“Tiểu bạch kiểm, gối thêu hoa nhìn thì khá mà không dùng được, bà nội của mi đây trên giường chưa được lên/đỉnh lần nào, trái lại mi còn trách ta lãnh đạm, chẳng qua là do mi không làm cho bà đây có hứng thú thôi.” Hạ Kỳ vừa mắng tên tiểu mặt kiêm nào đó vừa nằm dài trên quầy bar kêu batender rót thêm rượu cho mình.

Tiếng người ồn ào trong quán rượu biến mất, Hạ Kỳ ngước nhìn xung quanh vắng lặng như tờ, nguyên nhân là do âm của cô quá lớn, cơ hồ cô vừa đem chuyện của mình và bạn trai cũ rống lên cho tất cả mọi người cùng biết.

Những người phụ nữ độc thân không muốn ngồi bên cạnh Hạ Kỳ, nguyên nhân là cái kiểu mắng người của cô sẽ ảnh hưởng đến giá trị của họ, có người nào gặp cảnh này mà không đứng lại bàn tán.

Những nhười đàn ông độc thân cũng không muốn ngồi cạnh cô, nguyên nhân cũng là cô mắng người quá độc địa,mặc dù người phụ nữ này vóc dáng không tệ, nhưng bọn họ không muốn trở thành đối tượng kế tiếp cho cô chữi.

Hạ Kỳ không quan tâm những thứ này, hôm nay cô đến quán bar chính là muốn say, cô không trộm cướp, không tranh giành, càng không muốn quyến rũ đàn ông. Cô chỉ là muốn uống rượu, tốt nhất là say đến không biết gì.

Hạ Kỳ vừa khóc vừa uống vừa mắng, càng mắng càng đau lòng, càng đau lòng càng uống, càng uống lại càng muốn mắng, quả thật thành một vòng tuần hoàn lẩn quẩn.

Trừ những người làm trong quán bar không thể bỏ đi, bên cạnh cô cuối cùng cũng không còn một bóng người.

Tiểu Hắc nhìn một góc xa của quán bar phát hiện rất vắng vẻ, liền kéo một nhân viên phục vụ hỏi. “Tiểu Vương, chỗ đó xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Vương nhìn Tiểu Hắc cười cười, “Hắc đại ca, có một cô gái uống say, ớ đó mắng người, thật sự chữi người khác rất có nghệ thuật nha, quần chúng nhân dân quảng đại cũng không tiếp thu nổi.”

“Nghệ thuật?” Tiểu Hắc có chút nghi ngờ,anh chưa từng nghe ai chữi người khác mà cũng có nghệ thuật, thâm thúy thì anh đã từng lĩnh ngộ, như Khương Sâm mắng người luôn thâm thúy, có khi qua vài ngày sau anh mới nhận ra là mình đã bị chữi.

Nhìn thấy Tiểu Hắc muốn đi về phía Hạ Kỳ, phụ vụ vội vàng nói. “Anh Hắc à, tốt nhất là anh đừng qua đó, chỗ kia thật sự không thích hợp cho trẻ nhỏ đâu.”.

Cặp mắt đen nhỏ nhíu lại đầy uy hiếp, phục vụ rụt cổ, cười khan ảo não bỏ đi.

Nhắc tới cũng không thể trách đám nhân viên phục vụ, Tiểu Hắc không gần nữ sắc ai cũng biết, nhân viên phục vụ mới đến làm đều sẽ ngộ nhận anh và Khương Sâm là một cặp. Bây giờ hiện tượng này cũng đã quá bình thường, không ai suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng thời gian không được bao lâu, bọn họ mới phát hiện, Tiểu Hắc căn bản chính là một người đàn ông bình thường.

Ví như khi có những vũ nữ ăn mặc mát mẻ đến nói chuyện, gương mặt từ xanh đen của anh sẽ chuyển sang hồng hào. Cứ tưởng tượng hồng với đen đi cùng sẽ hiệu quả như thế nào, đơn giản chính là màu đỏ tía, màu đỏ tía đấy!

Cuối cùng mọi người cho ra một cái kết luận, Tiểu Hắc là trên thân thể thành thục, bên trong tư tưởng lại đơn thuần.

Một người đàn ông đơn thuần, ở cái nơi đầy rẫy quán bar, quầy rượu phức tạp như vậy thật là không dễ tìm, hơn nữa Tiểu Hắc còn có thể coi là dưới một Khương Sâm, nhưng trên biết bao nhiêu nhân viên ở dây, một người đơn giản như vậy quả là đã tuyệt chủng. Thậm chí những nhân viên phục vụ thậm chí còn đáng cược với nhau khi nào thì Tiểu Hắc mới có thể khai trai.

Tiểu Vương là người mới anh vừa tới được ba tháng, nhìn thấy dáng dấp Tiểu Hắc khỏe mạnh như vậy, không cần biết rõ chuyện gì đã vội vàng đánh cược lớn “trong vòng ba tháng Tiểu Hắc có thể phá thân”.

Ba tháng đã trôi qua, hắn phát hiện thì ra mình đã nhìn lầm, ba tháng này Tiểu Hắc không thể phá thân. Hắn thật sự không muốn để cho Tiểu Hắc nghe được cái gì “cao trào” rồi còn “lên đỉnh” gì đó, nên lúc nãy mới nhất thời không khống chề được nói cái gì mà cấm trẻ em .

Mặt Tiểu Hắc giờ này lại chuyển sang màu đỏ tía rồi, lúc này là tức giận mà đỏ. Đối với chuyện của mình anh cũng có nghe qua, nhưng nghe người ta nói sau lưng là chuyện khác, lúc này lại bị người khác nói ngay trước mặt. Nhìn lại mình cũng đã hơn ba mươi, bôn ba đây đó, còn bì người ta nói là trẻ em, thật là, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

Tiểu Hắc là kiểu người đại sự thì khôn khéo, chuyện nhỏ lại khờ khạo, bị Tiểu Vương khích một câu, anh đã vội vàng đi tới chỗ Hạ Kỳ.

Khi Tiểu Hắc đi đến bên cạnh, Hạ Kỳ vẫn còn đang chữi. “Tiểu bạch kiểm, đồ ngu ngốc, lúc anh còn mềm nhũn, không phải là bà đây làm cho tiểu nhị của anh đứng dậy sao, còn nói tôi thế nào hả….”

Mặt Tiểu Hắc càng ngày càng đỏ, đỏ đến tận tai. Chưa nghe thấy ai mắng người mà rõ ràng như vậy, vừa thô tục lại vừa kích thích, anh thật là vẫn chưa từng nghe qua………

“Khụ khụ. . . . . . , cô gái, tỉnh lại đi.” Tiểu Hắc lay lay Hạ Kỳ.

“Làm gì? Phục vụ cho thêm một ly nữa!” Hạ Kỳ căn bản là không thèm nhìn tới Tiểu Hắc, trực tiếp yêu cầu nhân viên phục vụ lấy thêm rượu.

Phục vụ đang muốn rót thêm rượu cho Hạ Kỳ, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Hắc, vội vàng đổi sang một ly nước lọc.

“Tôi muốn rượu, không phải nước, anh cho rằng tôi say à, nói cho anh biết tôi không có say, tôi rất tỉnh đấy.” Hạ Kỳ đẩy ly nước trả về cho phục vụ.

Nhân viên khổ sở nhìn Tiểu Hắc, không biết có nên tiếp tục châm rượu hay không.

Hạ Kỳ phát hiện ánh mắt người phục vụ không phải nhìn chằm chằm mình, mà đang nhìn phía sau lưng, lúc này cô mới nghiêng đầu sang nhìn về phía người không cho mình rượu.

Là một người đàn ông, đây là từ khóa đầu tiên chui vào não Hạ Kỳ, là một người đàn ông rất cao, đây là từ then chốt thứ hai, khuôn mặt người đàn ông này nhìn không thấy rõ, đây là điểm mấu chốt thứ ba.

Một người đàn ông cao như vậy, cái đó chắc hẳn rất to? Đây là điểm thứ tư Hạ Kỳ nghĩ ra.

Hạ Kỳ chống cùi chỏ vào quầy rượu, hơi nghiêng người sang hỏi Tiểu Hắc. “Anh bao nhiêu cm?”

“Cái gì?” Tiểu Hắc nhất thời phản ứng không kịp.

“Tôi hỏi anh bao nhiêu cm, giả bộ hồ đồ cái gì chứ?” Giọng nói Hạ Kỳ tràn đầy khinh thường.

“192 cm.” Lúc này Tiểu Hắc đã nghe rõ, liền trả lời rất rõ ràng.

“Phụt. . . . . .” Chỉ nghe thấy Hạ Kỳ cười một cách nhạo báng.

Tiểu Hắc nghi ngờ nhìn về phía nhân viên phục vụ tìm kiếm trợ giúp, thái độ của hắn ta cũng đang cố gắng nén cười. Thấy Tiểu Hắc nhìn mình, hắn hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói. “Anh Hắc à, cô ấy là hỏi cái đó của anh dài bao nhiêu…..”

Tựa hồ lo lắng Tiểu Hắc nghe không hiểu, hắn lại dủng giọng nhỏ nhẹ hơn giải thích. “Chính là cái mà cô ta vừa mới nói, cái mà có thể đột nhiên to lên hay mềm nhũn gì đó…”

Tiểu Hắc lúc này nghe rõ, anh trợn mắt trừng trừng, nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua người phụ nữ nào dám đùa giỡn mình như vậy.

Hạ Kỳ cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía mình, cô cả gan nói. “Nhìn cái gì, chưa từng thấy qua người đẹp sao, hay là chỗ đó của anh nhỏ quá không dám nói ra?”

“Cô. . . . . .” Tiểu Hắc bị những lời của Hạ Kỳ chặn đứng miệng không nói được gì, chỉ biết trợn trừng mắt, tức giận vô cùng.

Hạ Kỳ thấy thế, từ trên ghế nhảy xuống đi tới, cô lắc lư cơ thể, miễn cưỡng đứng vững.

“Thấy không, tôi không có say, để cho anh ta lấy thêm rượu cho tôi, nếu không anh không xong với tôi……..” Hạ Kỳ vừa nói xong liền nhào đến muốn tóm lấy cà vạt của Tiểu Hắc.

Chỉ thấy Hạ Kỳ chân trái vấp chân phải, lập tức nhào tới, tay phải chụp lấy hông Tiểu Hắc, tay còn lai trực tiếp nằm trên đũng quần Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc sửng sốt. . . . . .

Nhân viên phục vụ sửng sốt. . . . . .

Phục vụ khác đi ngang qua càng sửng sốt. . . . . .

Nhưng chỉ có Hạ Kỳ là không sửng sốt, cô ngửa mặt lên nhìn Tiểu Hắc cười nói. “Thật to nha, tôi muốn lên giường với anh. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play