“Tiểu quái vật lại đang nghĩ đến mấy phương pháp huấn luyện khác rồi hả?” Ông Cát nhìn cô, trong ánh mắt có sự quan tâm và cẩn thận. Bởi vì những ngày này Mặc Hi biểu hiện thực sự quá to gan, gần như là huấn luyện ma quỷ vậy, ông cũng không nhận ra rằng cô không đến ngâm dược liệu là vì muốn nghỉ ngơi.
“Ha ha, cũng không có chuyện gì đâu ạ, anh không cần lo lắng.” Mặc Hi bình thản nói, cũng không có nói ra muốn huấn luyện như thế nào.
Cô không muốn nói thì ông Cát cũng không tiện hỏi, tiếp tục nói,” Em cũng đừng chết, nhỏ như vậy nếu như cứ chà đạp tính mạng thì sẽ chết đó, nếu có chuyện gì thì hãy báo lại cho anh biết nhé.” Câu cuối cùng là nhìn Thiên Nhu nói.
“Vâng ạ.” Thiên Nhu gật đầu đồng ý, và đồng thời cũng ghi nhớ. Cô vẫn luôn nhìn Mặc Hi huấn luyện đấy, không có người nào hiểu rõ phương pháp huấn luyện không muốn sống của Mặc Hi hơn cô, và cũng không muốn cô bé có chuyện gì.
Một lát sau, hiệu lực của dược liệu đã bị hấp thu hết thì Mặc Hi ưỡn người, sau đó truyền đến một loạt tiếng vang “ Bốp, bốp, bốp” rất khủng bố.
Ông Cát chỉ nhìn thoáng qua rồi đi ra ngoài.
Sau khi không thấy bóng dáng của ông Cát nữa thì Mặc Hi mới từ trong nước đứng dậy, mặc quần áo huấn luyện rồi nhìn Thiên Nhu nói, “ Tốt rồi, đi thôi, cũng nên kiểm tra lại năng lực tăng đến mức độ nào.”
“Phòng kiểm tra sao, Mặc Mặc đi theo chị.” Thiên Nhu dịu dàng cười lại mang theo một chút chờ mong, cô cũng muốn biết cô chủ nhỏ của cô rốt cuộc mạnh mẽ đến thế nào.
Đi ra bên ngoài, nhìn thấy ông Cát vẫn chưa đi thì Mặc Hi lên tiếng chào hỏi, “Em đi trước, Cát…, anh… ha ha!”
“Em, tiểu quái vật này!” Ông Cát vừa nghe thấy giọng điệu trêu trọc này thì đã đỏ mặt lên, ngón tay run rẩy chỉ theo phương hứng Mặc Hi rời đi, chỉ là trong con ngươi lộ ra vẻ hiền lành cùng với bất đắc dĩ.
Đợi đến lúc Mặc Hi sinh long hoạt hổ cùng với Thiên Nhu trở lại đại sảnh thì mọi người không thể nói được gì rồi, chuyện này liên tục mười ngày thì còn có thể ngạc nhiên sao.
Mặc Hi cũng không thèm nhìn bọn hắn , trực tiếp đi theo Thiên Nhu đi tới phòng kiếm tra.
Nhưng lúc này lại có chuyện cản trở bọn họ, lại có phiền toán tìm đến,
“Này, tiểu quỷ, mày đứng lại cho tao.” Đột nhiên có một giọng nói của đàn ông vang lên.
Ở đây chỉ có mỗi Mặc Hi là trẻ con, mỗi người đều biết hắn đang gọi ai rồi, đương nhiên Mặc Hi cũng biết, quay đầu lại nhìn về phía âm thanh đang phát ra thì thấy một người đàn ông gầy gò tầm khoảng hai mươi lăm tuổi, không lớn cũng không nhỏ, trên mặt có một chút tàn nhang, ngũ quan bởi vì gầy gò mà gò má nhô cao, làm cho người khác khó chịu, nhất là khi hắn lại dùng ánh mắt xem thường mình.
“Có chuyện gì không?” Mặc Hi hỏi
“Đương nhiên là có, ha ha.” Người đàn ông có bộ dạng côn đồ lắc lư đến cách Mặc Hi ba mét rồi dừng lại, bởi vì vấn đề chiều cao cho nên bóng của hắn bao trùm lấy cô, cười nói, “Tiểu quỷ! Nghe nói mày rất lợi hại nhưng anh mày lại không tin lắm.”
“Sau đó thì sao?” Mặc Hi ngẩng đầu cười hỏi. Chỉ là ánh mắt đã chuyển sang lạnh lẽo, một gã đến tìm phiền toái.
“Sau đó?” Người đàn ông cười một tiếng, đột nhiên trong tay phát ra một tia ánh sáng màu cam chói lóa, rồi hình thành một cây roi màu xanh lá cây “Bốp” một tiếng vung roi xuống mặt đất, nhìn xem Mặc Hi nói, “ Đương nhiên nhìn xem đúng là mày có năng lực có được phòng huấn luyện màu tím hay không?”
“Quân Liêm! Anh đang làm cái gì thế? Anh không biết là không được tư đấu sao?” Thiên Nhu vừa thấy tình huống như thế nên mới cảnh cáo người đàn ông kia, vẫn chưa nói xong thì phát hiện có một bóng xanh đang nhanh chóng mà đến, dị năng chuyên trị liệu của cô làm sao ứng đối được, chỉ phải xem cái bóng xanh đi thẳng đến trước mặt mình.
“Không cho phép tư đấu? Ha ha, mỗi ngày đều như vậy, còn thiếu sao? Hơn nữa tôi cũng không có hạ sát thủ… Hả?” Người được gọi là Quân Liêm cười hì hì nói, đang định quất một roi lên người Thiên Nhu thì phát hiện ra một đầu roi đã bị cố định chặt chẽ, nói đến miệng rồi phải dừng lại, nhìn Mặc Hi trước mặt.
Bàn tay nho nhỏ của Mặc Hi cầm lấy đầu roi màu xanh lục kia, bất thình lình cô dùng tĩnh điện vô hình bao trùm chính mình, giờ phút này khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn lạnh lẽo, đồng tử đen nháy giống như vực sâu không thấy đáy, lạnh như băng nhìn người đàn ông kia, cái miệng nho nhỏ nói, “ Đàn ông mà đánh đàn đà, đáng chết.”
Đánh Thiên Nhu càng đáng chết hơn.
Từ mới bắt đầu thấy Thiên Nhu thì có ấn tượng tốt với cô ấy, sau khi ở cùng nhau thì trong lòng cô Thiên Nhu cũng chiếm một vị trí quan trọng. Thấy gã này tìm phiền toái cô còn có ý định hồ lộng qua nhưng lại không ngờ hắn ta nói động thủ liền động thủ luôn, hơn nữa lại động thủ với Thiên Nhu. Đối với người bên cạnh từ trước tới giờ Mặc Hi có chút bao che khuyết điểm.
Cả người khẽ động, tay nắm roi dùng sức kéo lại, khi Quân Liêm chưa kịp phản ứng thì cả người đã nghiêng về phía trước, sau khi hoàn hồn thì đã thấy đồng tử đen như mực của Mặc Hi đã đứng trước mặt mình, lại kèm theo một quyền kình phong.
“Mộc” Quân Liêm kêu lên một tiếng, trong nháy mặt sinh ra một bức tường cây cối trước mặt mình, cảm thấy được tử vong làm cho hắn nhanh chóng lui về phía sau.
Vài lưỡi dao mộc trong tay vung về phía Mặc Hi, lại lần nữa trong tay xuất hiện một cây đằng roi.
Một loạt động tác làm cho mọi người ở đây lên tiếng tán thưởng, Gã Quân Liêm này càng ngày càng có kinh nghiệm, nhưng động tác này có một điểm sai lầm.
“Phanh” một tiếng, tường gỗ bị nát bét dưới một quyền của Mặc Hi, nhìn lưỡi dao gỗ đang lao về phía mình thì khóe miệng mang theo nụ cười khinh miệt, mấy cái lách mình là tránh được hết, người hơi nghiêng chỉ thấy cái đằng roi kia cách Mặc Hi khoảng 20cm.
Hừ , định giết người sao? Vậy đừng trách tôi không khách khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT