11h Huy mới dẫn nó trở về trường. Khắp lối đi dẫn tới cổng
sau của trường đều phủ 1 màu đen âm u đến dựng tóc gáy. Lúc
còn học ở trường cũ, nó với Uyên cũng hay đi chơi đến khuya
mới về, nhưng lúc đấy là đi xe máy nên không sợ, còn bây giờ
thì... Cứ phải giữ theo cánh tay Huy mà đi.
Mấy hình ảnh
"đen tối" trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình nó đọc lúc sáng lại được dịp tràn về như nước lũ, làm nó muốn trong sáng cũng
không được. Chỉ tội cho Huy, cậu tử tế như thế mà lại bị nó
nghĩ thành đủ loại người xấu xa.
Huy thấy nó run nên quàng tay qua vai nó, kéo nó lại gần.
-Cậu sợ hả? Yên tâm đi, còn có tớ ở đây mà.
Hành động quan tâm của Huy dành cho nó mà chẳng hiểu sao, nó lại
liên hệ thành ra hành động chuẩn bị "bóc vỏ" của mấy tên dê
xồm giống trong tiểu thuyết. Nó khẽ rùng mình vì nghĩ số
phận mình chẳng lẽ cũng giống như mấy cô trong tiểu thuyết?
-Ở cùng cậu mới nguy hiểm đấy.
Câu nói thoát ra trong vô thức của nó làm Huy bật cười ha hả, từ
nãy tới giờ thấy nó im lặng cậu lại cứ tưởng nó sợ ma, hoá
ra là đang bận nghĩ xấu cho cậu. Bé con của cậu cũng đen tối
quá cơ.
-Vậy hả? Vậy thôi Huy đi tước nhé, không lại làm Anh Anh sợ.
-Ấy đừng bỏ tớ, tớ chỉ đùa thôi mà. Thật đấy, tớ không nghĩ cậu là dê xồm đâu.
-Đấy, cậu tự khai rồi nhé.
-Ơ, không có mà...
~~~
Huy vừa trèo được vào trong đã thấy nó bị thầy Vỹ giữ tay như
tội phạm,làm cậu ngạc nhiên xém ngã ngửa. Khuôn mặt lập tức
trở nên đen thui khi thấy phía sau thầy, đằng xa xa kia đang có
mấy cái đầu nhấp nhô không yên phận.
-Thầy à, thầy không đi
ngủ sao, muộn lắm rồi đấy thầy- Huy giở giọng quan tâm, nhưng
thực chất là cậu đang ngầm trách móc thầy.
-Thầy ngủ sao
được khi vẫn còn mấy con chuột không chịu yên phận- thầy Vỹ
đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, 1 tay vẫn giữ chặt lấy con
chuột mình vừa bắt được.
-Kìa thấy, đừng nắm tay cậu ấy
chặt thế chứ-Huy thấy thế liền chạy đến gỡ tay thầy Vỹ ra
khỏi tay nó, nhưng không được.