Trần Hi đem thịt ba chỉ lớn nhỏ cắt thành một rổ to, thịt vẫn còn dính da, ăn
như vậy vừa có mùi vị vừa không ngán, lại đầy đủ chất. Cô dùng nước nóng rửa
qua, làm bớt đi mùi tanh của máu.
Sau đó xào trong chảo dầu cho thịt có màu vàng, lại bỏ ớt khô, thảo quả, hồi
hương, gừng để xào cho có mùi thơm. Đổ thêm vào chút ít rượu gia vị, theo thứ tự
bỏ vào nước tương, xì dầu, lại xào qua lại máy cái. Đợi đến màu sắc đều đều, mơi
thêm ít nước vào, thấy nước bắt đầu sôi, cô chuyển qua nồi hầm trong hai
giờ.
Dùng chiếc đũa nhẹ nhàng cắm xuống, cục thịt dễ dàng bị xuyên thấu, lại đem
tất cả nước canh cùng thịt bỏ vào chảo có cán, thêm vào đường phèn cùng chút ít
muối.
Lửa lớn hút nước, thấy màu sắc trở nên đỏ tươi, Trần Hi cầm chiếc đũa, thận
trọng lấy gừng cùng các gia vị bên trong ra, còn sót lại vài hạt tiêu làm
đẹp.
Sau đó, cô lấy ra một nồi đất nhỏ, đổ nước sôi vào tráng sơ, đem thịt trong
chảo đổ toàn bộ vào nồi, đậy nắp lại, đun nóng sơ qua một phút.
Trước khi ăn không thể mở nắp ra, như vậy mùi thơm của thịt lúc mở nắp sẽ phà
vào mặt, nhiệt độ cũng không được quá thấp, cũng không quá cao.
Món chính đã làm xong, Trần Hi nhìn đồng hồ, kim chỉ tám giờ. Cô lấy rau cải
rửa sạch đặt trong rổ cho không cho đọng nước, chờ khi Khương Sâm trở về, món
này chỉ cần vài phút là có thể hoàn thành. Nếu như hắn thích uống canh, đơn giản
làm canh trứng cà chua là được.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Trần Hi trở lại phòng khách, mở ti vi.
Nghĩ lại buồn cười, tài nghệ nấu ăn của cô cũng là nhờ Doãn Triệt mà được như
thế này. Hắn thường phải ăn cơm ở ngoài nên càng thích được thưởng thức những
món ăn đơn giản ở nhà, nên luôn tùy ý bắt cô làm bất kỳ món gì.
Trừ tiêu ra, Doãn Triệt không thích trong thức ăn xuất hiện các loại gia vị
này, nên mỗi lần cô đều tỉ mỉ lựa ra, dần dà, tạo thành thói quen, dù bây giờ
không cần nữa nhưng cô vẫn theo phản xạ mà làm.
Thật là kỳ quái, lúc mới vừa nấu cơm, cái gì cô cũng không nhớ, làm sao giờ
nấu cơm xong lại suy nghĩ lung tung!
Trần Hi vỗ nhẹ vào trán, đều là Doãn Triệt làm đầu óc cô ra thế này, cảnh
tượng kia lúc chiều như còn đang sờ sờ trước mặt, cô thừa nhận, cô sợ, cô bị
Doãn Triệt dọa đến thất kinh, cô chắn chắn một chuyện, kết quả mà cô mong muốn,
chẳng những không thành công, ngược lại càng ngày càng trở nên không kiểm soát
được.
Nơi cửa chính truyền đến ánh sáng, đây là lần đầu tiên Trần Hi nhìn thấy
Khương Sâm từ ngoài cửa đi vào, Cô phát hiện, kiếp trước nhất định Khương Sâm là
mèo, hắn đi cơ hồ không phát ra tiếng động.
Trần Hi đứng dậy đi tới cửa, lấy đôi dép trong tủ giày ra để trước mặt Khương
Sâm, sau đó đưa tay nhận bao tay của hắn để lên tủ. Liền xoay người vào phòng
bếp, rất nhanh trong phòng bếp truyền tới âm thanh xào nấu đồ ăn.
Gừng sâm nhìn chằm chằm đôi dép trước mắt, cởi giày thay ra, hắn ngửi thấy
mùi thơm đi tới trước bàn ăn, một nồi đất nhỏ tinh xảo bày biện giữa bàn ăn, hắn
dùng ngón tay đụng nhẹ vào nắp nồi, nhiệt độ nóng làm tay hắn như có lửa, theo
đầu ngón tay truyền đến thân thể.
“Anh có uống canh không?” Trần Hi đem một mâm đựng thức ăn đặt lên bàn
cơm.
“Cái gì?” Khương Sâm còn đang ngớ ra giật mình trở lại bình thường.
“Anh uống canh không?” Trần Hi lặp lại.
“À. . . . . .được. . . . . .” Khương Sâm gật đầu một cái, hắn nhìn chằm chằm
cái mâm trên bàn ăn, màu sắc hương thơm đều rất mê người.
“Cơm trong nồi, nếu đói bụng anh ăn những món đó trước đi, tôi mấy phút là
xong thôi” Âm thanh Trần Hi kèm theo tiếng quấy trứng gà truyền ra.
“À. . . . . được. . . . . .” Khương Sâm cảm giác mình có chút nghèo từ rồi,
hiện tại hắn chỉ có thể ậm ừ hai từ đó, vốn dĩ hắn muốn châm chọc cô, nhưng bây
giờ một câu cũng không nói ra được.
Trong phòng bếp lại truyền tới âm thanh xào nấu, Khương Sâm cũng không đợi
quá lâu, Trần Hi liền mang một tô canh đi ra, sau đó cô nhanh chóng xoay người
trở lại phòng bếp, thịt gà trắng noãn ngâm với tương ớt, thoạt nhìn vô cùng đẹp
mắt.
Trần Hi lấy tay thử nhiệt độ nồi một chút, năm ngón tay cầm nắp nối lấy ra,
mùi thịt xông vào mũi, nhất thời cà bàn ăn tràn ngập mùi thơm.
“Có thể ăn được rồi?” Trần Hi thấy Khương Sâm vẫn không nhúc nhích “Cái đó. .
. . . . Vậ
y thì anh ăn trước đi, anh ăn xong còn lại tôi ăn?”
“Hả?” Ánh mắt Khương Sâm quét qua mặt Trần Hi. “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, nếu không anh ăn trước đi, anh ăn xong tôi lại ăn.” Trần Hi lập lại
lần nữa, cô cảm thấy Khương Sâm hôm nay rất không bình thường, tên này lại mắc
bệnh gì nữa đây, hình như lần đầu thấy hắn ngây ngô như vậy, tai lại không nghe
thấy nữa chứ.
“Tại sao?” Khương Sâm bộ dạng ngơ ngác như cũ.
“Tôi là người giúp việc, anh là ông chủ, chỉ đơn giản như vậy.” Trần Hi để
đũa xuống, cô xem xét, lần sau nhất định không thể vô tư như vậy, sau này cô
phải để riêng phần ăn của mình ra. Khương Sâm dù sao cũng không giống với Doãn
Triệt, Doãn Triệt sau này là chồng cô, nên cô vẫn có thể ăn cơm cùng bàn với
hắn.
“Không cần, đây cũng không phải xã hội cũ.” Khương Sâm gắp lên một cục thịt
kho bỏ vào trong miệng, thịt béo mà không ngấy, mềm đến mức đưa vào miệng muốn
tan ra, hắn nhất thời mồm miệng thơm ngát.
“Đây là cô làm?” Khương Sâm nhìn về phía Trần Hi đang nhét cơm vào miệng, cô
hình như là rất đói, hai quai hàm nhét đầy cơm.
“Ừ. . . . . .” Trong miệng Trần Hi chứa thức ăn, chỉ có thể đơn giản ừ một
tiếng.
Trong phòng ăn trừ tiếng nhai cơm của hai người, cũng không phát ra tiếng
động nào khác.
Trần Hi ăn xong một chén cơm, cảm thấy nuốt không trôi nữa, cô nhìn Khương
Sâm vẫn hết sức chuyên chú phấn đấu hết các món ăn trên bàn, đứng dậy cầm chén
đũa của mình lên.
“Cô đi đâu?” rau cải trong miệng Khương Sâm còn chưa kịp nuốt xuống.
“Tôi để bát vào bồn trước, đi xem tivi một chút, lát nữa anh ăn xong thì gọi
tôi rửa bát” Trần Hi nhìn Khương Sâm một chút, cảm thấy hôm nay hắn thật sự có
chút quái dị.
“Ừ. . . . . .” Khương Sâm lại tự mình xới cơm, Trần Hi âm thầm chắc lưỡi, đây
đã là chén thứ sáu, hắn thế nhưng so Tiểu Hắc còn có thể ăn nhiều hơn!
Phòng ăn cùng phòng khách không cách xa nhau, chỉ được ngăn bằng một vách
ngăn xuyên thấu, nhìn qua có thể thấy nửa bên mặt của Trần Hi, tóc cô cột ra
phía sau, khéo léo lộ ra lỗ tai, vành tai cô tròn trịa. Dáng dấp Trần Hi không
được coi là xinh đẹp lắm, so với những cô gái xinh đẹp khác cũng chỉ được xem
như thanh tú.
Khương Sâm thầm nghĩ ánh mắt Trần Hi chắc là có vấn đề, bỏ qua hắn để đi tán
tỉnh thuộc hạ của hắn. Cô cũng có chút giảo họat, ngày đó ở quán bar chút nữa là
đã trốn được. Xem ra lá gan cô cũng không nhỏ, dám đùa giỡn với cả hắn.
Khương Sâm lắc đầu một cái, hắn vừa rồi đang làm gì, hắn thế mà lại đang nghĩ
đến cô.
Khương Sâm chớp mắt, tóm lại cô cùng hắn quả thật không cùng bản chất, ngoại
trừ tay nghề của cô rất khá.
“Tôi ăn xong rồi. . . . . .” Khương Sâm buông chén đũa xuống, lớn tiếng tuyên
bố.
Trần Hi nghe được tiếng kêu của Khương Sâm, đứng dậy đi tới, trên bàn không
còn gì nhiều, sau khi hắn càn quét, ngay cả canh rau cũng chỉ còn lại một
ít.
“Khương tiên sinh, anh còn có gì dặn dò sao?” Trần Hi đối với ánh nhìn này
của Khương Sâm có chút không thích ứng được.
“Ngày mai làm nhiều hơn, không đủ ăn.” Khương Sâm mở to mắt, hắn đứng lên,
xoay người về hướng gian phòng của mình đi tới. “A, đúng rồi, hôm nay Tiểu Hắc
có ăn cơm cô làm không?”
“Không có, anh ta đưa tôi đến dưới lầu thôi.” Trần Hi không có ngẩng đầu, chỉ
lo đem bát đũa trên bàn dọn dẹp.
Khương Sâm đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái, hắn quyết định, ngày mai
liền cho Tiểu Hắc tăng lương, loại này thuộc hạ ngu ngơ này, có lúc cũng rất
được lòng người.
Dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, Trần Hi trở lại gian phòng của mình, thở dài một
tiếng. Vừa rồi bận rộn còn không cảm thấy gì, hiện tại rãnh rỗi một chút, đầu óc
liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Việc học tập vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, đây rốt cuộc là thế nào, cô trăm
phương ngàn kế muốn thoát ra, ngược lại càng ngày càng trốn không thoát.
Trần Hi đem điện thoại di động quăng lên đầu giường, chợt có âm thanh nhắc
nhỡ có mấy cuộc gọi nhỡ, xem ra là Hạ Kỳ gọi tới.
“Thật là đòi mạng người khác, cô gái nhỏ này lại nổi điên gì đây!”
Trần Hi liếc mắt nhìn, có chừng hơn mười cuộc gọi, từ mỗi phút một cuộc, đến
về sau cách nữa giờ một cuộc.
Đang lầm bầm thì điện thoại di động lại vang lên.
“Cám ơn trời đất mi rốt cuộc cũng nghe điện thoại. . . . . .” Trần Hi bấm nút
trả lời, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm Hạ Kỳ truyền đến không dứt.
“Sao lại vội vã như vậy.” Trần Hi có chút kỳ quái, hạ Kỳ mặc dù có chút nhiều
chuyện, nhưng cũng không gấp đến như vậy, cũng biết là cô rất nhẫn nại, nếu
không có chuyện gì tuyệt đối không để lãng phí tiền điện thoại.
“Ta nói mi nhưng ngàn vạn đừng gấp gáp nha, thật ra thì cũng không có gì, bây
giờ ai lại không có một chút xì căng đan nha, giống như. . . . . .”
“Nói điểm chính đi.” Trần Hi không nhịn được cắt đứt lời Hạ Kỳ.
“Mi vào diễn đàn của trường mà xem, ta cũng không biết nên nói như thế nào,
chuyện này thật đúng là khó nói, điện thoại của mi có vào được không?
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hi dùng di động truy câp vào diễn đàn của
trường, đúng là có một hot topic đang không ngừng bàn tán.
Trần Hi cau mày xem xong phần nội dung, cảm thấy vô cùng đau đầu, điều này rõ
ràng là đang nhắm vào cô, hơn nữa nhìn vào cũng biết là đã có chuẩn bị từ
trước.
Mọi người đang bàn tán miêu tả cô như một hình tượng tiểu tam không biết liêm
sĩ, cái này còn chưa tính, thậm chí còn nói cô được một người giàu có bao dưỡng,
mỗi ngày đều có một chiếc xe màu trắng đến trường đón, chứng cứ đều có cả.
Trần Hi lúc này mới nhìn kỹ hình ảnh, chính là hôm qua cô từ hội học sinh đi
ra quần áo xốc xếch, còn có hình cô cùng Doãn Triệt và Trương Nghiên giằng co,
và cả hình ảnh cô ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng.
Kỹ thuật chụp hình của người này cũng không tệ, nhìn vào cô trông rất đáng bị
coi thường, Trương Nghiên thì buồn bã, còn có Doãn Triệt đang tức giận khéo léo
ở cùng một chỗ, hơn nữa tất cả dưới sự miêu tả của bài viết đó, sự thật cũng bị
bẻ cong không ra dáng vẽ gì.
Rốt cuộc là ai làm? Trần Hi xem thời gian bài viết, là hơn chín giờ buổi tối
đó, mà lúc này Doãn Triệt chắc hẳn là đang trên máy bay rồi.
Chọn thời gian này để đăng bài viết? Không phải rõ ràng là không muốn cho
Doãn Triệt biết sao.
Lấy tay đè đầu, cô phát hiện thấy phản ứng của bài viết này thật đúng là cũng
không lớn lắm, dù sao trước đây cô cũng đã từng làm ra những chuyện đại loại như
vậy.
Kiếp trước thời đểm Doãn Triệt tán tỉnh một tiểu minh tinh, cô cũng có đầy đủ
hình ảnh chứng cứ, cũng đã từng phát tán ra. Chỉ là chuyện không theo dự liệu
của cô, không nghĩ tới lại biến cô tiểu minh tinh đó thành ngôi sao lớn, trong
khi cô chẳng có được điều gì tốt đẹp.
Ven đường hoa dại quá nhiều, Doãn Triệt sau khi chia tay tiểu minh tinh đó
thì vẫn chứng nào tật nấy cùng những cô gái khác.
Hiện tại tình huống này, coi như là nhân quả tuần hoàn sao? Sau khi sống lại
cũng để cho cô nếm thử một chút lợi hại của Internet.
Nhưng kiếp trước những điều cô nói đều là sự thật, còn bây giờ những cái này
rõ ràng là phỉ báng người khác mà.
Thôi, không suy nghĩ nữa, Trần Hi cảm giác mình mệt mỏi đến mức không thể mở
mắt ra được, hai ngày nay trải qua quá nhiều chuyện, cô cần phải nghỉ ngơi thật
tốt, đợi mai đến trường học, sự thật sẽ được phơi bày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT