Harry ngơ ngác nằm xuống giường, nghĩ lại chuyện hôm nay đã xảy ra, sau đó mặt trở nên đỏ bừng, lăn lộn trên giường: “A a a tiên sinh, sao ngài lại đánh PP người ta, như vậy người ta đã không còn thuần khiết nữa rồi, không thuần khiết, không thuần khiết thì sau này làm sao lấy vợ được đây a a a!!!”

Severus và bà Figg vừa nói chuyện xong, bước chân đến cửa cũng là lúc nghe được tiếng sói Harry tru……. Đương nhiên, Severus đen mặt, sau đó nhanh chóng rời đi không thèm quay đầu lại.

Bà Figg nhìn thân ảnh nhanh chóng biến mất kia, nở nụ cười, Harry bé bỏng của chúng ta, thật sự là, rất khả ái….

Ngày hôm sau, bà Figg nhận được một bức thư và một tấm chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, bà kinh ngạc nhíu mày, trong lòng tán dương hiệu suất làm việc của vị ma dược đại sư này.

Một tuần sau, nhà Dursley đi du lịch về, nhìn thấy một đống hỗn độn.

“Harry Potter! Đồ chết tiệt! Mày giữ nhà như thế à? Nhanh chóng lăn ra đây cho tao!” – Ông Dursley gào thét điên cuồng, nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời thuyết phục nào.

Lúc này Harry nằm trong chạn bát, cả người chôn vào chăn, mặc cho người bên ngoài kêu thế nào, cậu vẫn bất động. Có câu nói nào ấy nhỉ “Dù cho bên ngoài có bão táp mưa sa thì ta vẫn lù lù bất động” đại khái chính là miêu tả cảnh này đi? Chỉ là lúc này trong lòng Harry rất khó chịu.

“Tiên sinh nói, ngày hôm sau chờ cú mèo của ngài…..”

“Có khả năng là tiên sinh bề bộn nhiều việc…….”

“Đã một tuần rồi, cú mèo của tiên sinh vẫn không đến……”

“Ô ô, tiên sinh là người xấu, nói mà không giữ lời…”

“Tiên sinh không cần ta………….”

……

Mỗi ngày của Harry cứ trôi qua như thế, chờ cú mèo đến mức người gầy đi một vòng. [Sở đại thần, làm ơn tỉnh lại đi, ngài đừng có diễn Lâm Đại Ngọc nữa được không?]

Thấy Harry không thèm lên tiếng, ông Dursley hung hăng đến mở cửa chạn bát ra, định lôi cổ Harry ra ngoài. Nhưng khi ông vừa định chạm vào Harry thì lại có cảm giác không thể tóm được cậu!

“Quái vật! Mày là đồ quái vật!” – Ngài Dursley hoảng sợ gào lên, thân hình to lớn cố gắng chui vào, hình ảnh trước mắt vặn vẹo làm cho ông ta càng hoảng sợ. Nhưung sợ hãi lại khiến người ta càng thêm bạo ngược, ông Dursley tóm được cổ Harry, lôi cậu ra ngoài.

Ông Dursley kéo Harry đến cửa, vung tay lên, ném cậu ra ngoài!

Đúng lúc đó, bà Figg đang định tới nhà Dursley để bàn chuyện, không ngờ rằng ông Dursley lại đối xử thô lỗ với Harry như vậy.

“Quái vật! Mày là đồ quái vật! Nhà Dursley không nuôi loại quái vật như mày! Mày không chịu làm việc, định ăn bám nhà tao hay sao?” – Ông Dursley rống lên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đầy khinh bỉ cùng phẫn uất của hàng xóm.

Kì thật bà Figg cũng đang ngạc nhiên vì một tuần nay Harry không đến tìm bà…. Kết quả là đến nơi lại thấy Harry bị đuổi ra ngoài, bà Figg thực sự tức giận!

Bà chống gậy, ba bước đã tới trước mặt ông Dursley: “Ngài Dursley, xin ngài hãy chú ý hình tượng! Không lẽ ngài không nhìn thấy là Harry đang ốm sao? Ngài có biết là hiện tại ngài đang ngược đãi trẻ em không? Hay là ngài muốn ra tòa?”

Bà Figg hỏi liên tiếp khiến cho ông Dursley đỏ bừng mặt, lại không thể nói được gì, bà Dursley thấy chồng mình kinh ngạc, liền trả lời: “Bà Figg, đây là việc nhà của chúng tôi, bà là gì mà có thể nghi ngờ chúng tôi? Ngược đãi sao? Chúng tôi không cho nó ăn, không cho mặc hay sao? Nó chắc gì đã là con của em gái tôi? Chúng tôi nuôi nó, không lấy tiền của nó đã là ân huệ lớn cho nó rồi? Chẳng lẽ để nó ăn uống không trả tiền sao?”

Bà Figg bị bà Dursley làm cho tức đến mức mặt đỏ bừng, khuôn mặt hiền lành bình thường giờ thật dữ tợn: “Được, được lắm! Petunia Evans! Trước kia ta nghĩ cô cũng là con người, ít nhất cũng sẽ có một chút nhân tính! Hóa ra tôi nhìn lầm cô rồi! Nhà Evans sao lại có thể sinh ra loài lang sói như cô chứ? Máu mủ nhà mình mà cũng không nhận. Cô đòi tiền sao? Vừa lúc có người đưa tiền đến đây!” – Bà Figg nói xong liền đưa chi phiếu cho bà Dursley, nghiến răng nghiến lợi nói – “Bà Dursley, mong bà cẩn thận đọc bức thư này, tiền này ở trong tài khoản thuộc ngân hàng Thụy Sĩ! Lúc này ta cần phải đặc biệt cô một câu. Vị tiên sinh kia nói, tiền tuyệt đối sẽ đủ cho cô, để cho Harry có cuộc sống tốt nhất! Nếu ông bà không đối xử tốt với cậu bé, không vừa lòng người kia…… Hậu quả…….” – Bà Figg cười lạnh một tiếng, khiến cho bà Dursley rùng mình – “Nếu tiền đã nhận thì nên đối xử tốt với Harry, còn không mau đưa cậu bé đi bệnh viện.”

Bà Dursley nghĩ nghĩ, vẫn nên nghe theo lời bà Figg thì hơn, nhưng Harry phía sau lại động đậy. Cậu ngồi dậy, đôi mắt màu xanh biếc nhìn như vô tình: “Không …..không cần đâu. Bà Figg, cháu có thể đến nhà bà một lát không?”

Bà Figg định từ chối, muốn cậu đi bệnh viện, lại không thể cưỡng lại đôi mắt cầu khẩn kia.

“Được rồi!” – Bà Figg bất đắc dĩ thỏa hiệp, sau đó trừng mắt nhìn ông Dursley – “Anh còn thất thần ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn bà già này đỡ Harry đến nhà ta sao?”

Ông Dursley trừng mắt nhìn bà Figg, nhưng lại bị bà Dursley đẩy phía sau, đành miễn cưỡng đỡ Harry dậy, đưa cậu đến nhà bà Figg.

Để Harry ngồi xuống, bà Figg không lưu tình đuổi Dursley tiên sinh đi, chỉ nói một câu: “Chờ chúng ta nói chuyện xong, ta sẽ gọi điện thoại, lúc đó nhớ đến đón cậu bé!”

Được rồi, có thể nói, vợ chồng Dursley nhận tiền xong là biến thành người hầu….

Thấy ông Dursley đi rồi, bà Figg mới mở miệng hỏi: “Được rồi, Harry, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“…Bà Figg……Có tin tức gì của tiên sinh không? Tiên sinh nói sẽ gửi cú cho ta…..” – Harry buồn rầu nhìn bà Figg.

Bà Figg à một tiếng, mỉm cười: “Nhắc mới nhớ, Harry vì sao hôm đó tiên sinh lại đánh tiểu PP của cháu?”

Harry tròn mắt nhìn bà Figg, đúng chuẩn kiểu “Sao bà lại biết?”

“Hôm đó, cháu…..” – Bà Figg e hèm, sau đó bắt chước giọng cậu – “A a a, tiên sinh, sao ngài lại có thể đánh PP người ta, như vậy người ta sẽ không thuần khiết nữa, về sau làm sao có thể cưới vợ được đây a a a” cả đường Privet Drive đều nghe được, kể cả tiên sinh nhà cháu.”

Harry đỏ bừng mặt, đáng thương nhìn bà Figg: “Thật sự là nghe thấy hết?”

Bà Figg nghiêm túc gật đầu.

“A a, làm sao bây giờ, đắc tội với tiên sinh rồi, tiên sinh không thèm để ý đến cháu nữa! Người mà cháu sùng bái nhất không thèm để ý đến cháu rồi!!!!” – Harry lăn lộn trên giường của bà Figg.

Bà Figg nhìn thấy Harry như vậy, nghiêm túc bước đến xoa đầu cậu: “Harry, mọi chuyện sẽ tốt thôi, mau trở về nghỉ ngơi cho khỏe. Tiên sinh mà cháu sùng bái gần đây chắc có chuyện cần phải giải quyết, xong rồi thì sẽ đến tìm cháu thôi. Đến lúc đấy mà cháu vẫn như thế này, chỉ sợ là tiên sinh sẽ không cần cháu thật.”

“Vâng, nhất định cháu sẽ ăn cho mập lên, chờ tiên sinh đến!” – Nói xong liền hùng dũng hiên ngang đi về, không còn vẻ ốm đau như vừa rồi [Sở đại thần…… ngài định vỗ béo mình, định để giáo sư đến ăn ngài luôn sao?…..]

Bà Figg cười nhìn dáng vẻ đầy tinh thần của Harry, trong lòng cảm thán: Bộ dáng này vẫn là thuận mắt nhất…..[Bà Figg, ta muốn nói. Tất cả những gì bà nhìn thấy đều là giả dối, giả dối hết đấy!!!!!!!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play