Phòng ngủ âm u, ẩm ướt, nhỏ hẹp, một chút cũng không thể coi đây là phòng của Slytherin được! Nơi này so với phòng sinh hoạt chung quả là đối lập một trời một vực.

Được rồi, Draco nhìn thấy cảnh trước mặt, sắc mặt cũng tái nhợt đi, tuy rằng đã biết là phòng ngủ của Slytherin không dễ chịu gì….

“Được rồi, Harry, có lẽ giáo sư đã không nói với cậu về chuyện phòng ngủ của Slytherin….” – Draco mở miệng – “Bởi vì, chúng ta không nghĩ là cậu sẽ vào Slytherin, tuy rằng đều nghĩ cậu là một Slytherin chính tong! Trên thực tế, mình cũng biết là nơi này điều kiện không tốt lắm, nhưng không ngờ lại kém đến thế…” – Draco có chút uể oải nói – “Lúc trước mình năn nỉ mãi giáo sư để ngài cho phép mình mang theo gia tinh, để nó cải thiện hoàn cảnh, nhưng mà bị cự tuyệt… Ông nói đây là quy định của Slytherin do chính ông đặt ra, cho nên không thể thay đổi.”

“Cho nên có thể nói, trước khi tiên sinh lên làm viện trưởng, chỗ ở của Slytherin không kham khổ thế này đúng không?” – Harry méo mặt hỏi.

“Đúng thế, ông chỉ muốn chúng ta nhanh phát triển thực lực, dùng pháp thuật của mình để thay đổi hoàn cảnh mà thôi…” – Draco vẻ mặt cầu xin, nói.

“Tiểu Long, mình nhớ là cậu được tiếp xúc với pháp thuật sớm hơn mình đúng không? Không có cách nào sao?” – Harry nhíu mày hỏi.

“Nga, không! Cậu cho là toàn thế giới đều quái thai giống cậu sao? Hiện tại pháp thuật của mình chỉ đủ làm cho cái giường của chúng ta thoải mái một chút, phòng ốc sáng hơn một chút mà thôi!” – Draco kêu to.

“Như vậy, còn chờ gì nữa, mình mệt muốn chết rồi, mau tiến hành thôi!” – Harry nói xong đẩy Draco một phát, sau đó đóng cửa lại, chui vào phòng tắm. Draco nhìn theo bóng dáng Harry, thở dài một hơi, bắt đầu công việc. Cấp cái giường một bùa chú phóng đại, sau đó là trang trí cho thêm phần hoa lệ, cuối cùng là dùng thần chú làm xốp. Đến khi Draco chuẩn bị tốt cái giường, cả phòng trở nên chật chội. Draco mệt mỏi nằm trên giường, giơ đũa phép dùng bùa biến hình với cái đèn treo, sau đó thêm một ít lửa, toàn bộ gian phòng trở nên ấp áp sáng ngời. Harry cũng đi từ phòng tắm ra, “Được rồi, cậu đi tắm rửa đi!” – Harry nói.

Draco thực sự không muốn động, nhưng mà không tắm rửa đã đi ngủ thì lại không phải là phong cách của Malfoy, vì thế, cậu kéo lê thân thể mệt mỏi, chui vào phòng tắm, sau đó thì hai mắt sáng ngời – Phòng tắm rộng rãi, như là bể bơi vậy, vòi nước trên tường là hình loại sinh vật nào đó, hoa lệ mà lại uy nghiêm. Trần nhà được ếm bùa huyễn, giống như là ở đại sảnh đường vậy, có thể nhìn thấy cả bầu trời, toàn bộ bố trí đều theo phong cách rất Malfoy, cậu rất thích! Draco hoan hỉ nhảy vào bồn tắm, tận hưởng cảm giác thoải mái.

Harry nhìn kiệt tác của Draco, nhíu mày, tỏ vẻ coi như vừa lòng. Sau đó vẫy đũa phép, tung ra một loạt bùa giữ ấm, bùa nâng cao, bùa kéo dài, bùa mở rộng,… Được cái cậu đã sử dụng những ma pháp này từ năm ba tuổi, huống chi bây giờ đã biết thêm thần chú, trong tay còn có đũa phép, thay đổi mấy cái này căn bản chả cần tốn sức.

Rất nhanh chóng, mọi việc đã hoàn thành, Harry vẫy đũa phép huy động hành lý, từ đó hành lý như là tự có ý thức riêng, biết nên phải đi đâu, bùa chú này là do cậu và Severus nghiên cứu ra.

Sửa sang thỏa đáng tất cả, lấy áo tắm, bước vào phòng tắm. Đem phòng tắm biến lớn như vậy để hai người có thể cùng tắm, cứ người này trước người kia sau thực là lãng phí thời gian.

Draco cảm thấy rất thư thái, chút nữa là ngủ quên, còn Harry thì chỉ tẩy rửa qua loa, cho nên hai người ra ngoài cùng nhau.

Draco đi ra, nhìn thấy phòng ngủ rộng rãi, khóe miệng run rẩy phun ra một câu: “Harry, cậu thật không phải là người!” – Sau đó không quan tâm gì nữa, lăn ra giường, ngủ như chết.

Harry cũng mệt mỏi, kiểm tra qua cửa, sau đó ngủ.

Severus là chủ nhiệm, có thể tùy ý ra vào bất cứ phòng ngủ nào của Slytherin. Ngày đầu tiên nhập học, y phải đi xem xét xem tình hình thế nào.

Đẩy cửa bước vào phòng của Harry và Draco, khóe miệng Severus hung hăng co quắp.

Nơi này căn bản là không giống phòng ngủ của học sinh năm nhất, thậm chí còn hoa lệ hơn cả phòng của học sinh năm thứ bảy! Y có thể dễ ràng nhận ra đây là bút tích của Harry, còn kia là kiệt tác của Draco. Nhìn hai đứa trẻ ngủ say, y thở dài, đi ra ngoài. Đến những phòng ngủ khác, cảm giác như là từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy, nhỏ hẹp, ẩm ướt, lạnh lẽo… Nhìn mấy đứa nhóc khác cũng chỉ có thể làm phòng ngủ có thoải mái hơn một chút, không khỏi nhíu mày, đồng thời lại vì đệ tử “ruột” của mình tự hào. Kiểm tra xong, Severus trở về phòng ngủ của y.

Kỳ thật khi Severus tiến vào, Harry đã tỉnh, nhưng cảm giác được đó là Severus, cậu lại ngủ. Cho nên Severus vẫn nghĩ là Harry đang ngủ say.

Ngày hôm sau, khi đang ăn sáng, cú mèo mang đến một bức thư, là của Dumbledore.

Harry thân ái, ta muốn cùng trò nói chuyện một lát, buổi trưa hôm nay có được không? Ta thích ăn kẹo chanh.

Yêu trò

Albus Dumbledore

Buổi sáng là lớp biến hình của giáo sư McGonagal, học cùng với Gryffindor.

Theo cảm giác, Harry thấy giáo sư McGonagal là một người nghiêm túc, cho nên kéo Draco tới phòng học sớm hơn một chút. Kết quả là thấy giáo sư McGonagal biến thành một con mèo ngồi trên bàn giáo viên, sau đó Harry kéo Draco đến cúi chào con mèo đang ngồi trên bàn kia.

Được rồi, Draco cũng không muốn làm thế, đến khi về chỗ ngồi còn dùng ánh mắt hỏi Harry xem là có chuyện gì, nhưng Harry chỉ dùng ánh mắt bảo cứ yên tâm.

Các học sinh Slytherin nhìn thấy thủ tịch nhà mình và cao thủ đệ nhất đều cúi chào cái bàn giáo viên không bóng người kia, đều làm theo, bằng không chẳng phải là làm mất mặt họ hay sao? Vì thế, có thể thấy một hiện tượng kỳ quái, học sinh Slytherin cúi chào cái bàn không người, còn học sinh Gryffindor thì ngông nghênh bước vào, còn cười nhạo Slytherin ngu ngốc…

Đến giờ vào lớp, còn hai người vẫn chưa đến, Harry biết một trong hai người đó là Ron, vì mái tóc đỏ kia chắc chắn là không nhầm đi đâu được. Một người khác thì không biết là ai. Năm phút sau, cửa bật mở, Ron kéo tay một cậu bé mập mạp đi vào: “A, Neville, thật may quá, giáo sư còn chưa đến! Mình không thể tưởng tượng nếu giáo sư McGonagal biết chúng ta đến muộn thì sắc mặt sẽ khó chịu thế nào.” – Sau đó không đợi Neville trả lời, con mèo trên bàn liền nhảy xuống, nháy mắt biến thành giáo sư McGonagal.

Nhóm tiểu xà rất cao hứng, thứ nhất là vì hành động của họ không phải là ngu ngốc, không làm mất mặt Slytherin, hơn nữa còn tỏ thái độ tôn trọng giáo viên, nhất định để lại ấn tượng tốt với giáo viên, ai cũng biết là giáo sư McGonagal là người rất công bằng!

Thật hiển nhiên, Ron bị giáo sư McGonagal làm cho hoảng sợ: “Oa, giáo sư, cô thật là lợi hại!” – Ron xấu hổ cười cười, ánh mắt tán thưởng.

“Cảm ơn đã tán thưởng, trò Weasley. Ta nghĩ mình còn có thể biến được vài thứ, ví dụ như…. Biến trò thành thời gian biểu, như vậy trò sẽ không đến muộn!”

“Xin lỗi, giáo sư, bọn con lạc đường.” – Neville lúng túng nói.

“Nói như vậy là ta nên biến hai trò thành bản đồ?” – Giáo sư McGonagal nhíu mày – “Ta nghĩ hai trò tìm chỗ ngồi chắc cũng không cần bản đồ đâu, giờ thì về chỗ khẩn trương.” [Trong phim có đoạn này, là Ron và Harry đến muộn. Trong truyện không có….]

About these ads

Đang tải…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play