Bóp kem đánh răng lên bàn chải, nhìn thoạt qua vừa đẹp lại vừa hoàn mỹ, giống như con người nào đó. Nhìn vào gương dùng tay cào cào mái tóc đen vì vừa ngủ dậy mà rối bù, cầm cái cốc nước đưa lên miệng, Thẩm An Hoa bắt đầu đánh răng.
Lúc cúi đầu xuống nhìn thấy cái cốc trên giá, nhìn nhìn hai cái cốc, cả hai đều có in hình con chuột Mickey đang cười, người đó nói đây là cốc tình nhân.
Đánh xong răng, bắt đầu rửa mặt, chợt nghe tiếng giọng người đó nói:
“An An, ăn điểm tâm đi em.”
Yên lặng treo khăn mặt lên, liếc nhìn hai cái khăn hai bên, Thẩm An Hoa từ nhà vệ sinh đi đến nhà ăn. Tới nơi, trên bàn bữa sáng đã dọn xong, Thẩm An Hoa kéo một cái ghế ngồi xuống, không có đáp lại nụ cười rạng rỡ của người đàn ông trước mặt, lặng lẽ nhìn mấy thứ trước mắt.
Trước mặt Thẩm An Hoa đã dọn ra một chén cháo hoa được nấu kĩ vừa mềm dẻo, trên bàn ăn còn có mấy món rau cải bẹ cùng đậu phụ thối*, và người đàn ông mặc tạp dề đang chơi với Thẩm Quân Hòa trong nôi.
Thẩm An Hoa gào thét trong lòng, sao lại thành ra thế này?! Từ cái hôm đầu tiên mà Đường Thiên đến đây đánh chết cũng quấn chặt không chịu đi, đã một tuần rồi. Một tuần này, Đường Thiên chưa hề đi làm, chỉ thỉnh thoảng thấy anh ta nói chuyện với cấp dưới qua điện thoại mấy chuyện liên quan đến công ty, anh ta làm ổ ở cái ăn phòng be bé này, hàng ngày giặt quần áo đi chợ nấu cơm chăm con, Thẩm An Hoa không dưới một lần hoài nghi qua, cái tên này có đúng thật là Đường Thiên không đây?
Đường Thiên lần đầu tiên nấu cơm làmThẩm An Hoa sợ đến giật cả mình, một đại thiếu gia bình thường mười ngón tay không dính nước mà nấu cơm ăn lại thực sự ngon là sao? Rốt cuộc, vì Đường Thiên không ngừng lảm nhảm khen mấy món mình nấu mang đi bán cũng được, Thẩm An Hoavới suy nghĩ chắc là mình cũng phải ôm bụng đi WC mấy lần mà thử ăn. Không ngờ mùi vị lại thực sự không tồi, Đường Thiên vì thế đắc ý dạt dào nói cho cậu, hồi ở Mỹ du học đã tự học nấu, mấy món ăn ở Mỹ cả nửa đời ăn không quen quả thực không phải dành cho người ăn, anh lại còn nói có phải mình giống thiên tài lắm không. Rốt cục nhận được cái đảo mắt coi thường của Thẩm An Hoa, Đường Thiên đành miễn cưỡng cất nụ cười toe toét lại.
Chậm rãi ăn từng ngụm cháo, ánh mắt Thẩm An Hoa dừng lại trên Thẩm Quân Hòa đang cười đến gương mặt nhỏ nhắn đầy hứng khởi, không khỏi nghĩ thầm: tiểu phản đồ, trước đây còn không thèm để ý tới cái tên đó, mới có vài ngày a, đã bị anh ta bắt làm tù binh. (…với trẻ con sao có thể nói cái kiểu đó a)
Thật vất vả ăn xong cái bữa sáng đột nhiên khó nuốt này, Thẩm An Hoa ôm Thẩm Quân Hòa, mang một vẻ tiễn khách nói với Đường Thiên đang cặm cụi rửa bát:
“Đường tiên sinh, tôi nghĩ anh đã ở nơi này đủ lâu rồi, thử nghiệm cuộc sống bình dân cũng được rồi đó, mong anh lập tức thu dọn đồ đạc của anh mà rời đi cho.”
Thong dong tự tại đem rửa nốt cái bát cuối cùng. Đường Thiên dùng tạp dề lau khô hai tay, đi tới trước mặt Thẩm An Hoa, dùng hai tay nắm vai Thẩm An Hoa, cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu một cái, sau đó cười nói:
“An An, ngày hôm nay muốn ăn gì?”
Thẩm An Hoa có cảm giác muốn té xỉu, Đường Thiên tự hỏi tự trả lời: “Hình như gần đây nhiệt độ có chút cao, hôm nay ăn khổ qua vậy, thanh nhiệt trừ hỏa, còn có thể dưỡng da nữa.”
Đường Thiên tâm trạng vui vẻ cười hai tiếng, không để ý tới vẻ mặt bực bội của Thẩm An Hoa, còn cúi đầu hôn cái “chụt” trên mặt cậu, nói:
“Quân Quân ngoan, daddy đi ra ngoài mua thức ăn, con phải nghe lời papa, daddy sẽ về nhanh a.”
Lúc đứng lên còn thuận tay vuốt ve gương mặt của Thẩm An Hoa, Đường Thiên cởi tạp dề treo lên, rồi cầm cái giỏ hướng đến huyền quan, không quay lưng vẫy tay:
“An An, anh đi đây.”
Nghe được tiếng đóng cửa, Thẩm An Hoa vốn dĩ vẻ mặt đang quắc mắt trừng trừng lập tức nhu hòa lại, cậu suy nghĩ một chút, nhịn không được mà cười. Đem xe trẻ em đưa lên sopha trong phòng khách, sau đó tiện tay mở TV, trong đầu tràn đầy vẻ phong thần tuấn lãng của người đàn ông nọ.
Một tuần Đường Thiên ở tại Thẩm gia đều là ngủ ở phòng khách, tuy anh có nhiều lần có ý đồ thuyết phục Thẩm An Hoa cho anh được “thị tẩm”, nhưng đều bị Thẩm An Hoa kiên quyết cự tuyệt. Mà những vụ tập kích ban đêm càn rỡ của anh đều bị sự phòng thủ kiên cố của Thẩm An Hoa chặn đứng, chưa thành công lần nào. Tuy Đường Thiên chưa có bò lên giường Thẩm An Hoa, nhưng Thẩm An Hoa có cảm giác nếu chuyện này còn tiếp tục, nguy cơ mình sẽ bị ăn hết sạch sẽ.
Vì trước đây bị tổn thương sâu sắc làm Thẩm An Hoa sợ hãi, cậu từ nhỏ đã nhìn lịch sử phong lưu của Đường Thiên, làm sao một người đàn ông hoa danh thiên hạ lại tình nguyện vì cậu mà trở nên dốc sức si tình, Thẩm An Hoa trong lòng có cảm giác bất an.
Bởi vì lâu lâu không có ai quan tâm, Thẩm Quân Hòa bất mãn khóc to, Thẩm An Hoa vội vã đem Thẩm Quân Hòa từ xe trẻ em bế lên, đung đưa thân mình vỗ nhẹ lưng Thẩm Quân Hòa, nhẹ giọng dỗ dành:
“Nga…, không khóc không khóc, Quân Hòa ngoan, không khóc.”
Kéo tã của Quân Hòa ra, không thấy có nước tiểu, liền cầm món đồ chơi bằng lông mềm dỗ bé. Nhưng Thẩm Quân Hòa vẫn khóc quấy không ngừng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai bảo bối đỏ bừng, sắp khó thở đến nơi, Thẩm An Hoa bất đắc dĩ cởi cúc đưa ngực vào miệng con trai, nhìn đứa con nấc cụt thút tha thút thít mà mút mút sữa, Thẩm An Hoa phiền muộn, Đường Thiên không phải nói pha sữa bón Quân Hòa rồi sao?
Sợ con bú quá mau sẽ sặc, Thẩm An Hoa nhẹ nhàng lấy tay vuốt xuôi ngực Thẩm Quân Hòa, Thẩm Quân Hòa cuối cùng cũng nín khóc.
Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn trà đột nhiên kêu vang, Thẩm An Hoa với tay, áp tai lên ống nghe, lập tức đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tích Nhiên.
“An Hoa, người ta Tích Nhiên đây. Ô ô ô… cậu xấu lắm, cậu sao lại có thể nhìn người ta bị cái tên thô lỗ kia bắt đi mà không cứu, cậu không biết cái tên thô lỗ ấy đáng sợ thế nào đâu, ô…”
Thẩm An Hoa bị làm cho mụ hết cả đầu óc, nhưng cuối cùng cũng nghe được trọng tâm, nghe giọng mũi của Doãn Tích Nhiên, có điểm khàn khàn, cậu lo lắng hỏi:
“Tích Nhiên, cậu sao vậy, cái tên Sivis kia làm gì cậu?”
Doãn Tích Nhiên không đợi Thẩm An Hoa nói hết, liền cắt lời, tiếp tục khóc lóc kể lể:
“An Hoa, cậu bị tên Đường Thiên kia làm hư rồi, không giúp người ta, cái tên thô lỗ kia thực khủng khiếp, thật đáng sợ, người ta đau quá…”
Nghe được Doãn Tích Nhiên vừa khóc vừa kêu đau, Thẩm An Hoa nhất thời lo lắng, hỏi:
“Tích Nhiên, cậu đau ở đâu, anh ta đánh cậu sao? Cậu đang ở chỗ nào, anh hai cậu đâu?”
“Người ta…”
Doãn Tích Nhiên vừa nói được một chữ, đã tựa như bị người ta bịt miệng, không thể nói tiếp. Một âm thanh nhỏ tựa như tiếng nước phát ra sau đó, ống nghe truyền ra âm thanh của người đàn ông cao lớn ngày đó, giọng nói trầm thấp từ tính, anh ta dùng thứ tiếng Trung có chút kì quái, thản nhiên nói:
“Hết giờ rồi.”
Sau đó điện thoại bị cắt đứt, Thẩm An Hoa cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn màn hình TV, âm thanh vừa rồi, nếu như cậu nghe không nhầm, là tiếng hôn môi a. Này… nhớ lại giọng nói của Doãn Tích Nhiên, hiểu rằng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau cái âm thanh đó. Mặt Thẩm An Hoa nhất thời đỏ lên, đem điện thoại trả lên trên bàn trà, Thẩm An Hoa cúi đầu vỗ nhẹ lưng Thẩm Quân Hòa.
_______
* Đậu phụ thối: đôi khi còn đc gọi là đậu phụ nhự, chính là đậu phụ nhưng đc chế biến kiểu là lạ, có chút mùi mà dính. Nhưng ăn ngon:”>~~~ Theo mình biết đây mà một món phổ biến ở TQ~:”> ~
Bé An An vẫn giãy Đường Đường nhé ) ~ Đường Đường nhà ta làm ông chồng ngoan đó rồi nhé ;;) ~ Có ai muốn biết khi nàoAn An bị cật kiền mạt tịnh ko? =))))))~ sắp rồi đó ~ ;;)))~ =))))))))))) ~:”> ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT