Người tại hiện trường đều hít ngược một hơi, những người có thể thấy được bài riêng từ màn hình lớn thì tim đều vọt lên cổ họng.
Nhìn từ số bài này, Lâm Dược không thể thắng. Nhưng poker Texas, trước giờ
không chỉ nhìn mặt bài, cũng giống như ván ba ngày trước, mà hiện tại,
gần như đang tái hiện ván đó!
“Đừng từ bỏ, Hoa Hồ tử, đừng từ bỏ, anh ta đang thua ông.”
Có người đặt cho Hoa Hồ tử lầm bầm.
Mà người đặt cho Lâm Dược càng lo lắng, hiện tại hy vọng duy nhất của họ
chính là Hoa Hồ tử tự bỏ bài, nhưng, Hoa Hồ tử sẽ tự bỏ bài sao?
Có người nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện, có người bắt đầu cầu khẩn tất cả thần linh.
“Bỏ bài đi, bỏ bài đi, ván bài này dễ xuất hiện sảnh như thế, bỏ bài đi.”
Hoa Hồ tử cũng đang suy nghĩ có nên bỏ bài không, nếu nói trước đó Lâm Dược rất có khả năng là đang cướp gà, vậy hiện tại, có lẽ thật sự đã ghép
được sảnh.
Ông chỉ có một đôi J, số chip cũng chỉ còn chưa tới
năm trăm, đây là ván đầu tiên của hôm nay, nếu lại thua, tiếp theo sẽ
khó xử.
Nhưng nếu Lâm Dược thật sự đang cướp gà, vậy cho dù không cược thêm, sau ván này, số chip của họ ít nhất cũng sẽ ngang bằng.
“Cậu nói, cậu đang cướp gà?” Ông sờ táo chậm rãi mở miệng.
“Phải.”
“Vậy hiện tại thì sao?”
“Vẫn đang cướp.”
Y nói vô cùng thành khẩn, Hoa Hồ tử nhìn y, chậm rãi cười nói: “Cậu có
phải cảm thấy nói thế rồi, ta sẽ cho rằng cậu thật sự đang cướp gà, mà
tiếp tục cược lớn?”
Ông vừa nói vậy, những người quan sát màn
hình lớn gần như cười xém chết, có người thậm chí còn la lên: “Anh ta
thật sự đang cướp!”
“Nói thế nào đây? Có người nói tới tôi, chơi
poker Texas thì không thể để người ta đoán được, tôi thật sự đang cướp
hay có bài lớn. Nhưng nếu tôi vừa bắt đầu đã nói là cướp gà, thì ít nhất ván này, tôi cảm thấy, tôi nên thẳng thắn với ông. Ông có muốn cược lớn hay không không vấn đề gì, nhưng bài của tôi thật sự rất không tốt.”
Y nói, nhún nhún vai, sau đó giơ tay nói với nhà cái: “Tôi xin… ừm, kẹo que.”
Con ngươi Hoa Hồ tử co rút.
Kẹo que!
Đúng, kẹo que không đại biểu cái gì, nhưng, trong tất cả cuộc đấu trước kia, y chỉ yêu cầu kẹo que một lần, đó chính là ván đấu với Daniau!
Khi ở Hạo Nhiên sơn trang, y chưa từng yêu cầu. Trong cuộc đấu mạt chược
tại Macao, y cũng chưa từng yêu cầu, trong sáu ngày đấu với ông, y cũng
không yêu cầu.
Nhưng hôm nay, y xin kẹo que.
Kẹo que không phải gậy ma pháp, cũng không phải chìa khóa vàng. Có thứ này và không
có thứ này, đối với ván bàn không có bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng, đối
với người thì lại không giống vậy.
Ai cũng biết, nếu khi đấu, Daniau bắt đầu cắt xì gà, đại biểu hắn bắt đầu nghiêm túc.
Mà Lão Mạo tử người cùng với ông được phong là hoàng đế cả đời, thì trong tất cả trường hợp đều phải đội một cái nón cói.
Còn có [Thánh kinh] của Joseph, táo của ông, đều là thứ mà họ không thể tách rời.
Tách khỏi nó sẽ thế nào? Cũng sẽ không thế nào, nhưng, những thứ này đã trở
thành một phần của thân thể họ, thậm chí trở thành một loại tín ngưỡng
của họ.
Hoa Hồ tử biết, nếu trong tay ông không có táo, tim ông sẽ không ổn, phán đoán của ông sẽ rất khó khẳng định.
Đúng, táo chỉ đơn giản là táo. Nhưng có táo rồi, ông mới là Hoa Hồ tử chân chính!
Mà hiện tại, Lâm Dược cần kẹo que, cái này cũng nói rõ, có lẽ sau khi có kẹo que người này sẽ càng đáng sợ!
