Nhớ ngày đó thời gian trong quân đội mình cũng chơi qua không ít tao huyệt, cũng không có một cái giống như Nghiêm Tố. Thời gian mặc âu phục là vẻ mặt cấm dục, cởi âu phục xuống liền so với kỹ nữ ăn xuân dược còn phóng đãng hơn, cực phẩm như vậy lại bị người khác tiên hạ thủ vi cường dạy dỗ, thực mẹ nó đồ phá hoại!!!
Xem qua nhiều *** động như vậy, hắn đương nhiên rõ ràng, Nghiêm Tố kia lay động thân hình khẳng định đã trải qua không ít điều giáo, còn có lãng huyệt căng đầy, tiếng kêu *** đãng lay động, vừa nhìn liền biết đã bị không ít người thao qua, nếu không cũng sẽ không có kỹ xảo thuần thục như vậy. Phan Lâm ra khỏi buồng vệ sinh, mặt âm trầm hướng phòng thiết bị đi đến.
Chờ Nghiêm Tố đổi quần áo thể dục đi ra, Phan Lâm đã đợi y nửa giờ. Lẳng lơ kia nghiêm trang đeo lên kính mắt, khóa áo kéo lên đến cổ, gương mặt vô cảm hướng tới chỗ Phan Lâm. Phan Lâm ngửa mặt nhìn hai cánh tay đong đưa của y, từ trên ghế băng ngồi dậy.
Phan Lâm là quyết định thử thách lẳng lơ này, nửa phần đều không đụng vào y, chỉ đứng khoanh tay nhắc nhở y dùng sức như thế nào, làm sao thả lỏng.
Nghiêm Tố ngồi trên máy tập tổng hợp, hướng về phía trước giơ dụng cụ, ưỡn thẳng lưng, trọng tâm đặt ở nửa thân dưới, chỉ có thể trơ mắt nhìn đũng quần gồ lên của Phan Lâm, loại dục vọng có thể thấy được này tra tấn y không thể giữ trọng tâm, hai chân cứng lại, ngay tiếp theo cánh tay đều run lên.
Y cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra dồn dập thở phì phò, thở ra không khí đều mang theo ý vị tình sắc, còn bất chợt nuốt nước bọt, trên gương mặt trẵng nõn phiếm một mạt đỏ ửng. Không chuyển mắt nhìn chằm chằm đũng quần màu đen trước mặt, Nghiêm Tố có thể rõ ràng tưởng tượng hình dáng phân thân to lớn đằng sau lớp vải dệt mềm mại kia, kia đại bổng vừa mới còn ở trong cơ thể y đấu đá lung tung, hiện tại lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó mà nổi ý ***.
Phan Lâm híp mắt từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Tố ngồi trên máy tập, vẻ mặt hoài nghi: Đây là cái kia yêu tinh sao? Đây là lẳng lơ tao lãng vặn vẹo trên giường kia sao? Bằng không sao còn chưa nhào tới đây?
Hoài nghi của Phan Lâm thật ra là có đạo lý. Nghiêm Tố người này đối hắn phát tao, cho dù xung quanh có nhiều người hắn cũng tuyệt không nhìn nhầm, như bây giờ ẩn nhẫn chỉ nhìn không làm quả thật không giống y.
Chẳng lẽ ngại xung quanh có nhiều người, muốn giữ mặt mũi? Phan Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, bên máy chạy bộ gần cửa sổ có hai người, chỗ đặt điện thoại có một người, thêm hai người phục vụ đứng trước quầy lễ tân, tổng cộng là năm ngoại nhân, hơn nữa đứng cách khu thể hình tổng hợp của bọn hắn rất xa, còn có nhiều máy móc dụng cụ cao lớn ở giữa, tuyệt đối không sợ bị nhìn thấy.
Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt? Phan Lâm đã sớm đem lời mới nói trong nhà vệ sinh quên đi, một lòng một dạ cân nhắc này lẳng lơ tao huyệt có thể chịu đựng thời gian dài như vậy không hướng hắn bổ nhào qua, nhìn thấy vẻ mặt lẳng lơ rõ vẻ động tình, lão nhị của mình đều cứng rắn chịu không nổi.
Mắt thấy Nghiêm Tố cánh tay động tác ngày càng chậm chạp, hai chân gắt gao khép chặt, trong đũng quần cũng gồ lên rõ ràng, thế nhưng lại không giống lần đầu tiên chủ động dụ dỗ mình. F*ck! còn biết ngượng? Phan Lâm vốn là muốn không để ý tới y, xem lẳng lơ này đến khi nào thì nhịn không được để cho mình đâm vào, không nghĩ tới y còn có nghị lực như vậy. Đi! Ngươi nhẫn! Lão tử không hầu hạ ngươi!
Phan Lâm giận dỗi quay đi, để lại một mình Nghiêm Tố giữa khu thể hình tổng hợp trống rỗng đầy thiết bị vận động.
Mẹ nó, kia lẳng lơ rốt cuộc sao lại thế này? Không phải là muốn theo lời của hắn đợi đến buổi tối đi? Con mẹ nó, sau mông tao thủy đều đã chảy đến ướt cả chỗ ngồi còn cố chịu đựng. Phan Lâm uống xuống từng ngụm từng ngụm nước lạnh, chính mình cũng mau nhịn không được, kia lẳng lơ nhìn thấy phân thân liền hướng mình đòi sáp thế nhưng thờ ơ, lực nhẫn nại so với mình còn trâu hơn?
Phan Lâm là không tiếp thụ được chuyện này nên mới một mình sinh bực tức. Đều đã ba mươi tuổi, còn giống như tiểu hài tử. Trước kia ở trong quân đội, bọn huynh đệ nhàn rỗi nhàm chán liền giở trò thi xem ai là người bắn cuối cùng, kết quả Phan Lâm khí thế cường hãn vinh danh “Lâu nhẫn Vương” (Vua nhịn lâu *phụt nước….*). Không nghĩ tới! F*ck! Cái kia lẳng lơ thế nhưng so với hắn còn nhẫn nại hơn! Quả thực không thể chịu được mà!
Hắn liếc lên chỗ Nghiêm Tố đang ngồi, mông vô ý thức vặn vẹo, hai chân gắt gao khép lại, trong ánh mắt phiếm hơi nước, hầu kết cao thấp lên xuống, thở ra tao khí. Kháo! Lão tử cũng không tin không trị được ngươi! Phan Lâm nổi trận lôi đình, “choang” buông xuống chén nước, cảm thấy tôn nghiêm nam nhân bị xâm phạm nghiêm trọng. Không đem ngươi chinh phục, thể diện “Lâu nhẫn Vương” lão tử còn để ở đâu?
Sau đó cũng không quản điểm bất mãn vừa rồi, nhăn lại mi, nhanh hướng lẳng lơ đang quay tới quay lui kia đi đến.
Bàn tay to của Phan Lâm một phen chụp tới chỗ đang nổi lên của Nghiêm Tố, lúc này Nghiêm Tố đang gắt gao cắn môi dưới, hai tay toàn tâm toàn ý nắm chặt đũng quần, một bộ muốn bắt nó mềm xuống. Bị Phan Lâm nắm lấy, bất giác buột miệng kêu lên, “A….”
Người xung quanh đều đã đi gần hết, sáu giờ tối là lúc mọi người tan tầm dùng cơm cho nên cũng không còn mấy người, hai người trên máy chạy bộ đúng giờ đã rời đi. Trong câu lạc bộ to như vậy chỉ nghe thấy thanh âm của mấy tiểu thư tụ tập trước quầy lễ tân vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nghiêm Tố toàn bộ tinh lực đều đặt ở dục vọng, liều mạng chịu đựng, đành phải chịu để Phan Lâm cường tráng, cao hơn mình một cái đầu lôi kéo khập khiễng kéo tới phòng xe ô tô.
Trong phòng xe ô tô bức màn đóng chặt, cửa sổ thủy tinh trong suốt cũng che phủ bởi rèm cửa màu đen, mục đích là để người tập bên trong vừa có thể nghe nhạc vừa hưởng thụ niềm vui cưỡi xe khi tập luyện.
Cửa “phanh” một cái bị mạnh mẽ đóng sầm lại, Nghiêm Tố cả người bị Phan Lâm áp trên tường. Ban đêm S thị đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, trong gian thể hình câu lạc bộ trung tâm lại tối đen một mảnh.
“Ngô ngô…” Nghiêm Tố bị trói buộc tứ chi, cái lưỡi dày ướt mềm của Phan Lâm linh hoạt chui vào trong khoang miệng cực nóng của y, tựa như nếm được mĩ vị, tinh tế thưởng thức, một tấc cũng không buông tha. Cái lưỡi linh động kia thậm chí muốn đụng vào sâu trong yết hầu, Nghiêm Tố bị hôn đến run rẩy, dựa vào tường trượt xuống, sau đó ngồi hẳn dưới đất. Bàn tay to nâng đầu của y, liều mạng vuốt ve, mái tóc nguyên bản thẳng nếp bị vò rối lên, hỗn độn dính trên khuôn mặt đầy mồ hôi.
“Ân… Đừng…” Nghiêm Tố cả người phát run, bàn tay để trước ngực Phan Lâm bắt đầu kháng cự, tuy nhiên khí lực lại chẳng ăn thua gì.
Phan Lâm cho rằng y là dục cự còn nghênh (1), không để tâm đến, bàn tay từ sau gáy xuôi xuống lưng, đi tới mông. Quả nhiên quần đã ướt sũng, dính lên cái mông căng đầy, Phan Lâm thậm chí có thể tưởng tượng ra tao huyệt dính đầy *** thủy khi mình lột cái quần này ra.
“Đừng cởi…” Phan Lâm kinh hãi! Cái kia lẳng lơ thế nhưng không cho hắn làm? Nghiêm Tố bị đụng phải phần mông mẫn cảm, cả người run lên, dùng hết chút sức lực còn sót lại đẩy hắn ra, tựa vào tường đứng lên.
Phan Lâm bị bất ngờ, không phòng ngự, cái mông liền âu yếm hôn mặt đất, âm u nhìn cái người đang cự tuyệt mình, lửa giận thoáng chốc chuyển hóa thành dục hỏa, hắn bật ngươi dậy, nắm tóc kéo Nghiêm Tố ngã trên mặt đất.
Trong phòng xe ô tô là sàn nhà bằng gỗ cứng rắn, Nghiêm Tố bị Phan Lâm không hề báo trước đẩy ngã, cả người quỳ rạp trên mặt đất, đúng vào chỗ một luồng sáng chiếu vào trong phòng, Phan Lâm thấy rõ trên mặt người nọ thoáng hiện một tia nước mắt. Nhưng là hắn lúc này dục hỏa đang vượng, nào có tâm tư đi tìm hiểu mạt nước mắt mơ hồ không rõ kia, thầm nghĩ lẳng lơ thiếu thao còn giả bộ cái gì tinh khiết, mẹ nó thế nhưng cự tuyệt lão tử, cũng không phải chưa từng ăn nằm với nhau.
Vì thế Phan Lâm tâm động không bằng hành động, cả người áp trên thân thể thon dài của Nghiêm Tố.
“Đừng… Cầu ngươi…” Nghiêm Tố đã nước mắt đảo quanh, như phụ nam đàng hoàng bị kẻ gian xâm phạm, không ngừng đẩy ra khối thân thể lửa nóng trên người.
Phan Lâm sớm đã khó chịu, mẹ nó giả bộ cái gì, làm như ta cưỡng gian ngươi, rõ ràng là ngươi trêu chọc lão tử trước, Phan Lâm tâm hỏa vừa động, một cái tát dừng trên khuôn mặt Nghiêm Tố, “Đồ đê tiện, đừng mẹ nó được cấp mặt mũi còn không cần, vừa rồi là ai nắm đại kê kê của ta hướng tao huyệt của mình nhét vào? Còn chơi trò dục cự còn nghênh với lão tử, nhanh chóng cởi quần cho lão tử thao!” Hắn tức giận quát.
Chỉ thấy Nghiêm Tố mở to hai mắt, nước mắt trong suốt theo khóe mắt thẳng tắp trượt xuống, mím môi sợ hãi nhìn nam nhân dữ dằn trước mắt, sau đó đưa tay cởi áo.
“Bảo ngươi cởi quần, ngươi la lên làm chi, mẹ nó!” Phan Lâm lão nhị đã sớm vội vã muốn tìm một cái tao động để thống khoái, không nghĩ tới người này còn như vậy lắm chuyện, vì thế không nói hai lời, bàn tay to duỗi ra, quần thể thao rộng thùng thình bị kéo xuống, hạ thể không mặc quần lót cứ thế bại lộ trước mắt Phan Lâm.
Rõ ràng chính mình đã cứng rắn như thiết bổng, còn mẹ nó bày trò.
Phan Lâm thích cái loại này sóng *** tao lãng linh động, không hề nhục nhã ngồi trên người mình vặn vẹo mông eo câu dẫn. Quân đội nam nhân hợp bầy, nhưng đều là một đám lão đại gia, nào có loại tao lãng mà thuần khiết mình thích? Cho nên mỗi lần cũng chỉ là phát tiết dục vọng, thật vất vả tìm được một người hợp khẩu vị, lại thành huấn luyện viên tư nhân của y, Phan Lâm chính là đã tưởng tượng được cuộc sống tình phúc của mình, mẹ nó! Hảo hảo lẳng lơ thế nhưng biến thành túi nước mắt.
Nghiêm Tố hạ thể trần truồng, bại lộ hết trước mắt nam nhân không sót lại chút gì, y cắn răng ngăn lại nước mắt nhìn Phan Lâm đã muốn cởi quần, kéo ra khóa kéo, túm ra một cái cà vạt sọc đen, sau đó dùng lực xả xuống, cà vạt bị kéo lệch sang một bên.
Phan Lâm còn tưởng rằng y rốt cuộc không giả bộ nữa, chủ động cởi quần áo, bên miệng thoáng hiện lên nét cười, đang chuẩn bị ôm lấy y, bất thình lình bị một cái tát làm cho lảo đảo. Chỉ thấy người nọ vạt áo mở rộng, hạ thể lõa lồ, vẻ mặt yêu mị nhìn hắn, “Mẹ nó, ngươi dám đánh ta?”
(1) Dục cự còn nghênh: Trong đầu nghĩ muốn nhưng ngoài mặt còn làm bộ từ chối, tương tự câu “khẩu thị tâm phi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT