Sau một hồi do dự, Âu Dương Thế Hiên cũng quyết định làm liều, run run cầm đũa lên thử.
Cháo hải sản, rất ngon!
Súp khoai tây thịt bò, quá ngon!
Chè Đậu đỏ nhật bản…
“ Ai yo!!” Ta hét toáng lên, ra sức vỗ lưng hắn “ Ngươi làm sao vậy a? Thế nào mặt mũi lại tái mét thế vậy? huơ qua huơ lại làm gì! Hả…? Cay á? Sao có thể.. Mau uống nước đi đã”
“ Khụ khụ…khụ khụ! Nàng làm gì vậy?! Sặc chết ta! Khụ khụ… buông ra! Để ta tự cầm..!”
“ Không được! Bà nội ngươi, ngươi đang như vậy mà cầm cái gì, để ta cầm cho, mau uống đi!” Ta ra sức dí sát ly nước đầy vào miệng hắn, ép hắn uống mà ngay cả một giây thả ra cũng không có, hại hắn không những mặt mũi, y phục ướt nhẹp, mà ngay cả khuôn mặt vốn đã trắng lại càng trắng thêm.
Trong lúc đợi hắn đi thay y phục, ta mới do dự nếm thử một miếng chè Đậu đỏ. Ách! Cha mẹ ơi!! Cay quá!! Khụ khụ…
Chết rồi, hình như trong lúc không để ý, ta lỡ tay đổ cả nửa lọ tiêu vào thì phải…Hức, Hiên Hiên, xin lỗi ngươi a…
Ta quay sang nhìn bát chè, ánh mắt phẫn hận! Tại ngươi làm hỏng hết bữa khuya đó, bát chè chết tiệt! Ta cầm bát chè lên, giận dữ ném đi!
Phịch…!!
Trước mặt ta, Thế Hiên vận bạch y mỏng , khuôn mặt xinh đẹp hứng trọng bát chè đỏ rực…
Hắn run rẩy lấy tay phẩy cái thứ đáng sợ ấy xuống, lại trừng mắt nhìn ta , gầm lên vô cùng đáng sợ :
“ Nàng – đi – chết – đi!!!!!”
“ Híc híc, ta đi chết ngay, chàng đừng lo! Ta đi chết ngay mà!” Ta nâng váy, vội vã chạy ra ngoài. Chạy được bảy tám bước thì lại chạy ngược về, ngây thơ hỏi hắn “ Phu quân, ta treo cổ tự vẫn hay nhảy hồ tự tử?”
“ Hừ… không cần rắc rối như vậy! Bổn thái tử đích thân một kiếm tiễn nàng lên đường!” Thế Hiên tiện tay rút thanh kiếm treo trên giường ra, chĩa thẳng vào ta.
Ta sợ hãi chạy vội đi , vội đến mức bản thân đang chạy ngoài trời tuyết cũng không biết. Y phục trên người quá nặng, quá dày, lại quá lê thê lết thết làm ta đang chạy rất hưng phấn giữa tuyết thì vấp phải vạt áo, ngã phịch xuống nền tuyết mát lạnh.
Lạnh đến mức làm toàn thân ta đều run rẩy, muốn đứng dậy nhưng vì y phục vừa rồi ngã xuống, tuyết làm ướt một mảng lớn, nên rất nặng, tuyết trơn, ta làm cách nào cũng không đứng dậy được. Chết thật, làm sao bây giờ? Càng lúc ta càng thấy chóng mặt, khó chịu quá… Thế Hiên! Thế Hiên! Mau cứu ta!
…
Ấm áp quá đi…
Ta nghe bên tai loáng thoáng có tiếng người hò hét, tiếng bước chân chạy vội vã…
Càng lúc càng rõ hơn….
Bàn tay dường như đang được cái gì đó ủ ấm thì phải. Ấm quá! Ta tham lam siết chặt lấy thứ đó, nhất định không buông, cảm thấy thứ đó không có ý muốn rút ra nên lại tiếp tục an tâm mà ngủ.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng ta cũng tỉnh lại. Đúng lúc Thế Hiên đang ngồi bên cạnh nhìn chăm chăm vào ta, tay ta vẫn siết chặt lấy tay hắn không buông… Hắn đã ngồi như vậy bao lâu rồi?
“ Hậu đậu nữ nhân, nàng tỉnh rồi?” Hắn không chút khách khí nói.
“ Ưm… ta ngủ bao lâu rồi?” Ta không màng đến lời trêu chọc của hắn, khó nhọc mấp máy môi, cảm thấy vẫn còn rất chóng mặt.
“ Nàng đã ngủ một ngày một đêm rồi! Đêm hôm đó may là Tiểu An của nàng đến báo với ta, kịp thời đến cứu nàng, không thì nàng đã chết vì lạnh rồi. Nhìn nàng lúc đó thật buồn cười, cứ như một cục tuyết, nặng như heo. Thật đáng sợ!” Hắn cầm bát thuốc lên cho ta.
Ngửi thấy mùi thuốc là ta lại cảm thấy khó chịu, lấy tay đẩy ra :
“ Không uống đâu! Đắng lắm!”
“ Đắng cũng phải uống!”
“ Ta không uống!”
“ … “
“ Ngươi! A..”
Hắn uống một ngụm thuốc rồi dí sát môi hắn lên môi ta, chậm rãi đẩy thuốc qua. Tuy thuốc rất đắng, nhưng.. nhưng mà, được hắn hôn như vậy, thực sự ngay cả đắng hay ngọt ta cũng không thể phân biệt nổi.
Miệng hắn có mùi rượu Trạng Nguyên Hồng rất thơm, át cả vị đắng của thuốc, còn làm ta rất dễ chịu không muốn rời!
Đúng là mỹ nam nha! Đẹp từ trong ra ngoài ~~
Uống xong ngụm cuối cùng, hắn định rời môi đi thì bị ta kéo lại, phượng mâu nhìn chằm chằm vào ta, thâm thúy đến mức không thể nhận ra hắn đang nghĩ cái gì. Mà lúc này, ta chính là không có rảnh để ý mấy thứ đó, chỉ chú tâm vào việc ‘ăn đậu hũ’ của mỹ nam, ra sức hưởng thụ mùi vị Trạng Nguyên Hồng kia .
Tiểu Đào và Tiểu An từ bên ngoài đi vào, tay mang đồ uống, thức ăn, thấy cảnh đó liền mặt đỏ đến tận mang tai, Tiểu Đào tuổi nhỏ, thấy chuyện đó đương nhiên là rất kích động, làm rớt cả cái khay xuống đất rồi xoay người bỏ chạy như ma đuổi, còn Tiểu An thì bình tĩnh hơn một chút , khom người hành lễ :
“ Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương cứ từ từ mà làm, không vội không vội! Thời gian còn nhiều, Tiểu An sẽ đứng bên ngoài trông chừng”
Ai yo ~~ Tiểu An thực ‘tỉnh’ quá đi, lại có thể nói như vậy.. chỉ… chỉ là kiss thôi mà..
Thế nhưng không biết vì sao, lại từ kiss thành làm thật. Thế Hiên thuận tay bỏ màn châu xuống.
Cảnh xuân triền miên không dứt.
Tuyết bên ngoài trời vẫn không ngừng rơi.
Ở góc khuất, một nam tử chậm rãi lên tiếng :
“ Nói vậy, bọn họ thực sự động phòng rồi à?”
“ Vâng, thưa vương gia” Nữ tử đáp lời.
“ Xem ra, là bổn vương trễ một bước rồi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT