“Thập bước giết một người là loại người nào? Sư phụ chính là sư phụ, vì sao các ngươi luôn hạch hỏi?”
Hàn Dự Trần hạ giọng, nói nhỏ:
“Thập bước giết một người, nghe thấy lập tức biết danh tiếng vang danh thiên hạ. Hồ Dương thành danh mau, biến mất cũng mau, năm đó hắn trên đỉnh núi Băng Ngọc bị vây giết, chỉ vì hắn từ trước đến nay phóng đãng không kềm chế được, trước ở Sùng hỏa phái giết một nữ nhân, sau ở Lạc Dương Lý thị giết mười tám gia, trên giang hồ bắn tiếng, nói ai cũng không thể có bản lĩnh như hắn, không cách nào có bản lĩnh đánh hắn. Lời này lúc ấy nói ra trên giang hồ khiến sóng gió nổi lớn, bao nhiêu danh môn chính phái phái ra đệ tử đắc lực đi tru diệt hắn, nhưng không có một ai thành công. Sau lại bị bát đại giáo tụ tập, vây ở đỉnh núi Băng Ngọc.”
Tập Ngọc cùng Lưu Vân nghe được ánh mắt đều trợn tròn nghe như sách đang nói. Lưu Vân sờ sờ mặt Tập Ngọc, thở dài:
“May mắn, Tập Ngọc ngươi còn không có thành đại ma đầu. . . . . . Sư phụ ngươi, thật sự là đáng sợ.”
Tập Ngọc lại không nói chuyện, trong đầu dần dần hiện ra hình dáng sư phụ. Tính tình của hắn thực rất quái lạ, cũng không đối với bất kỳ người nào chú tâm, bình thường luôn mặc quần áo vải bào màu xám, bưng một chén trà vỡ mép, ngồi ở trên lan can khắc hoa lẳng lặng nhìn mình luyện võ. Hành lang gấp khúc toàn cây phong, lá rụng như lửa như băng, gió thổi qua, lá rụng đỏ tươi theo mái tóc hoa râm của hắn rơi xuống. Hắn, chỉ là một lão nhân bình thường ít lời mà thôi.
“Thập bước giết một người, danh hào của hắn là từ trận chiến trên đỉnh núi Băng Ngọc mà được gọi. Bát đại giáo không một người có thể ngăn hắn nửa bước, hắn một người một cây đoản kiếm, đi từng bước giết một người, ở đỉnh núi Băng Ngọc giao chiến một ngày một đêm, ước chừng đã giết ba trăm hai mươi mốt người. Sau có người trốn được, nói toàn thân hắn đều nhuốm máu, giống như điên. Từ đó về sau người trong võ lâm đối với hắn sợ thêm sợ, tặng hắn một tên hiệu thập bước giết một người.”
Tập ngọc nhịn không được lại nghĩ về, ở trong đầu vẽ ra hình ảnh lão nhân kia đi giết người. Hắn có khả năng thật là đại ma đầu, phóng đãng không kềm chế được, không đạo đức quy củ gì để vào mắt. Nhưng, ở trong mắt nàng, hắn chính là sư phụ, lạnh lùng, ít lời, lại hiền lành .
Lưu Vân ngạc nhiên nói:
“Tập ngọc, hắn là đại ma đầu như vậy, làm sao có thể thành sư phụ ngươi? Ngươi không phải. . . . . . thiên kim tiểu thư sao?”
Tập Ngọc lấy ra thanh đoản kiêm, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới. Thanh kiếm này, nàng đến hôm nay mới biết được tên của hắn. Tư Mã thế gia, xa hoa lộng lẫy cỡ nào! Nàng từ nhỏ có bảo bối gì chưa xem qua, một thanh đoản kiếm bé nhỏ, ở trong mắt nàng cũng chỉ là thứ đồ thú vị. Sư phụ lú đưa thanh kiếm cho nàng, cũng đã nói:
“Tập ngọc, ta từ trước đến nay thích ngươi, thiên kim tự cao tự đại rất hợp ý ta. Kiếm sẽ đưa cho ngươi đi, nó đã thật lâu không hưởng qua máu tươi rồi, sau này ta cũng không hy vọng nó có cơ hội nếm đến. Ngươi hiểu được ý của ta chứ ?”
Nàng vẫn cho là sư phụ chỉ là một người giáo đầu bình thường trong phủ, cha đối với hắn cũng cơ bản không có chú ý. Nhưng là ai ngờ lai lịch hắn đáng sợ như thế. Hắn là người oai phong một cõi, vì sao tuổi già lại cam nguyện ẩn lui, rửa tay gác kiếm, không dậy sóng giang hồ? Bây giờ nhớ tới, chuyện sư phụ thường làm nhất chính là trầm tư. Hắn luôn bưng cái chén trà sờn cũ không còn rõ hoa văn, dùng ngón tay vuốt ve nó, khi đó, ánh mắt của hắn trở nên nhu hòa một ít.
Nàng không phải một người thích săn sóc người khác, cũng sẽ không làm nũng cố ý lấy lòng ai. Nàng cùng sư phụ luyện võ là thảm nhiên, hắn giáo, nàng bắt chước; nàng luyện, hắn xem. Trừ lần đó ra, bọn họ cơ hồ ai cũng không nói với nhau nửa lời, cũng hầu như không quan tâm nhau.
Hàn Dự Trần thấy nàng trầm tư, không khỏi nhẹ nói :
“Tư Mã cô nương, nếu không muốn ngày sau hành tẩu giang hồ gặp phiền toái, cái đoản kiếm, ngươi vẫn là không nên lấy ra. Hồ Dương với người trong giang hồ là đại ma đầu giết người, ngươi làm đệ tử duy nhất của hắn, chỉ sợ ngày sau sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.”
Hắn dừng một chút, tựa hồ cũng là muốn nhớ lại gì đó, ánh mắt trở nên xa xăm:
“Tư Mã Tể tướng. . . . . . Nếu hắn biết mình ái nữ lưu lạc giang hồ, chỉ sợ tâm sẽ rất đau đớn. . . . . .”
Lưu Vân hoảng sợ che miệng lại:
“Tể tướng. . . . . . ? !”
Nàng thấp giọng kêu lên. Nàng biết Tập Ngọc là thiên kim quan gia, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến nàng lại là con gái Tư Mã Tể tướng đương triều! Nàng thật không tưởng! Ai tới nói cho nàng biết đây không phải là thật đi! Người nàng trước kia đi cùng, vui đùa. . . . . . nguyên lại là thiên kim Tể tướng ? !
Tập Ngọc có chút lạnh lùng nhìn Hàn Dự Trần, sau một lúc lâu, mới lãnh đạm nói :
“Ngươi cũng biết không ít! Vì sao lại biết đến ta nhiều như vậy?”
Hàn Dự Trần mỉm cười:
“Đây cũng là bí mật. Ta còn biết nhiều hơn. Tư Mã Tể tướng tổng cộng có ba con. Trưởng nữ chính là ngươi Tư Mã tập ngọc, từ nhỏ bởi vì thân thể gầy yếu, mời giáo đầu đến truyện thụ cho ngươi võ nghệ. Con trai là Tư Mã Hướng Liễu, năm nay hẳn vừa qua mười bốn, nghe nói hắn từ nhỏ là một kỳ tài đọc sách, Tư Mã Tể tướng đối với hắn rất coi trọng.”
Hắn tựa hồ cố ý đem nói một nửa, Lưu Vân mất bình tĩnh, liền nói :
“Không phải còn có một nhi tử sao? Tại sao không nói ?”
Tập Ngọc trầm mặc một hồi, mới nói:
“Ngươi biết quả nhiên không ít, ngay cả bí mật này đều bị ngươi đào móc. Không sai, trên ta còn một đại ca hơn ta mười tuổi, nhưng là tiểu thiếp sở sinh. Ngày đó ta nghe bọn người dưới nói, tiểu thiếp kia vừa sinh đứa nhỏ, cha ta liền vội cưới Thái Úy nữ nhi, cũng chính là mẹ ta. Kia tiểu thiếp nghe nói là người có khí ngạo cao sang, đêm đó liền mang theo đứa trẻ mới sinh rời khỏi Tư Mã phủ, từ nay về sau mất tích. Cha ta ước chừng mười năm tinh lực đi tìm, cũng không tìm được một mảnh góc áo. Hắn cảm thấy hi vọng sống sót rất nhỏ, mới suy sụp hồi phủ, chính thức viên phòng.Việc này, ta và Hướng Liễu cũng không rõ, bởi vì cha chưa bao giờ nói, mẹ cũng kiêng kị việc này. Bản thân ta muốn hỏi một chút, ngươi là từ đâu mà biết?”
Lời này càng về sau hỏi càng sắc lại, Lưu Vân thấy nàng có chút tức giận, cũng không dám nữa nói chuyện.
Hàn Dự Trần lại cười:
“Cái gọi là nhân ngôn đáng sợ, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được. Một việc phát sinh, không có khả năng không có ai biết. Nếu muốn truy cứu ngọn nguồn, chỉ sợ ai cũng nói không rõ. Tư Mã cô nương vẫn là không nên hỏi .”
Tập Ngọc quả nhiên không có hỏi lại, nàng lạnh lùng nhìn Hàn Dự Trần. Kỳ thật nàng muốn hỏi nhất, ngay từ lúc bắt đầu đồng hành, nàng vẫn muốn hỏi hắn: ngươi rốt cuộc là người nào? Hắn vô luận là nhìn thế nào, nói chuyện, đều nhất phái nhàn nhã, tựa hồ đối với cái gì cũng như trong lòng bàn tay. Hắn đối với mình cũng có chút quan tâm.
Hàn Dự Trần, ngươi rốt cuộc là người ở đâu?
Lại nói sau khi Đoan Mộc Dung Tuệ xuất hiện, trong đại sảnh không có người nói chuyện. Đoan Mộc thế gia, thế lực ở Phương Bắc! Đoan Mộc Dung Tuệ là con trai thứ ba, thanh danh so với đại ca của hắn nhị ca còn vang dội. Trên giang hồ mọi người không ai bì được danh hào của hắn, chỉ cần nói đến Đoan Mộc Gia lão Tam đến đây, cũng đủ để kinh sợ nhiều người.
Đoan Mộc Dung Tuệ lập tức chậm rãi xuống lầu, ánh mắt sáng quắc, nhìn quét một vòng, mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn như điện, bị nhìn lên một cái liền theo bản năng lùi bước. Đoan Mộc Dung Tuệ đi ba bước, dừng lại, lạnh lùng nhìn Cù Tinh, sau một lúc lâu mới nói:
“Cù lão, Chung Nam Tứ lão danh hào lớn, có chuyện gì muốn tìm vãn bối, trực tiếp thông báo một tiếng cũng được, tội gì gây khó dễ đồng bạn của ta ? Các nàng chỉ là nữ nhân trói gà không chắt, các ngươi lần này làm vậy, không khỏi rất tổn hại thanh danh.”
Cù Tinh vốn là cảm thấy xấu hổ, bị hắn vừa nói như vậy, trên mặt càng không qua được, nhất thời giận tái mặt.
“Đoan Mộc công tử, ngưới đến rồi, mọi người cũng nói trắng ra! Chuyện Thiên thanh kiếm quyết, ngươi có muốn nói gì không? !”
Hắn lớn tiếng hỏi, một mặt âm thầm hướng các Tứ lão khác, muốn bọn họ hợp thời mà động, chỉ đợi Đoan Mộc Dung Tuệ ra tay, liền lập tức bắt! Đoan Mộc Dung Tuệ lạnh nhạt nói:
“Không có lời nào, kiếm quyết không ở chỗ của ta.”
Hắn lời vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời nổ tung, nguwoif gan lớn một chút gặp có Tứ lão chỗ dựa, liền chửi ầm lên, có người nhát gan , liền nói đều đều, thì thầm nói gì đó.
Đoan Mộc Dung Tuệ giống như không nghe thấy, ngang nhiên nhìn mọi người. Cù Tinh lạnh lùng nói:
” Cuồng ngôn! Đêm qua ngươi đi trước vào rừng! Sớm cùng người Ngọc Phong ly giao thủ. Đoàn người tới nơi này vì Thiên thanh kiếm quyết, nói cho rõ, đúng là không từ thủ đoạn nào!”
Dù sao cũng đã mang tiếng bắt nạt nữ nhân thì hôm nay cũng làm cho tới! Xông xáo giang hồ hơn nửa đời, hôm nay há có thể bị một tiểu bối uy hiếp? !
Hai tay của hắn nắm lại, lòng bàn tay hồng quang nhất thời, giống như lần đối phó với Tập Ngọc nhưng hiện dùng tới tám phần công lực. Hắn hét lớn một tiếng:
“Đoàn người kia! Hôm nay sẽ áp chế uy phong Đoan Mộc thế gia!”
Tiếng nói vừa dứt, một chưởng kia đã đến trước mắt, thật nhanh!
Đoan Mộc Dung Tuệ biết đây là danh chiêu của Cù Tinh, chưởng mang kịch độc, chỉ cần dính vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Hắn lại kiêu ngạo, không nghĩ có người sẽ ra tay, nên tạm thời không kịp trống đỡ, tay áo vung lên, không biết từ chỗ nào lôi ra một cái bao tay. Cù Tinh thừa dịp này công kích liên tiếp mấy chiêu. Chung Nam Tứ lão danh tiếng cao, bao nhiêu tư thái, nay vì Thiên thanh kiếm quyết, cư nhiên toàn bộ vứt bỏ.
Đoan Mộc Dung Tuệ đỡ quá mấy chiêu, chợt thấy sau đầu sinh gió, hắn cả kinh vội vàng nghiêng đi, bên tai mấy túm tóc lại bị kình phong làm gãy. Hắn khóe mắt thoáng nhìn, đã thấy một cây trường mâu ngang bên cạnh, mũi thương được băng tạo ra, mặt trên nhất điểm hồng anh, rất sắc bén. Đó là vũ khí lợi hại của Chung Nam Tứ lão thứ hai Ti Kì .__________Bắc Đấu. Bởi vì trên thân mâu trên có bảy ấn màu đen mà được gọi như thế.
Đã thấy Bắc Đấu mâu kia, mũi thương vừa chuyển, lưu loát như mây bay gió lượn, lượn qua lượn lại sinh gió. Mọi người chỉ cảm thấy mũi thương hàn quang thật hiểm, mặt trên điểm một chùm tua đỏ nhưng lại giống như tơ hồng, Đoan Mộc Dung Tuệ quần áo trắng tuyết bị bao bởi tơ hồng, lại tựa như cánh bướm hồ điệp, thoải mái linh hoạt, vô luận thân mâu vung như thế nào, nhưng ngay cả đai áo của hắn cũng không dính nổi một chút.
Ti kì qua mấy chiêu, mắt thấy mình chiếm không được thế thượng phong, không khỏi hét lớn một tiếng, hạ xuống đem trường mâu cắm xuống sàn, tảng đá trên sàn bị hắn đâm thủng một lỗ. Ti kì một tay bắt lấy thân mâu, cả người cư nhiên để ngang mâu, đây là một tuyệt chiêu khác —— đổi chiều lưu vân chân. Đoan Mộc biết rõ người này bình thường trầm mặc ít lời, chính là Chung Nam Tứ lão vô danh nhất, nhưng truy cứu công lực, cũng là Tứ lão võ công thâm thúy nhất, không thể đùa chơi. Lập tức hắn không dám lơi lỏng, đã thấy Ti Kì hai chân cấp tốc hướng mình tới, tựa như bánh xe, nhanh đến kinh người.
Đoan Mộc Dung Tuệ đột nhiên nhặt lên ba sợi chỉ, động tác đột nhiên trở nên mềm nhẹ tao nhã, ngón út cao cao nhếch lên, mọi người chỉ cảm thấy tay áo hắn phất qua một cái, nhưng lại chưa thấy rõ hắn ra tay như thê nào , chợt nghe Ti Kì thét lớn một tiếng, hai chân bị cái phất tay kia điểm huyệt, hai tay cũng nhịn không được nữa, theo Bắc Đấu đại mâu té xuống.
Cù Tinh kinh hô một tiếng:
“Nhị đệ!”
Hắn vọt tới, trước đem Ti Kì trở lại, cúi đầu thấy khuôn mặt hắn đổ mồ hôi lạnh, không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Ti Kì cắn răng thấp giọng nói:
“Đại ca. . . . . . Người này đích thủ pháp cực kỳ cổ quái. . . . . . Ngươi, các ngươi trăm ngàn cẩn thận!”
Cù tinh không kịp nói chuyện, lại nghe Tứ đệ tả Trường Phong cất cao giọng nói: “Đoan Mộc công tử hảo tuấn công phu! Lão phu đến hội thượng một hồi!”
Đoan Mộc không đợi hắn nói xong, trong tay áo đột nhiên bay ra hơn mười giải lụa trắng, Tả Trường Phong sử dụng đoản đao, từ trước đến nay không am hiểu đánh nhau cự ly xa, lập tức chỉ cảm thấy trước mắt lụa trắng loạn phiêu, trong lúc nhất thời nhìn không rõ bóng dáng Đoan Mộc Dung Tuệ, không khỏi tức giận, lập tức vung thân đao, đem chặt nát lụa trắng. Chợt nghe cù tinh quát to một tiếng:
“Cẩn thận phía sau!”
Hắn chỉ cảm thấy gáy sau bị một ngón tay nhẹ nhàng gõ, ngón tay lạnh lẽo, hắn kinh hoàng mồ hôi lạnh toát, phản thủ một đao xuống, lại bổ vào khoảng không. Giọng nói Đoan Mộc Dung Tuệ bên tai lạnh nhạt nói:
“Chung Nam Tứ lão, đừng tức giận như thế.”
Tả Trường Phong thở dốc vì kinh ngạc, phía sau lưng đột nhiên cứng đờ, bị hắn điểm huyệt, không thể nói một lời.
Mọi người thấy hắn không đến một khắc thoải mái đối phó Chung Nam Nhị lão, nhất thời sợ hãi , ai cũng không dám khiêu khích. Cù Tinh hướng nhìn bốn phía, đã thấy tất cả mọi người lộ vẻ e sợ, thậm chí đã có rất nhiều người nhân cơ hội vụng trộm đào tẩu, sợ cùng Đoan Mộc thế gia phát sinh xung đột. Hắn bùi ngùi thở dài:
“Đoan Mộc công tử! Ngươi công lực như vậy, làm gì còn ham kia Thiên thanh kiếm quyết? Chỉ sợ không quá một tháng, toàn bộ võ lâm mọi người đều biết được là ngươi Đoan Mộc Dung Tuệ chiếm Thiên thanh kiếm quyết, cho dù ngươi hôm nay có khả năng rời khỏi Lâm Tuyền, khó bảo toàn ngày sau có thể toàn thân trở lại!”
Đoan Mộc Dung Tuệ mỉm cười:
“Cù lão, người giang hồ, vẫn là quang minh lỗi lạc, ta nói không lấy là không lấy. Các ngươi nếu không tin, ta cũng không thể chứng minh. Đến khi ngày Thiên thanh kiếm quyết thực xuất hiện, thế sự vô thường, ta và ngươi cũng không thể vội kết luận. Như vậy, chúng ta cáo từ, ngày khác hữu duyên sẽ gặp. . . . . .”
Hắn vừa dứt lời, lại nghe Tả Trường Phong hét lớn một tiếng:
“Chính là bây giờ! Đại ca! Tam ca!”
Đoan Mộc hơi kinh hãi, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, cù Tinh đem thân thể không nhúc nhích của Ti Kì dựng lên! Bắc Đấu đại mâu đánh xuống, Đoan Mộc Dung Tuệ vội vàng tránh, thừa dịp này không được, Cù Tinh vòng ra sau hắn đánh tới.
Tập ngọc nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy hai người kia đồng thời hướng mình đánh lại, nàng ngay cả trong nháy mắt cũng không kịp nghĩ. Hai người này bất luận người nào ra tay, bọn họ không phải đối thủ, huống chi là hai người cùng tiến lên! Bên tai chỉ nghe được Lưu Vân hoảng sợ kinh hô, nàng toàn thân trong nháy mắt đều cứng ngắc lại, trong ánh mắt chỉ còn hai người kia, Cù Tinh lòng bàn tay lấp lánh hồng quang, còn có Lục Trọng Nhân cơ hồ bàn tay hướng thẳng mắt nàng.
Hàn Dự Trần giận dữ, thân hình động đậy liền muốn ra tay, chợt thấy phía sau Tập Ngọc một người vội vàng chạy tới, hai tay đem nàng ôm chặt trong lòng. Hắn hoảng sợ dừng bước lại, chỉ nghe người nọ lắp bắp, ngốc nghếch kêu lên:
“Không, không được đánh Tập Ngọc!”
Là Niệm Hương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT