Ngày 31 tháng 7 năm 1981, Harry tròn một tuổi, đương nhiên vì thời kì bất ổn nên cũng không tổ chức sinh nhật gì. Lily ôm Harry, có chút áy náy nhìn cậu: “Bảo bối, xin lỗi con, hiện tại rất nguy hiểm, không có cách nào để tổ chức tiệc sinh nhật cho con. Đợi khi tiêu diệt được Voldemort, cha mẹ nhất định sẽ đền bù cho con.”

Một tuổi Harry đã có thể nói chuyện lưu loát nhưng cậu không nghĩ là sẽ bị người khác nghĩ là quái vật. Trước kia chỉ biết một câu “Mộc tú vu lâm, phong tất hồi chi”, cậu rất hiểu đạo lý này.

“Mẹ…..Không cần………Khổ sở.” – Như là cố gắng biểu đạt ý tứ của mình, nhưng trên thực tế, để làm ra biểu đạt như vậy cũng là làm khó cậu.

Lupin, Sirius, Peter đều gửi quà sinh nhật cho Harry, một ít đồ chơi trẻ con. Harry nằm sấp ở chỗ nào đó chơi mấy thứ này, dù sao với mấy thứ đồ ở thế giới pháp thuật này cũng khá lạ lẫm với cậu. Đương nhiên vấn đề không phải là muốn chơi, mà là tháo tung ra, xem nó vận hành thế nào….. Được rồi, Sở đại thần là đang nghiên cứu!

James và Lily đứng bên cạnh nhìn Harry, trong phòng tràn ngập ấm áp, chỉ là có một sự việc ngoài ý muốn đánh vỡ khoảnh khắc này.

“A. Hiệu trưởng Dumbledore, sao thầy lại đến đây?” – Jame có chút kinh ngạc nhìn Dumbledore đến.

“Hôm nay là sinh nhật Harry, ta đến để chúc mừng cậu bé.” – Dumbledore cười hiền lành, như là đến dự sinh nhật vậy.

James tuy lỗ mãng, nhưng không ngu ngốc, Dumbledore đến đây chắc chắn là có lý do, nhưng anh tin tưởng Dumbledore. Nhưng trong mắt Lily lại lóe lên một tia đề phòng, đúng vậy, là đề phòng! Lily là người phụ nữ thông minh, ở thế giới Muggle, cô đã nhìn thấy nhiều điều dối trá lừa lọc, cô biết lòng người khó dò, huống chi lại là một con người lãnh đạo như Dumbledore.

Tuy rằng Lily lén đề phòng, nhưng cũng không biệu hiện ra ngoài, chuẩn bị tốt bữa tối, rồi chậm rãi đút cho Harry.

“Thầy Dumbledore, con biết là tình hình trên tiền tuyến đang rất gấp rút, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, thầy cứ nói.” – James mở miệng trước.

Dumbledore cười hiền lành: “Cảm ơn trò, quả thực là ta cần sự giúp đỡ của trò.”

“Có việc gì thầy cứ nói.” – James thành khẩn.

“Cuộc quyết chiến của chúng ta với Voldemort ngày càng đến gần, gần đây chúng ta có một tin tình báo, về kho vật tư của bọn họ. Kế hoạch của chúng ta là hủy diệt nơi này.” – Dumbledore dừng lại, nhìn James – “Con cũng biết, ta đã già rồi, nhưng mà không có người thừa kế. Nhưng ta biết con vẫn luôn luôn cố gắng làm tốt mọi việc……”

Lily ở bên cạnh cho Harry ăn chợt cứng người lại, còn James thì có chút ngạc nhiên ngoài dự đoán. Anh hiểu là Dumbledore có ý muốn bồi dưỡng anh thành người thừa kế Hội Phượng Hoàng, nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với chuyện trước đó sao?!

Lily cũng hiểu, đây là một sự trao đổi, vị trí người thừa kế của Hội Phượng Hoàng đổi lấy một thứ….. Là cái gì đây? Lily nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một – Bảo vật gia truyền của dòng họ Potter – Áo tàng hình!

Lily cúi đầu, James và Dumbledore không chú ý đến vẻ mặt của cô, nhưng Harry thì có. Sắc mặt Lily tái nhợt, trong mắt có chút mâu thuẫn.

James ngây ngốc cười, trong mắt lộ ra hưng phấn, không phải là vị trí người thừa kế, mà là sự khẳng định của Dumbledore.

“Con trai, nhưng con có biết, nếu muốn trở thành người thừa kế cũng không thể đơn giản như vậy. Con vẫn còn thiếu một chút cống hiến. Lần này chúng ta quyết định đánh bất ngờ vào kho hàng, điều mấu chốt nhất của bên ta chính là ẩn nấp.” – Dumbledore nói đến đây, James nếu không hiểu thì đúng là ngốc, nhưng cũng vì thế mà anh do dự. Áo tàng hình là bảo vật gia truyền của dòng họ, anh không thể đem bảo vật tặng cho người khác.

“Con trai, ta nghĩ là con hiểu lầm, ta chỉ muốn mượn dùng.” – Như là nhìn được suy nghĩ của James, Dumbledore hiền lành cười, làm cho anh thấy được thành ý của ông ta.

James lung lay. Chỉ cần cho mượn áo tàng hình, là có thể có được vị trí người thừa kế. James cũng có dã tâm, nếu có thể được, anh nhất định sẽ làm. Nhưng mà nhìn vợ mình, anh quyết định sẽ bàn bạc với Lily trước, bởi vì anh biết Lily thông minh hơn mình, đây là sự thật không thể phủ nhận.

“Thầy có thể cho con vài ngày để suy nghĩ không?” – James nhìn Dumbledore, thành khẩn hỏi.

Qua cặp kính nửa vầng trăng, Dumbledore nhìn James: “Đương nhiên rồi, đó dù sao cũng là bảo vật gia truyền của nhà con. À, mà ta có chuyện quan trọng muốn nói cho con, Sirius cũng sẽ tham dự trận đánh lần này.” – Nói xong, Dumbledore đứng lên – “À đúng rồi, ta nghe nói….. Gia tộc Potter có một thứ ma pháp gọi là Ma pháp huyết thống, có thể bảo trụ tính mạng cho người quan trọng nhất với mình. Vậy thì ta sẽ chờ tin tức của con.” – Nói xong, Dumbledore liền rời đi.

“Em à….” – James ngưng lại, ạnh cũng không biết phải nói gì.

Lily cúi đầu, cho Harry ăn xong, ngẩng đầu nhìn James, yếu ớt cười: “Anh yêu, nếu không cho mượn áo tàng hình mà làm bị thương Sirius, anh sẽ tự trách.”

James cúi đầu, không nói gì, Lily thở dài, ánh mắt tối lại.

Harry thực tán thưởng Dumbledore, với tính cách của James, nhất định sẽ cho mượn áo tàng hình. Cái này không phải là âm mưu, mà là dương mưu trắng trợn. Nhưng mà lại không thể không làm thế.

“Anh à, anh dạy Ma pháp huyết thống cho em được không? Như vậy nếu có chuyện gì phát sinh thì cũng có thể bảo vệ bảo bối của chúng ta….” – Lily nói xong vuốt ve đầu Harry, trong mắt lộ vẻ từ ái – “Vốn áo tàng hình là chuẩn bị cho Harry, đề ngừa chuyện ngoài ý muốn…… Xem ra cũng phải cho mượn. Nhưng mà …..” – Lily kiên định nhìn James – “Vận khí của chúng ta sẽ không kém thế chứ? Chỉ cần thầy Dumbledore nhanh chóng trả lại áo tàng hình, trong khoảng thời gian này, chúng ta cẩn thận một chút là được. Qua được đoạn sóng gió này, Harry có thể an toàn, mà anh cũng đạt được vị trí người thừa kế Hội Phượng Hoàng, như vậy rất tốt.”

James đột nhiên ôm lấy Lily, vùi đầu vào cổ cô, buồn rầu nói: “Anh không biết vì sao thầy lại biết về Ma pháp huyết thống, cái đó………. Thực ra không phải là ma pháp bảo mệnh, chỉ đơn giản là lấy mạng đổi mạng mà thôi. Hơn nữa, chỉ có thể là người mẹ dùng tình mẫu tử của mình mới có thể sử dụng được ma pháp đấy. Anh không muốn cho em học, cái đó không phải là bạch ma pháp, mà chính là hắc ám ma pháp!”

Lily nhẹ nhàng vuốt ve lưng James, an ủi: “Anh à, cái đó chỉ là đề phòng vạn nhất có gì đó thôi. Không chắc chắn là sẽ dùng. Khi lấy lại áo tàng hình thì sẽ ổn thôi mà.”

James rầu rĩ lên tiếng, Lily cảm nhận được một dòng nước ấm trên vai mình.

Harry lặng yên nhìn James và Lily, cậu biết đó là tình yêu, làm cho người ta rung động, đau lòng, hạnh phúc. Cậu biết, giờ cậu cũng có thứ tình cảm đó. Cậu yêu Lily, James, thậm chí là cả Sirius, Lupin, Peter….. Như vậy thật tốt, cậu cũng muốn bảo vệ tình cảm này, mà lúc đó, cậu cũng nhớ ra mình đã quên gì.

“Papa……papa….” – Thanh âm non nớt vang lên, James tháo kính xuống cọ cọ, lại lộ ra nụ cười ngốc nghếch – “Bảo bối, gọi cha có chuyện gì?” – Nói rồi bế Harry lên.

“Papa, không khóc.” – Bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ lên mặt James, như an ủi.

“Được, không khóc!” – James không hiểu vì sao, khi được con trai an ủi, anh lại càng muốn khóc.

“Áo tàng hình, của con, một tháng, cho con.” – Harry nói xong liền dùng hai bàn tay bé nhỏ nhào nặn khuôn mặt của cha mình.

Không khí đang có chút bi thương, bị Harry hoàn toàn phá vỡ, Lily phì cười.

“Anh à, Harry thực giống anh. Nhớ ngày xưa anh theo đuổi em, cũng không cho nam sinh nào đến gần em hết.” – Lily nói xong có chút khinh bỉ nhìn James.

“Ách………” – James ngại ngùng gãi gãi mũi – “Em là của anh, đương nhiên là không thể để bọn họ tới gần. Hắc hắc, Harry bảo bối, con quả nhiên là con ta, nghĩ giống ta.” – Nói xong liền hung hăng hôn lên má cậu.

“Nhưng mà thực ra bảo bối đã nhắc nhở chúng ta, một ngày cũng là mượn, mười năm cũng là mượn, chúng ta phải hạn định thời gian. Nếu bảo bối đã nói là một tháng, vậy một tháng được không?” – Lily sờ đầu Harry.

“Được, em yêu, tất cả nghe theo em!” – Jame cười đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play