng bệnh, nhưng không tìm được.”
Theo lời của hộ sĩ, ánh mắt Đường Thiên càng âm ngoan, chịu không nổi áp lực mà Đường Thiên phát ra, hộ sĩ nữ sắp khóc đến nơi nhìn Dịch Thủy với ánh mắt cầu cứu. Dịch Thủy không kiên nhẫn phất tay để cô ấy ra ngoài, chính mình cũng không dám quay người đối diện với Đường Thiên, bảo bối của Đường Thiên trong bệnh viện của mình biến mất, không biết anh ta còn trút giận vào đâu đây.
Thẩm An Hoa đang ngồi trên giường, từ khi nghe xác nhận đứa con nhỏ của mình mất tích, không nghe được bất cứ âm thanh gì nữa, chỉ nhìn đôi môi của hộ sĩ khép vào mở ra, lập tức nhói lên trong ngực, trong tiếng kinh hô của Trần Hân Nghi mà ngất đi. Đường Thiên đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Thẩm An Hoa vào lòng, tránh cho cậu bị thương khi ngã xuống.
Dịch Thủy cũng bỏ qua việc Đường Thiên đang thế nào, vội vã đi qua chăm sóc Thẩm An Hoa, kiểm tra xong nói:
“E là do chịu kích động quá lớn, nhất thời chịu không nổi nên mới ngất đi, một lát nữa sẽ tỉnh lại, không cần lo lắng.”
Con nhỏ bị bắt, vợ yêu bất tỉnh, hàm răng Đường Thiên nghiến vào nhau kêu ken két. Nắm tay chậm rãi thả ra, lấy chiếc điện thoại trên ngăn nhỏ đầu giường, ấn một dãy số với lực đạo như muốn nghiền nát nút bấm, đầu dây bên kia lập tức bắt máy:
“Đường Ương, em liên hệ với Liên Diễm, cùng cậu đến đi, anh đang ở bệnh viện của Dịch Thủy.”
Người dầu dây bên kia tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng lập tức đáp ứng. Cấp tốc xử lý mọi chuyện trước mắt, vừa ra khỏi công ty vừa gọi cho Liên Diễm, Đường Ương lái xe với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện Dịch Thủy, nghĩ đại ca nhà mình giọng nói không chỉ nguy hiểm bình thường, Đường Ương có dự cảm không hay.
Đường Thiên vừa cắt điện thoại, Thẩm An Hoa ở trong cánh tay đã yếu ớt tỉnh dậy. Vừa thanh tỉnh cậu đã kinh hãi ngồi thẳng dậy, sau đó xốc chăn trực tiếp nhào xuống giường, chân trần mà chạy ra cửa. Mọi người kinh hãi, Đường Thiên vội vã đuổi theo Thẩm An Hoa ôm lấy thả lại trên giường, Thẩm An Hoa cực kì khác thường không ngừng giãy giụa, trong miệng không ngừng thì thào:
“Tôi muốn đi tìm con tôi…”
Lúc này trên gương mặt Thẩm An Hoa lộ ra vẻ mặt hoảng hốt đã lâu không gặp, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, viền mắt đỏ quạch, thần tỉnh hoảng loạn, Đường Thiên cực đau lòng, không khỏi cố sức ôm cậu vào trong lòng, cố gắng an ủi:
“An An, không sao đâu, anh nhất định sẽ tìm con của mình về, em đừng sợ, con mình phúc lớn mệnh lớn, nó nhất định sẽ không sao đâu, anh nhất định sẽ tìm con hảo hảo bế về mà.”
Nói xong Đường Thiên cúi người, hai tay đỡ mặt Thẩm An Hoa, nhìn chăm chú đôi mắt cậu, dịu dàng nói:
“Tin anh, được không?”
Nhìn ánh mắt kiên định của Đường Thiên, còn nữa vẻ mặt cố gắng an ủi thoải mái của Lam Quy Dương và Trần Hân Nghi, Thẩm An Hoa cuối cùng cũng hết hoảng loạn, dùng giọng đầy nước mắt cố gắng “ân” một tiếng. Trong lòng bất an sợ hãi nhưng cũng không còn quá dồn nén áp lực, lập tức hóa thành nước mắt trào ra, vừa khóc vừa nắm chặt chiếc áo sơ mi trên ngực Đường Thiên nói:
“Làm sao bây giờ, nó vừa mới đến thế giới này chưa đầy một ngày đêm, nó còn nhỏ như thế, chỉ bé có chừng thế thôi, vạn nhất, vạn nhất… Làm sao bây giờ? Thiên, em phải làm gì bây giờ? Con của em, con của em…”
Đến cuối cùng, Thẩm An Hoa đã thất thanh khóc lớn, đó là một tiếng gào xé nát trái tim mọi người trong phòng, Đường Thiên không nói gì ôm chặt vợ, dùng hết khí lực toàn thân thể hiện sự phẫn nộ và đau thương trong lòng anh. Trần Hân Nghi không nhịn được che mặt rơi lệ, Lam Quy Dương yên lặng nhìn dáng lưng nức nở của Thẩm An Hoa, nắm chặt hai tay, móng tay cắm sau vào thịt cũng không phát hiện. Dịch Thủy thấy tình cảnh ấy, thầm than một tiếng rồi nói:
“Tôi đi xem xét tình hình cụ thể.” liền ra khỏi phòng bệnh, Đinh Nhã Chi yên lặng tới bên cạnh giường bệnh, chia sẻ vỗ vai Đường Thiên, nói:
“Cần giúp gì cứ nói, không phải khách khí.”
Khóc một hồi, từ từ Thẩm An Hoa cũng yên tĩnh dần, lý trí trở lại, với hành động thất thố vừa rồi của mình có chút xấu hổ, nhưng vừa nghĩ đến đứa con vừa mới chào đời không biết ở phương nào, chịu khổ sở ra sao, liền không nhịn được rơi lệ đầy mặt.
Lúc này, cửa phòng bệnh bật mở, Đường Ương, Liên Diễm cùng bà Lý ôm Đường Quân Hòa đi vào, Đường Quân Hòa vừa nhìn thấy Thẩm An Hoa liền giãy giụa muốn đòi cậu bế. Nghe được âm thanh của Đường Quân Hòa, Thẩm An Hoa ngẩng đầu lên từ vòng tay Đường Thiên, thấy đứa con cả, cậu khóc càng thương tâm mà ôm con vào lòng. Cảm nhận được nỗi bi thương của mẹ, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Đường Quân Hòa rất là mẫu tử đồng tâm cũng òa khóc.
Bị tình cảnh trước mắt làm cho không kịp hiểu ra sao, Đường Ương cũng không lãng phí thời gian trực tiếp hỏi:
“Đại ca, chuyện gì xảy ra thế?”
Yêu thương hai mẹ con ôm nhau khóc, Đường Thiên nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đường Quân Hòa dặn bà Lý chăm sóc hai mẹ con họ, liền nhờ Trần Hân Nghi cùng Đinh Nhã Chi giúp hai người đó, sau cúi đầu, nhẹ giọng nói với Thẩm An Hoa:
“Đừng khóc nhiều, anh nhất định mang Kinh Hồng về nhà, em chờ anh.”
Lúc anh cùng Đường Ương, Liên Diễm đi ra cửa, Lam Quy Dương liếc mắt nhìn Thẩm An Hoa, cũng tự giác đi ra ngoài.
————————-
8-> ~ cháu nó bị bắt đi rầu kìa ~ 8->~ Làm An An ngất rồi kìa ~ đáng ghét mà ~ >”<~
Đường Đường nhà mình lâu lắm mới thấy ngầu trở lại như vầy na ~ Xem ra gay to rồi đây ~ *O*~ 8-3~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT