Khi Masaru Sato chỉ vào Lâm Dược hét lớn gian lận, người trong sòng bài đều ngây ra.
Trong sòng bài, gian lận tuyệt đối là cấm kỵ, đặc biệt là trong cuộc thi đấu
thế này, dám gian lận, không cần nói bài thủ thế nào, danh vọng của sòng bài cũng bị đả kích.
Phản ứng của các phóng viên là nhanh nhất, bọn họ lập tức cầm súng dài pháo ngắn, chụp hình kịch liệt.
Người trong sòng bài cũng phản ứng lại được, George đi tới nói: “Cậu Masaru,
chúng tôi tại đây có công chứng viên của sở công chứng, có tiền bối của
giới bài bạc, trên lầu hai, còn có màn hình công khai, chúng ta không
phát hiện cậu Lâm gian lận, nếu cậu muốn tố cáo, thì cần phải có chứng
cớ.”
“Chứng cớ? Các ông không phải có ghi hình lại sao? Không
phải có thể nhìn thấy bài tôi lật lên sao? Có thể trùng hợp như vậy à?
Xác suất nhỏ cỡ nào ông biết không? Trừ khi gian lận, nếu không căn bản
không thể xuất hiện!”
“Cậu Masaru, những thứ này không thể làm
chứng cớ. Nếu cậu không thể cung cấp chứng cứ thuyết phục hơn, vậy thì
mời lập tức xin lỗi.”
Ánh mắt Masaru Sato đảo quanh sảnh một
vòng, từ bàn chủ tịch tới khán giả bên dưới. Có lạnh nhạt có kinh ngạc
có nghi ngờ có chán ghét.
Cậu siết chặt hai tay, cậu biết rồi! Những người này đều đang nhắm vào cậu, nơi này không phải địa bàn của cậu.
“À, không cần khách khí, tôi có thể hiểu được.” Lâm Dược cười híp mắt đứng
lên, đi tới cạnh cậu, đưa tay kéo cậu, nhưng đồng thời, cũng hạ giọng
nói: “Cho dù tôi gian lận, cậu có thể làm gì?”
Masaru Sato ngẩng
phắt đầu lên, thì thấy gương mặt cười hi hi của Lâm Dược, cơn giận cố đè ép không thể nhẫn nỗi nữa, cậu đột nhiên nhảy lên, nhào tới Lâm Dược:
“Anh ta gian lận! Anh ta gian lận! Tôi yêu cầu xét người! Vừa rồi anh ta nói anh ta gian lận! Anh ta đã nói!”
Lâm Dược sớm đã chuẩn bị, không đợi cậu động đã né ra, sau đó vô cùng vô tội sải tay nhìn mọi người.
“Thua không nổi!”
“Cút đi, người Nhật!”
“Đứng để mất mặt thêm nữa!”
Không biết ai mở miệng đầu tiên, sau đó từ lầu một tới lầu hai, fans của Lâm
Dược đều nhao nhao kêu theo, người ở hiện trường nếu ai có gương lược
mang theo đều sẽ ném qua, Lâm Dược thân thủ mau lẹ, tránh né nhanh,
Masaru Sato thì chìm vào điên cuồng, không để ý, chỉ khổ cho George đáng thương.
Ông đứng rất gần hai người, mà Lâm Dược lại chạy quanh
ông, thế là mấy thứ son môi, bút kẻ mi gì đó, phần lớn đều đáp lên người ông, những thứ này cũng thôi đi, dù sao fans trên cơ bản đều là thiếu
nữ chân yếu tay mềm, khi ném đồ qua đã không còn bao nhiêu sức, đáng sợ
là còn có mấy hung khí như đồ cắt móng tay, di động.
Tuy hiện tại di động đã phát triển theo hướng nhỏ xinh siêu mỏng, nhưng cũng có loại đòi hỏi màn hình lớn, bật nắp, ném qua, thực sự không dễ chịu, hơn nữa
thân là nhân viên quản lý cao cấp của sòng bài, George cũng không thể
nhảy tới nhảy lui giống như Lâm Dược, thế là ông chỉ có thể vừa bảo vệ
mặt mình, vừa gọi bảo vệ tới kéo Masaru Sato.
Sau đó các phóng
viên đã hình dung thế nào, tình cảnh lúc đó, giống như một trò hề, nhưng trò hề này lại khiến khách sạn Sharon hoàn toàn nóng lên.
Mọi
người đều thích xem náo nhiệt, sau khi đoạn phim này được đăng lên mạng, đã được tải xuống điên cuồng. Trước kia, đa số người đại lục chỉ biết
tới Lisboa, cho dù tới Sharon, cũng chỉ là nhắm vào nơi nổi tiếng, mà
hiện tại, bọn họ có mục tiêu thứ hai__ George!
Vị quản lý dung
mạo nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi
người__ trong cảnh tượng son môi lược chải tóc, đồ cắt móng tay và di
dộng bay tới ngập trời, ông lại nổi bật như thế!
Thế là, cuộc đấu mạt chược thế giới năm nay, mở màn khí thế to lớn, quá trình khẩn
trương kích thích và kết thúc trong màn kết như trò hề.
Là người
thắng lợi cuối cùng, Lâm Dược trừ tất cả số tiền trên bàn ra, còn được
đãi ngộ ở miễn phí trong phòng quý khách của khách sạn Sharon một năm
tới, trừ đánh bài ra, một năm tới ở đây bất luận là ăn hay ở hay mát xa
thẩm mỹ đều miễn phí, đương nhiên ăn chỉ là cơm phần, nếu y gọi bào ngư
gì đó thì tuyệt đối không miễn phí.
Mà tất cả những người cược
cho y, đều được hồi báo không tồi, đặc biệt là tám người trong phòng
giám sát, vì bọn họ ngay từ vòng loại đã bắt đầu đặt cược. Không giống
Thạch Chấn Đào, vừa bắt đầu đã là tuyển thủ hạt giống, Lâm Dược ban đầu
không khác gì với hơn một ngàn người kia.
Lúc này, tỉ lệ chọi của họ đều cao tới ba mươi!
Tuy bọn họ không lập tức cược một trăm như Lưu Yên Nhiên, nhưng đa số đều
có mười hai mươi ngàn, tỉ lệ chọi ba mươi lần chính là ba trăm ngàn, có
thể nói ai cũng kiếm được một món.
Trong phòng giám sát là tiếng hoan hô vang dội, có vài người lớn gan còn bảo Lưu Yên Nhiên mời khách.
“Được, mời khách, nhưng phải đợi tới ngày mai đã, tối nay tôi có hẹn rồi.”
“Ai vậy ai vậy?”
Lưu Yên Nhiên mỉm cười, dụi tắt thuốc, đi ra ngoài.
Cô không có hẹn, mà là, hiện tại cô muốn hẹn một người. Có thể hẹn được không cô không biết, nhưng, cũng phải thử một chút.
Cô đi thang máy lên tầng đỉnh, sau đó gõ cửa phòng Lâm Dược và Trương Trí Công.
Tiểu Lưu mở cửa ngây ra.
“Tôi tìm Lâm Dược, cậu ấy ở đây chứ.”
“A…” Tiểu Lưu ngây ra rồi muốn cự tuyệt, nhưng Lâm Dược đã nghe thấy rồi.
Nghe có người tìm mình, Lâm Dược liền ngạc nhiên, vội vã chạy ra, thấy Lưu Yên Nhiên thì càng kinh ngạc: “Là chị?”
“Là tôi, tới hẹn cậu ăn cơm, thế nào, có nể mặt không?”
“Ha ha, cái này còn cần nói sao? Chừng nào? Bây giờ hả? Đúng lúc tôi còn
chưa ăn tối. Tôi đang nghĩ nếu có thể gặp lại chị một lần thì thật tốt.”
Trương Trí Công đang từ phòng bước ra, nghe được câu này, sắc mặt lập tức phát xanh, vội chen vào: “Thì ra là cô Lưu, tôi cũng vẫn luôn tâm niệm không quên cô Lưu, muốn đi ăn thì tôi đi nữa.”
Lưu Yên Nhiên cười
cười: “Hậu ái quá, nhưng cậu hai, tôi nghĩ chúng ta có thể đợi hôm khác, hôm nay tôi đặc biệt tới muốn cảm tạ cậu Lâm.”
Lâm Dược chán ghét nhìn Trương Trí Công một cái: “Người ta đặc biệt tới mời tôi, cậu theo làm gì?”
Cậu hai Trương âm u nhìn y, Lâm Dược thì không để ý nữa, thay đồ, rồi đi
cùng Lưu Yên Nhiên, nhưng trước khi đi còn vỗ vai Trương Trí Công.
Trương Trí Công ai oán nhìn hai người đi, quay lại trừng tiểu Lưu, hung ác
nghiến răng: “Còn không mau đi theo, theo sát cho tôi!”
Thật ra, cũng không cần theo quá sát, vì hai người Lâm Dược căn bản không ra khỏi Sharon.
Quà lưu niệm ở Macao rất nổi tiếng, nhưng, không có nghĩa là nhà hàng của
nó rất tốt, hoặc nên nói, nhà hàng của nó đều ở trong sòng bài. Trên
đường tuy cũng có một vài tiệm ăn, nhưng đa phần đều không xuất sắc.
Cho nên Lâm Lưu hai người đến nhà cơm tây của Sharon, đám tiểu Lưu cũng theo sau.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Dược gãi đầu: “Các anh muốn theo, tôi cũng không ý
kiến, nhưng, không cần theo sát vậy đi, chỗ đó không phải còn chỗ trống
sao?”
Tiểu Lưu suy nghĩ một lát, bình thường khi Trương Trí Công
và Lâm Dược đi chung, bọn họ quả thật phân ra hai bàn ngồi, hiện tại đây là bàn hai người, không có chỗ cho họ, đứng quả thật không tốt lắm.
Hơn nữa lại ngay trong sòng bài này, ngay dưới mí mắt của họ, Lâm Dược cũng không thể đột nhiên biến mất.
Bất cứ nhà cơm tây của khách sạn lớn nào đều không rẻ, càng không cần nói
tới sòng bài như Sharon, cho nên khách không nhiều, nhưng cho dù vậy,
trong quá trình dùng cơm, vẫn có hai tốp người tới tìm Lâm Dược xin chụp hình chung.
Sau khi xua họ đi, mới coi như an ổn ăn cơm.
“Xem ra cậu không phiền chán chuyện này.”
Đợi y xử lý xong, Lưu Yên Nhiên nói.
“Ha ha, có người thích tôi, tại sao tôi phải khó chịu?”
Lưu Yên Nhiên cũng cười theo.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đa phần là Lâm Dược nói, Lưu Yên Nhiên
nghe. Những gì y nói nếu cậu hai Trương nghe được, nhất định thổ huyết.
Cái gì mà tôi luôn cảm thấy chị rất khốc, tôi thích nhất là loại hình như chị vân vân.
Giọng của y không chút nào che giấu, đám người tiểu Lưu nghe được, chỉ mừng
là cậu hai nhà mình không có ở đây, đồng thời vô cùng lo lắng Lưu Yên
Nhiên sẽ hiểu lầm gì đó.
Lưu Yên Nhiên không hiểu lầm, cô biết
những gì Lâm Dược nói không có hàm ý khác, cũng như lần đầu gặp mặt,
người đàn ông này chẳng qua chỉ thật tâm nói ra cảm giác của mình mà
thôi.
“Thật ra, tôi không phải sinh ra đã thế này.” Lưu Yên Nhiên cuối cùng mở miệng.
“Tôi biết, không ai sinh ra đã mặt liệt hết.” Lâm Dược gật đầu, nghĩ tới
người trong đầu mình, lại sửa lại: “Ít nhất rất ít ai như vậy. Có điều
rất khốc, nhưng mà, cái này… vẫn nên ít hút thuốc ít uống cà phê ít đánh bài đi.”
Lưu Yên Nhiên ngạc nhiên, rồi lại cười, cô cười một chút mới dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Đây là lời người vừa mới thắng cuộc đấu mạt chược nói sao?”
“Ừm…” Lâm Dược hạ giọng, rõ ràng vô cùng thần bí nói: “Thật ra, tôi không biết đánh mạt chược.”
Lưu Yên Nhiên lại cười ra tiếng, “Lâm Dược, cậu thật thú vị, nếu tôi quen biết cậu sớm thì tốt rồi.”
“Hiện tại quen biết tôi cũng không muộn mà.”
Lâm Dược nháy mắt với cô, Lưu Yên Nhiên cười tới ly cà phê cũng cầm không
vững, cô cười một trận mới dừng lại, sau đó thở dài: “Tôi biết, nhưng
cái bàn này, ngồi lên rồi, không dễ đi ra. Hiện tại tôi có thể làm tản
khách của Sharon, đã vô cùng may mắn rồi.”
Cô nói nhàn nhạt, miệng nói là may mắn, nhưng vẻ mặt lại chỉ là hiu quạnh vô hạn.
“Tôi cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền, trừ đánh bài ra, tôi còn có thể làm gì? Hiện tại tôi là tản khách của Sharon, vậy thì, tôi phải cả đời
làm tản khách ở đây, không thể rời khỏi. Khi đã ngồi xuống trước bàn
này, trừ khi tìm được một cái bàn khác lớn hơn, nếu không, thì không thể rời khỏi. Mà cho dù có rời khỏi, cũng chỉ là từ cái bàn này chuyển sang bàn khác mà thôi.”
Cô nói, rồi rút một điếu thuốc ra, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Dược nhìn cô, nhất thời không cách nào lên tiếng.
Bữa cơm này rất yên tĩnh, hai tiếng sau thì kết thúc. Khi Lâm Dược trở về, cậu hai Trương tuy ánh mắt ai oán nhưng không nói gì.
Nhưng Lâm Dược vừa đi tắm, lại bắt đầu khảo vấn tiểu Lưu. Nghe tiểu Lưu nói
xong, Trương Trí Công lập tức hạ quyết định, lập tức rời khỏi đây! Một
ngày cũng không thể ở lại chỗ quỷ này nữa!
Nhưng tuy hắn đã quyết định, nhưng đã nửa đêm, cũng không thể đi thiệt, mà sáng hôm sau,
George lại gõ cửa phòng họ: “Cậu hai, ngài Tiêu hy vọng cậu có thể ở lại thêm một ngày, tối nay ngài ấy có chuyện muốn bàn với cậu.”
Trương Trí Công không nghĩ ra được Tiêu Nhiên muốn bàn cái gì với mình, nhưng
hắn vẫn ở lại. Tiêu Nhiên đã mở miệng, thì chỉ một ngày, hắn cũng phải
nể mặt.
Hắn gọi điện cho anh mình, Trương Trí Thành bên kia cũng không nghĩ ra được, nhưng cũng đồng ý hắn ở lại.
Đợi tới tối, quả nhiên có người tới mời hắn.
“Cậu hai, xin đợi chút, ngài Tiêu xử lý xong chuyện sẽ lập tức tới.”
George lịch sự mời hắn vào một phòng khách nhỏ, đích thân làm phục vụ.
Trương Trí Công ngồi ở đó đợi, ban đầu, hắn còn bình tĩnh, nhưng nửa tiếng
sau, hắn bắt đầu không kiên nhẫn, mà George thì vừa thêm rượu thêm cà
phê cho hắn vừa bảo đảm, Tiêu Nhiên lập tức sẽ tới, rất nhanh sẽ tới.
“Tôi không đợi anh ta nữa, nếu anh ta tối nay không rảnh, tôi có thể đợi tới mai, sáng mai tôi có thể cùng ăn cơm với anh ta, có chuyện gì, ngày mai hãy nói.”
Sau khi đợi gần một tiếng, Trương Trí Công đứng lên, mặc George nói gì cũng chỉ đi thẳng.
Khi hắn sắp ra tới cửa, cửa được mở từ bên ngoài, Tiêu Nhiên đi vào.
“Ông ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
George thở phào một hơi, vội ra ngoài.
“Thế nào, lão Tiêu, hiện tại anh thật biết làm giá đó?” Đợi thời gian dài như thế, cậu hai Trương vô cùng bực bội.
“Xin lỗi, cậu hai, chỉ là vừa rồi tôi đang gọi điện cho cậu cả.”
“Anh hai?”
“Đúng, cậu đợi một lát, cậu cả có lời muốn nói.”
Tiêu Nhiên cầm di động lên, ấn số, rồi đưa điện thoại cho hắn.
Trương Trí Công hồ nghi nhìn hắn một cái, nhận điện thoại.
“Tiểu Công.” Trong di động truyền tới giọng nói của Trương Trí Thành.
“Anh, có chuyện gì sao?”
Hắn vừa nói, vừa đi tới cửa sổ.
“Tiểu Công, hôm nay em phải rời khỏi Macao trở về cho anh, hiện tại là tám
giờ, em ngồi thuyền lúc mười giờ về tới Quảng Châu, anh bảo người đi đón em.”
“Được.”
Cảm thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của
anh mình, Trương Trí Công cũng không hỏi nhiều, hắn biết lúc này mình
chỉ nên làm theo lời anh là được.
“Em nghe đây, là một mình em trở về, mang theo đám tiểu Lưu, một mình em.”
“À… anh hai! Anh có ý gì? Anh bảo em không mang theo Lâm Dược? Anh bảo em để Lâm Dược lại đây?”
“Đúng.”
“Không được, anh hai, anh cho em biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao không thể
dẫn theo Lâm Dược, anh cho em một lý do? Cậu ta là người bên nào? Anh đã tra ra rồi sao?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao? Tóm lại anh
phải cho em một lý do, anh hai!” Trương Trí Công cũng không cố kỵ nữa,
“Anh biết em đối với cậu ta là nghiêm túc mà! Cả đời này em có thể chỉ
nghiêm túc một lần thôi. Bất kể xảy ra chuyện gì em cũng không thể bỏ
lại cậu ta. Em biết em luôn khiến anh khó xử, em biết em vô dụng, nhưng, em, em chưa từng nghiêm túc với ai như thế, em thật sự nghiêm túc, anh! Em không thể bỏ lại cậu ta!”
“Anh không phải bảo em bỏ lại cậu ta, anh chỉ nói em về trước một mình.”
“Vậy so với việc bỏ mặc cậu ta có gì khác!”
“Tiểu Công em bình tĩnh chút.”
“Em vô cùng bình tĩnh, nhưng em sẽ không bỏ lại cậu ta, tuyệt đối không!
Chẳng qua là mang thêm một người, cậu ta, thân thủ của cậu ta rất linh
hoạt, sẽ không trở thành người liên lụy, em phải mang theo cậu ta, nhất
định phải mang theo cậu ta!”
Trương Trí Thành bên kia thở dài: “Được rồi, em cứ đợi ở đó trước đi, ngày mai anh lại nói chuyện với em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT