Bữa cơm này Trần Hi ăn mà không cảm thấy yên lòng, cô luôn nhớ đến những ảo giác kia, từng chút từng chút lần lượt chắp vá lại.

“Vẫn còn sợ?” Khương Sâm nhìn biểu hiện của Trần Hi có chút không được bình thường, không nhịn được mở miệng hỏi thăm như an ủi cô.

“Không có, tôi chỉ là có cảm giác như không phải là tôi nữa, tôi thấy được một chút ảo giác, nhưng cảm giác rất chân thật, tựa như đang xảy ra đối với tôi vậy.” Trần Hi dứt khoát buông chén đũa xuống chuyên chú nhìn Khương Sâm, cô không muốn tự lừa mình dối người mà cho là tên đàn ông đó đến tìm Khương Sâm, mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng là sau khi vào nhà liền nhắm vào cô.

Trần Hi không biết cô đã đắc tội với người nào, cũng không biết nếu cô bị bắt đi thì sẽ như thế nào, nhưng cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy hậu quả đó.

Liên tưởng đến những thứ ảo tường kia, Trần Hi có một loại cảm giác, cô giống như đang bị một điều bí ẩn bao vây, càng ngày càng lớn, càng rõ ràng mà tiến về phía cô.

“Có gì cần tôi giúp một tay không?” Khương Sâm thật giống như biến thành người khác, không tranh cãi, rất nghiêm túc muốn giúp Trần Hi giải quyết vấn đề.

“Không biết, một điểm mấu chốt tôi cũng không có, có thể mấy ngày này tôi nên trở về nhà một chuyến, e rằng tôi phải xin nghỉ vài ngày.” Trần Hi lắc đầu một cái, cô không biết mình nên bắt đầu vấn đề này từ đâu, nhưng bất luận thế nào trước hết cô cũng phải xác định một chuyện.

Trần Hi biết là sau khi xác định chuyện này, sợ rằng sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô, nhưng thực tế nói cho cô biết, cô không thể trốn tránh, chỉ có thể đối đầu, nên hết sức chuẩn bị cho mình đầy dủ một chút, có lẽ chuyện không đến nỗi phức tạp, nhưng vô luận như thế nào cũng nên hiểu rõ tình huống một chút thì tốt hơn.

“Ừm. . . . . .Đươc, tôi sẽ nói với Tiểu Hắc tăng huấn luyện cho cô, có một số việc so với dự định phải nhanh hơn.” Khương Sâm gật đầu một cái, coi như là đồng ý cho Trần Hi xin nghỉ, nhưng những lời này của hắn lại làm cho Trần Hi tập trung toàn bộ sự chú ý lên người hắn. Khương Sâm hình như biết rất nhiều chuyện, mà những chuyện này có liên quan đến cô, nhưng nhìn ý tứ hắn lại không muốn cho cô biết, Trần Hi không hiểu là vì sao, cô lại càng không hiểu vì sao Khương Sâm không nói với mình.

“Đến thời điểm cô có thể ứng phó với người cần đối mặt, tôi tự nhiên sẽ đem những chuyện tôi biết được nói rõ với cô, hiện tại nói cho cô biết chỉ gia tăng thêm ghánh nặng cho cô, huống chi tôi cũng không thừa nhận bây giờ cô đã đạt được những gì tôi yêu cầu.”

Khương Sâm cầm ly rượu đỏ lên khẻ nhấp một hớp, hắn nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu. “Về phần cô, muốn sống tốt thì phải tự xem biểu hiện của chính mình.”

Trần Hi biết những lời của Khương Sâm đã xác định, giờ phút này hắn sẽ không nói thêm bất kỳ chuyện gì liên quan đến mình, nên cô cũng đem vấn đề muốn hỏi nén lại, có hỏi cũng không tra ra được gì.

Ngày thứ hai, Trần Hi bắt đầu huấn luyện tâm lý.

Cho đến giờ khắc này, Trần Hi rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Tiểu Hắc cái gì gọi là muốn ăn cũng ăn không vô.

Bày ra trước mặt cô là một hình người, chính xác hơn mà nói chính là một xác chết chưa được bao lâu. Trên tóc người này còn lưu những giọt nước như vừa mới lấy trong tủ lạnh ra, thịt vẫn còn rất tươi.

Nhìn thấy hắn, Trần Hi đã cảm thấy từ trong người tỏa ra một sự ghê tởm cùng kinh hãi, dạ dày dường như đang trào lên cuồn cuộn.

“Tôi. . . . . .” Trần Hi há miệng, cảm thấy như những thứ trong bụng đang muốn trào ra ngoài.

Tiểu Hắc lập tức đẩy một cái túi dùng để nôn mửa cho Trần Hi, giống như hắn đã lường trước được kết quả này.

Trần Hi kịch liệt nôn mửa, cô đem hết tất cả đồ ăn buổi trưa ở phòng ăn mà phun ra không còn gì. Ngẩng đầu lên nhìn phía sau, thi thể vẫn còn nằm ở đó, nó vẫn còn bốc lên khí lạnh.

Trần Hi quay lưng lại, cô có chút không dám nhìn thứ này, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thái độ rất tự nhiên, trước sau thật thà như một.

“Hắn. . . . . . Tôi. . . . . .” Trần Hi không biết nên làm sao để diễn tả ý đồ của mình, cô thật sự bị dọa sợ, một người chết đặt trước mặt mình như vậy làm cô bối rối không biết nên nói gì.

“Hôm nay cái này coi như là dùng thay cho cọc gỗ đi.” Tiểu Hắc cười cười: “Vốn là hôm nay muốn để cô một mình ở nhà xác một đêm, nhưng là ông chủ muốn đẩy nhanh tốc độ, thích ứng được cái đó thì sẽ nhanh chóng hoàn thành quá trình luyện thập thôi.”

Trần Hi cảm thấy hơi lạnh từ bàn chân đến đỉnh đầu, đang sóng yên gió lặng, ai lại đi nghĩ ra mấy cái trò nảy?

“Lúc trước anh tập luyện đã trải qua quá trình này rồi?” Trần Hi không quá tin tưởng những thứ này.

“Không có. . . . . .” Tiểu Hắc lắc đầu một cái: “Tôi không cần.”

“Vậy tại sao tôi lại cần?” Trần Hi cảm thấy đây là có người đang cố ý gây khó khăn cho cô, cô chỉ là muốn học tự vệ mà thôi, đem một cái người chết tới đây làm gì.

“Còn nhớ rõ con trai của trưởng thôn không?” Tiểu Hắc cười, Trần Hi c

ảm thấy âm thanh vô cùng xa lạ “Điều đầu tiên tôi làm khi ra ngoài chính là đem hắn chặt thành tám khúc, ném trước mộ phần của cô gái bị hắn giết chết. Nếu cô muốn tìm người sống đến, chúng ta có thể bỏ qua cái này.”

Trần Hi lắc đầu, cô đã bị dọa sợ đến không biết nên nói cái gì cho phải, thân thể đàn ông chân thật trước mắt này, làm sao có liên tưởng đến cảnh tượng đó được.

Tối hôm đó, Trần Hi không có cảm giác buồn ngủ, cô trợn to hai mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu chính là tràn đầy hình ảnh người chết, cô không nhớ mình đã rửa tay bao nhiêu lần, nhưng không cách nào xóa cái cảm giác lạnh lẽo bám lấy bàn tay mình.

Bụng của cô kêu âm ỉ, vừa đói vừa sợ, nhưng cô tuyệt đối không muốn ăn, cô đã phải chịu đựng cái cảm giác ghê tởm đó để làm cơm tối cho Khương Sâm rồi, cô tin tưởng Khương Sâm cũng biết rõ cô đã trải qua những chuyện gì, nhưng tại sao hắn có thể mặt không đổi sắc ăn đồ ăn từ bàn tay đã đụng qua người chết của cô?

Trần Hi vùi mình trong chăn, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cô đã được trọng sinh, điều này không khỏi làm cô tin tường là có linh hồn tồn tại, nếu như xác chết đó cũng có linh hồn đang nhìn cô đánh trên người hắn, không biết liệu hắn có đến tìm mình hay không.

Trần Hi bỗng nhiên lạnh run, cô càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng sợ, cứ như vậy mở mắt trao tráo đến lúc trời sáng.

Lúc mặt trời vừa ló dạng, Trần Hi liền đến phòng khách mở ti vi xem. Ước chừng sau hai giờ, không hơn không kém là đến thời gian chuẩn bị điểm tâm.

Cảm giác buổi sáng so với tối hôm qua đã khá hơn nhiều, một là bởi vì có mặt trời, hơn nữa cô cũng không cần phải đối mặt với những loại thịt máu me gì đó.

Chờ Trần Hi chuẩn bị xong, Khương Sâm cũng đã xong, hắn nhìn quầng thâm dưới mắt Trần Hi, ngáp một cái, vô tâm nở một nụ cười.

“Thế nào lại thành quốc bảo rồi, sớm biết như vậy nên đưa cô đi vườn thú, nơi đó an toàn nhất.”

“Anh còn có thể biến thái hơn nữa không?” Trần Hi tức giận hỏi, Khương Sâm cũng không suy nghĩ một chút xem đánh người chết mà cũng có thể coi là luyện tập sao?

“Có, thật ra thì đánh người này cũng là bình thường thôi, cô còn phải tự mình cắt thịt trên người hắn, thưởng thức mùi vị thịt người, như vậy mới được tính là chân chính rèn luyện ý chí của cô.”

“Ọe. . . . . .” Trần Hi lại đi ói ra, Khương Sâm cười cười cầm sandwich Trần Hi vừa làm xong lên, hắn đang suy nghĩ xem cho Trần Hi ăn nơi nào thì tốt nhỉ?

Cô gái nhỏ không phải lá thích cái lá xanh đó sao, hay để cô ăn nơi đó đi, nghe nói rất hấp dẫn, vừa to vừa bổ. Khương Sâm híp mắt, há mồm cắn một miếng sandwich, vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, hay là thôi đi, làm người cũng không cần quá độc ác, ngộ nhỡ cô gái nhỏ ăn đến nghiện thì ai sẽ là người chịu tội đây?

Trần Hi không biết Tiểu Hắc tìm ở đâu ra những thân người lạnh lẽo này, nhưng đối tượng luyện tập của cô mỗi ngày đều không giống nhau.

Trần Hi hỏi Tiểu Hắc, tại sao Khương Sâm dùng phương pháp huấn luyện máu lạnh như vậy với cô?

Cô còn nhớ rõ Tiểu Hắc nhìn lên trời, biểu hiện trên mặt hắn vô cùng nghiêm trang lạnh lẽo.

Tiểu Hắc nói với Trần Hi, thật ra thì rất nhiều người chết oan uổng, cũng không phải là họ không có khả năng tự vệ, chỉ là bọn họ sợ hãi nên dẫn đến do dự, kết quả là bị người khác chiếm mất cơ hội. Tiểu Hắc còn nói cho Trần Hi biết, ông chủ làm như vậy chỉ là để đề phòng, bởi vì Trần Hi đối với ông chủ là người vô cùng quan trọng.

Về điểm này, Trần Hi cũng không thể quá tin tưởng, cô với Khương Sâm chỉ là vì hiểu lầm mà gặp nhau, cô làm sao có thể trở thành người quan trọng với Khương Sâm.

Nhưng là Trần Hi có một chút cảm giác là mình làm rất tốt, vì thế cô chưa từng có ý nghĩ buông xuôi. Vô luận cô cảm thấy bây giờ cho dù mình luyện tập khó đến mức nào, cô vẫn muốn kiên trì.

Trong đầu Trần Hi luôn nhớ đến đám sương mù kia, vừa mờ ảo vừa đen tối như vậy, ở phía sau lớp sương mù cô như thấy được có người đang giãy giụa khổ sở, cô không biết người đó có phải là cô bé kia hay không.

Con người chỉ cần là có lòng tin, về điểm này, Trần Hi càng ngày càng thấy có đạo lý. Lại nói sau nửa tháng, Trần Hi rốt cuộc cũng có thể ngủ được rồi, ăn cơm cũng bình thường như trước đây, cô cảm thấy có lẽ mình đã chai lỳ mất rồi.

Trần Hi hiện tại rất tò mò thân phận của Khương Sâm và Tiểu Hắc, nhưng cô vẫn không hỏi, đúng như Khương Sâm nói, lúc này cô còn không có năng lực tự vệ, biết quá nhiều chuyện cũng không tốt gì, nhất là cô đã trải qua những chuyện ly kỳ cổ quái sau này.

A, đúng rồi, không thể không nhắc đến Doãn Triệt, Doãn Triệt rốt cuộc cũng xuất viện. Sau một đợt bệnh nặng, sắc mặt của hắn trở nên nhợt nhạt, cơ thể cũng gầy đi không ít.

Chuyện đầu tiên Doãn Triệt đi học là tìm Trần Hi, còn Trần Hi nhìn thấy Doãn Triệt trước tiên là phân tích vị trí “chiếc lá” của hắn.

Nhưng điều kỳ lạ là, lần này Doãn Triệt xuất hiện không còn phong cách Bá Vương ngang nghạnh nữa, hắn chỉ là mang đến cho Trần Hi một bó hoa hồng, cũng không nói nhiều lời, chỉ đem hoa hồng đặt trên bàn Trần Hi.

Cách xuất hiện như siêu sao này của Doãn Triệt, làm Trần Hi được yên bình gần hai tháng nay, lại bỗng nghiên trở nên nổi tiếng.

Trần Hi vốn là đã chuẩn bị tốt tư thế phòng vệ, nhưng sau khi nhìn Doãn Triệt đi, cô sinh ra một cảm giác mất mát mãnh liệt, giống như anh hùng không có đất dụng võ vậy.

Cô thậm chí còn muốn chỉ lên trời mà thét lên, đây là vì sao, tại sao cô luyện tập như vậy lại không hữu dụng gì cả.

Thật ra thì Trần Hi nào biết, sau khi Doãn Triệt xuất viện, Khương Sâm dã đi tìm hắn, hơn nữa Khương Sâm dường như tâm tình rất tốt đem hình ảnh Trần Hi luyện tập với cọc gỗ cho Doãn Triệt xem.

Sau khi Doãn Triệt xem qua chỉ thấy buồn cười, nhìn thái độ của nha đầu này, giống như hai người có bao nhiêu thù hận vậy.

Sau khi Doãn Triệt cười xong, liền tĩnh tâm suy nghĩ lại, coi như sau này hắn có thể chế phục được những chiêu đấm, đá, đâm mắt, khóa cổ của Trần Hi, nhưng không thể mỗi ngày trước khi lên giường đều phải tranh đấu với nhau nhu đấu võ đài được.

Đánh thắng thì tiếp tục, không thắng thì che nơi đó mà kêu rên, nghĩ đến đây cũng thấy quá kinh khủng rồi.

Mặc dù phụ nữ như ớt hiểm cũng có mùi vị thật, nhưng ăn cay nhiều quá thì dạ dày cũng đầy thương tích nha!

Vì thế, Doãn Triệt quyết định thay đổi chiến thuật từ bây giờ, người ta đếu nói đàn ông bởi vì “tính” mà yêu, phụ nữ vì yêu mới “tính”. Doãn Triệt không cần biết hiện tại hắn là tính hay yêu, nhưng hắn biết rõ, hắn tuyệt đối không chỉ đơn thuần muốn cùng tiểu nha đầu này lên giường thôi.

Hắn đối với tương lai của hai người đã có hoạch định xa hơn, nếu không hắn như thế nào lại có thể nghĩ tới vấn đề mấu chốt diện kiến cha mẹ của tiều nha đầu kia.

Doãn Triệt thích kích thích, càng thích khiêu chiến, tới bây giờ hắn chưa cảm thấy phụ nữ là sinh vật khó trị. Nhưng lần này, hắn phát hiện ra, thì ra là Trần Hi càng ngày càng khó thu phục.

Còn lại một mình, Doãn Triệt hồi tưởng lại hình ảnh trong điện thoại của Khương Sâm, hắm thậm chí cảm thấy có chút mất mát, nói đúng hơn là uất ức. Thì ra hắn vẫn luôn cho là mình đúng, cứ nghĩ là tiểu nha đầu dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, không nghĩ đến hắn lại làm cho cô căm ghét như vậy, đến nỗi cô muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Đây là lần đầu tiên trong đời Doãn Triệt có cảm giác thất bại sâu sắc như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play