Nhà cái bắt đầu nhắc nhở thời gian.
Tay Hoa Hồ tử rời khỏi táo, sau đó, đẩy tất cả chip của mình ra, cược all!
Hành động này khiến bầu không khí tại đó lập tức thay đổi, mà khán giả xem
qua màn hình lớn, thì hưng phấn kêu thét: “Hoa Hồ tử, lợi hại, đúng là
thế, TQ Lâm, theo đi! Theo đi! Theo đi!”
“Theo đi!”
Có người tại hiện trường cũng lầm bầm như thế. Hoa Hồ tử cược all, nếu Lâm Dược thắng, vậy ván này sẽ quyết định thắng bại!
Mà cho dù Lâm Dược có thua, dù sao số chip của y cũng nhiều hơn, còn có thể ngóc đầu dậy, cược all, cảnh tượng rất kích thích!
“Theo đi! Theo đi! Theo đi!”
Có lẽ bị người nói nhiều quá, Lâm Dược thật sự theo, khi y đẩy số chip năm triệu vào pot, người cược vòng ngoài cho y gần như muốn ngất hết!
Một đôi 3 đã dám theo, lẽ nào y cho rằng bài của Hoa Hồ tử tạp hơn mình sao?
“Cậu hai, không thì hiện tại chúng ta đổi sang đặt cho Hoa Hồ tử, tôi còn có một chút tiền cậu cả cho.”
Trong khách sạn, tiểu Lưu mở miệng, bọn họ tuy không có mặt tại điểm đặt cược vòng ngoài, nhưng cũng có thể từ ti vi nhìn thấy bài riêng của hai
người.
Lâm Dược theo ván này, thì ít nhất sắp thua năm triệu, số lượng chip của hai người lập tức đảo ngược.
Đương nhiên, bọn họ cũng biết Lâm Dược lợi hại. Nhưng, ở đây là Las Vegas,
đối thủ của y là Hoa Hồ tử! Có lẽ trước kia họ không mấy hiểu rõ về Hoa
Hồ tử, nhưng sau khi ở đây vài ngày, hoàn toàn có thể hiểu rõ, ông lão
này là một đối thủ đáng sợ cỡ nào!
Cậu hai Trương không thiếu
tiền, khi ở trong nước, hắn cũng có thể chơi tất cả những thứ xa xỉ,
nhưng bọn họ cũng biết, bản thân cậu hai không có bao nhiêu tiền, hai
triệu đô la lần này, là bán nhà du thuyền của mình mới gom đủ.
Dù cho thua hết rồi, cậu hai cũng không cần phải lo nghĩ vì cuộc sống,
nhưng nếu nghĩ tới tiểu Lâm thì, vô cùng đáng tiếc__ người trong lòng
chạy rồi không nói, còn vì người trong lòng mất đi hai triệu đô la,
chuyện này, cũng có hơi bi thảm quá!
Trương Trí Công không quay đầu, vẫn nhìn Lâm Dược chằm chằm: “Cậu ta sẽ không thua.”
“Phải phải.”
Tiểu Lưu cũng không dám nói gì nữa, thấy sắp thua hơn năm triệu đô la rồi,
còn nói là sẽ không thua… thật không biết phải nói sao nữa!
Trương Trí Công nói Lâm Dược sẽ không thua, nhưng ván này, Lâm Dược vẫn thua.
Hoa Hồ tử cược all, mà Lâm Dược sau khi cược all theo ông, lại không có
cược thêm gì, có nghĩa là, Hoa Hồ tử không có khả năng lại bỏ bài.
Mà Hoa Hồ tử không bỏ bài, Lâm Dược chỉ có một đôi 3 sao có thể thắng được một đôi J của Hoa Hồ tử__ Trừ khi poker Texas đổi luật!
Lâm Dược sau khi đẩy ra năm triệu, Hoa Hồ tử liền lật bài của mình lên. Lâm Dược không lật bài, mà chỉ nhún vai, trực tiếp ném bài của mình cho nhà cái: “Tôi quả nhiên đã thua rồi.”
Y nói rất nhẹ nhàng, sau đó cầm cây kẹo que vừa đưa tới bỏ vào miệng, giống như vừa rồi thua không phải năm triệu, mà chỉ có năm mươi ngàn thậm chí là năm cents.
Sau ván
đó, số chip của Hoa Hồ tử lên tới mười triệu ba trăm ngàn, lại lần nữa
chiếm thế thượng phong, mà Lâm Dược thì lại bắt đầu không ngừng bỏ bài.
“Không phải đi, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, hai người họ đang chơi cái gì chứ.”
Khán giả bắt đầu cảm thán, trong lòng Hoa Hồ tử càng do dự.
Lâm Dược này rốt cuộc đang làm gì? Ngày cuối cùng, vừa thua một ván lớn,
nếu nói thật muốn kéo dài thời gian, thì cũng nên do ông kéo dài.
Hiện tại ông hoàn toàn có thể bỏ bài để chờ tới phút cuối, chỉ cần khi kết
thúc cuộc đấu, nhiều hơn Lâm Dược một đô la Mỹ, thì chính là ông thắng!
Đương nhiên, ông sẽ không làm như thế. Ông là Hoa Hồ tử, là Hoa Hồ tử được
phong là hoàng đế suốt đời, ông không thể bỏ bài để chờ thắng lợi,
nhưng, ông hoàn toàn có thể không theo cược lớn, hoàn toàn có thể kéo
dài tới phút cuối.
Lẽ nào, y thật sự chuẩn bị thực hiện hiệp ước?
Con ngươi Hoa Hồ tử co rút, bán tín bán nghi nhìn Lâm Dược, nhưng, cách làm này quá mức rõ ràng rồi, sau này khó bảo đảm sẽ không bị người lật ra.
Ván hai mươi, Lâm Dược cuối cùng ngừng bỏ bài.
Sau khi nhà cái phát bài riêng, y không nhìn, mà, lại lấy một thanh kẹo que ra: “Ông nội Hoa, tôi quyết định lần này chơi tới cùng, ông có dám theo không?”
Hoa Hồ tử nhìn bài riêng của mình,một con A bích, một con A cơ, hai con A!
Hoa Hồ tử buông bài xuống, cười cười: “Ván đầu tiên, cậu theo ta tới cùng,
lần này, ta cũng phải tháp tùng một lần không phải sao?
Hai con
A, bài thế này ông không thể bỏ, nếu bảo rằng khi ông thua ông có thể
bỏ, trước hôm nay ông có thể bỏ, nhưng hôm nay, trong lúc ông đang
thắng, ông không thể bỏ!
Lần này, là ván đấu cuối cùng của ông,
sau này bất luận tình huống nào, ông cũng không xuất thủ nữa, ông sẽ
không để người ta nói, ván bài cuối cùng của mình, là dựa vào kéo dài
thời gian để thắng! Ông không thể để người ta nói, ông nhờ cách bỏ bài
liên tục mà thắng một người ngay cả một vòng tay WSP cũng không có.
Hư danh.
Đúng, hư danh.
Nhưng vào vị trí của ông, vào tuổi tác của ông, trừ danh dự, thì không thể truy cầu quá nhiều.
Lâm Dược cược, một trăm.
Một con số nhỏ, như muốn thăm dò. Hoa Hồ tử cũng theo một trăm. Đúng, ông
để ý danh dự, nhưng, ông sẽ không vì danh dự mà từ bỏ thắng lợi trong
tay, cho dù hiện tại bài của ông rất tốt, nhưng cũng không tất mạo hiểm.
Nhà cái phát ba lá Flop: A chuồn, Q rô, và, Q chuồn.
Cù lũ!
Sau ba lá này, bài của Hoa Hồ tử, đã thành cù lũ, hơn nữa là cù lũ lớn nhất!
Tại điểm đặt cược, đã có người hoan hô.
Đúng, cù lũ không phải là bài lớn nhất, nhưng bài lớn hơn nó lại vô cùng vô cùng ít.
Thùng phá sảnh lớn hơn cù lũ, tứ quý cũng lớn hơn cù lũ. Nhưng bài của Lâm
Dược hiện tại không có tứ quý, y chỉ có một con K rô, một con J rô!
Đúng, trong tình trạng này, y vẫn có khả năng thắng, nhưng xác suất thắng là bao nhiêu? Máy tính đã cho ra đáp án: 0.20%!
Không chấm hai phần trắm!
Mà trong loại này, y có khả năng rất lớn vẫn phải cược, vì y gần như sắp ghép thành sảnh, sảnh lớn nhất.
Có người sẽ từ bỏ khi mình đã có AKQJ sao?
Đặc biệt là trong ván bài này, đặc biệt là gần như không có hy vọng, đặc biệt là khi còn hai lá bài chưa xuất hiện!
Một con 10, chỉ cần một con 10 là sẽ thành sảnh, tất cả mọi người đều muốn cược một phen!
Nhưng, cho dù xuất hiện sảnh, cũng vẫn thất bại, vì sảnh nhỏ hơn cù lũ! Thùng
phá sảnh? Đương nhiên thùng phá sảnh cũng có khả năng, nhưng nhìn xác
suất trên máy tính đi! Không chấm hai! Không chấm hai phần trăm!
Lâm Dược quả nhiên đặt, lần này, y đẩy ra bốn trăm: “Bài của tôi không tồi, ông nội Hoa, tôi hy vọng ông có thể theo, đây có thể là cơ hội cuối
cùng của tôi rồi.”
“Đối với người trẻ tuổi, ta vẫn luôn muốn cho
họ cơ hội.” Hoa Hồ tử sờ táo mỉm cười, “Nhưng cậu phải biết, có lúc, cơ
hội chưa chắc là cơ hội, rất có khả năng đó là cạm bẫy.”
Ông nói, rồi đẩy ra bốn trăm, lại thêm hai trăm.
“Bài hiện tại thật sự không tồi, hai con Q, một con A, cậu có thể là tứ quý, cũng có thể là cù lũ. Nhưng ta có thể bảo đảm, nhiều lắm cậu cũng chỉ
có thể có ba con Q, mà không thể có ba con A, vì con A còn lại đều ở chỗ ta. Cho nên, nếu không phải là tứ quý, ta cảm thấy, cậu đừng nên theo
nữa, hiện tại số chip của cậu còn chưa tới bốn triệu, nếu theo tiếp, sẽ
nguy hiểm.”
“Ông nội Hoa nói là thật sao?”
“Ta sẽ không lừa người trẻ tuổi.”
“Nhưng poker Texas vốn chính là trò chơi lừa gạt.”
Hoa Hồ tử cười ha ha: “Cậu muốn nói vậy, ta cũng không còn cách nào, quả
thật là thế. Được rồi, theo hay không, thì phải xem sự chọn lựa của
cậu.”
Lâm Dược cắn kẹo que rồi nhìn bàn, sau đó ngẩng đầu, vô
cùng nghiêm túc nói: “Nếu ông nội Hoa nói là thật, vậy ông chính là có
cù lũ ba con A, ông là cù lũ đúng không?”
“Ta nói phải, cậu tin không?”
Lâm Dược chớp chớp mắt: “Tôi tin, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình có thể thắng, tôi cảm thấy tôi có thể có thùng phá sảnh.”
Hoa Hồ tử cười, ở điểm đặt cược đã có người cười ra tiếng.
“Ông không tin? Vậy thì, có muốn cùng tôi đánh cược không?”
“Chúng ta không phải đang đánh cược đây sao?” Hoa Hồ tử chậm rãi cười, “Hay là cậu cảm thấy chúng ta cần phải cược thêm thứ khác ngoài tiền?”
“Ừm, trong phim ảnh bình thường, chúng tôi đều là cược ngón tay cược mạng,
nhưng tôi cảm thấy như vậy tàn khốc quá, thế này, không bằng chúng ta
cược kẹo que đi? Nếu tôi thua rồi, sau này sẽ không bao giờ ăn kẹo que
nữa, như vậy đối với tôi mà nói là rất quan trọng, mà nếu ông thua rồi
thì sao? Vậy thì, sau này không được cầm táo nữa, đương nhiên, ông vẫn
có thể ăn ở nhà, chỉ là đừng đem nó lên bàn này nữa.”
Vừa nói
xong, hiện trường lập tức xao động. Chỉ là không còn mang thứ gì đó lên
bàn bài nữa, trông như chỉ là một yêu cầu vô cùng đơn giản, nhưng, đối
với người đã có thói quen này thì nó quả thật đồng nghĩa với việc bọn họ phải từ bỏ tín ngưỡng của mình.
Hoa Hồ tử nhìn Lâm Dược, Lâm Dược không bận tâm cười cười.
Qua một lúc lâu, Hoa Hồ tử mới mở miệng: “Vụ cược này, thật ra không có tác dụng gì, ta không biết cậu có thật cần ăn kẹo que không, nhưng đồng
thời, sau ván này, ta có thể sẽ không còn lên bàn bài nữa, cho nên, như
vậy đối với chúng ta mà nói căn bản không tính là đặt cược!”
Ông vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Lâm Dược. Đúng, có cần kẹo que không người khác không biết, nhưng ông lại rõ ràng.
Trong cuộc đấu với Daniau, Lâm Dược yêu cầu kẹo que.
Trong ngày cuối cùng hôm nay, Lâm Dược lại yêu cầu kẹo que.
Có lẽ, hai lần đều là ngoài ý muốn đều là trùng hợp, thậm chí có thể là
Lâm Dược cố ý, nhưng Hoa Hồ tử tin, ít nhất, có khả năng rất lớn là
thật.
Y bằng lòng cược kẹo que, lẽ nào, trong tay y có hai con Q? Xác suất này tuy không lớn, nhưng tuyệt không phải không có khả năng.
Ông nhìn Lâm Dược, Lâm Dược mỉm cười với ông, “Nói vậy ông nội Hoa không muốn cược kẹo que với tôi rồi, vậy ván này thì sao?”
Hoa Hồ tử cười sâu xa: “Ván này ta đã đặt cược rồi, hiện tại, tới phiên cậu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT